Luật Khoa
29/12/2021
Chính trị Việt Nam trong năm khủng hoảng đã có những chuyện gì?
Tuy nhiên, bên cạnh những vấn đề về dịch bệnh, năm 2021 tiếp tục chứng kiến những sự kiện bình mới rượu cũ, minh họa sinh động cho những tư duy quản lý lỗi thời mà nếu không được thay đổi, sẽ tiếp tục kéo lùi đất nước so với thế giới văn minh.
Ở thời điểm chúng tôi đăng tải
bài viết này, con số người chết vì COVID-19 tại Việt Nam đã vượt
quá 30 nghìn người. [2] Phần lớn trong số này xảy ra trong đợt dịch thứ tư,
bùng phát từ cuối tháng 5/2021. Điều này đồng nghĩa với việc trong nửa cuối năm
2019, mỗi tháng có tầm 5.000 người thiệt mạng.
Tính riêng tháng Bảy – Tám tại
TP. Hồ Chí Minh, con số người chết trung bình mỗi ngày là hơn 240 người, tức
là trung bình mỗi giờ trôi qua có 10 người chết. [3] Trong thời
gian này, COVID-19 trở thành một trong những nguyên nhân gây tử vong hàng đầu tại
Việt Nam, cao hơn tai nạn giao thông. Để so sánh, số người chết vì tai nạn giao
thông hàng năm tại Việt Nam là xấp xỉ 7.000 người. Ngay cả khi được xem
là thảm họa quốc gia như vào năm 2006, con số người chết
cũng chỉ ở mức 14.000 người trong cả năm, tức là chỉ bằng phân nửa số người
chúng ta đã mất đi trong nửa năm qua. [4] Và con số thống kê đó có khả năng là
thấp hơn con số thực tế.
Rõ ràng, COVID-19 là một thảm họa
trên toàn cầu; virus corona chủng mới là thách thức đối với hệ thống y tế của mọi
quốc gia trên toàn thế giới. Ở Việt Nam, số người chết và tỷ lệ tử vong trên số
ca nhiễm đều ở mức cao trên thế giới – đây không chỉ là chỉ dấu về
năng lực y tế mà còn là thước đo năng lực quản trị quốc gia trong khủng hoảng.
[5] Nhiều sai lầm trong chính sách chống dịch, đặc biệt là chính sách phân bổ vaccine, đã trực tiếp hoặc gián tiếp gây
nên những cái chết đáng lẽ có thể ngăn ngừa được (preventable death). [6]
Điều còn đáng lo hơn là 30 nghìn
người chết chưa chắc đã giúp chúng ta học được bài học gì. Ngày 19/11/2021, một
lễ tưởng niệm quy mô toàn quốc với nhiều cầu truyền hình đã được tổ chức để tưởng
nhớ những người đã khuất. Thông điệp từ các đại diện chính quyền xuất hiện hôm ấy
đều là: đảng và nhà nước đã vào cuộc quyết liệt, đặt tính mạng người dân lên
trên hết, nhưng vì đại dịch quá tàn khốc nên thảm cảnh xảy ra. [7]
Con số người chết vẫn đang tăng
lên trong khi các cơ quan chức năng miệt mài ca bài tự hào. Thái độ ấy sẽ ngăn
cản chúng ta nhìn rõ được vấn đề, và sẽ còn dẫn đến nhiều thảm cảnh khác trong
tương lai.
Vaccine được xem là mũi nhọn
chính để chống lại dịch COVID-19, và tình hình năm 2021 cho thấy Việt Nam đã
không làm tốt trong mũi nhọn này. Nhìn ở cả ba khâu – lên kế hoạch tài chính,
tiếp cận nguồn bán, và phân bổ – ta đều thấy có vấn đề.
Về việc lên kế hoạch, sau cả một
năm 2020 chống dịch, dự toán ngân sách cho năm 2021 vẫn không hề có một khoản
riêng dành cho việc mua vaccine. Để rồi đến tháng Năm, khi nhận ra không có đủ
tiền ngân sách, chính quyền đưa ra một sáng kiến là thành lập Quỹ Vaccine và kêu gọi người dân đóng góp, nói nôm na
là lại đi xin tiền người dân. [8] Nhưng ngay cả khi có đủ tiền, việc giải ngân
cũng khó. Việt Nam đã chậm chân trong việc đàm phán với các nhà sản xuất trước
đó, dẫn đến tình trạng vaccine cung cấp nhỏ giọt ngay trong thời điểm dịch bùng
phát căng thẳng nhất.
Thứ Việt Nam làm giỏi nhất trong
chuyện vaccine lại là… đi xin, hay gọi bằng cái tên sang trọng hơn là “ngoại
giao vaccine”. Tính đến tháng 10/2021, Việt Nam đã được viện trợ hơn 50 triệu liều vaccine các loại, chiếm khoảng
⅓ tổng lượng vaccine đã về đến Việt Nam. [9][10] Chuyện
này về căn bản không có gì xấu, nhưng nếu như đưa việc này vào chiến lược từ đầu
thay vì tính chuyện mua – và mua không được – câu chuyện có thể đã khác.
Việc phân bổ vaccine lại cho thấy
hàng loạt vấn đề bất công. Khi vaccine khan hiếm, nó quý hơn bất kỳ điều gì, và
đó là lúc mà thể chế của Việt Nam cho thấy những gương mặt xấu xí nhất. Những vụ
việc tiêm vaccine nhờ ông ngoại, ông anh, chú em, [11] rồi tình trạng các công ty
tập đoàn (điển hình là Vingroup) có vaccine để tiêm cho những nhân
viên trẻ khỏe của mình trước cả những người nguy cơ cao cho thấy thể chế này ưu
tiên người giàu, kẻ mạnh ra sao và tình cảnh của dân thường trong đại dịch bấp
bênh đến thế nào. [12]
“Pfizer là của vua quan – Moderna là của trung gian nịnh thần – Astra là của thương nhân – Sinovac là của nhân dân anh hùng” – bia miệng của nhân dân Việt Nam có lẽ sẽ còn khắc sâu và lâu câu nói cay đắng ấy.
Trong thời gian bùng phát dịch,
cơ quan điều tra đã khởi tố hàng loạt vụ án liên quan đến việc làm lây lan dịch
bệnh. Nhiều vụ việc đã được điều tra, truy tố và xét xử trong thời gian “siêu tốc”, có vụ chỉ mất năm ngày đã được đưa ra tòa. Việc
xét xử cũng diễn ra theo thủ tục rút gọn. [13]
Trong số những người liên đới, có
nhiều tiểu thương chỉ vì đi chợ mà thành tội; có người chỉ vì tổ chức đám tang
cho người thân mà bị điều tra; có bác sĩ bị khởi tố vì không sàng lọc kỹ bệnh
nhân khi khám bệnh; có người đã bị bắt tạm giam chỉ vì chạy từ Sài Gòn về Vũng
Tàu lánh dịch, dù đã chủ động xét nghiệm và tự giác khai báo; có trường hợp người
dân đã bị kết án tù vì bị cho là vi phạm quy định cách ly. Độc giả có thể đọc
thêm về các vụ việc này trong Hồ sơ COVID-19 do LIV thực hiện. [14]
Hình sự hóa việc làm lây lan
COVID-19 là một xu hướng bị phản đối trên thế giới. [15] Ở Việt Nam,
trong bối cảnh dịch bệnh phức tạp, chính sách mơ hồ và liên tục thay đổi, người
dân lại thiếu thông tin, nhiều quyết định điều tra/ khởi tố ẩn chứa bất công đối
với những người yếu thế nhất.
Việc chính quyền sốt ruột kết tội
người dân như vậy cho thấy nhu cầu tìm nơi đổ lỗi cho thành tích chống dịch tệ
hại trong năm qua. Bằng cách đó, chính quyền biến người dân thành những vật tế
thần.
Vào tháng 6/2020, tự hào trước
thành tích chống dịch của Việt Nam, thủ tướng khi đó là ông Nguyễn Xuân Phúc
đã phát biểu “nếu cột điện ở Mỹ biết đi thì sẽ về Việt
Nam”. [16] Câu nói cao hứng này của ông Phúc không được báo chí trong nước đăng
tải.
Một năm sau, khi dịch bệnh bùng
phát và chính quyền loay hoay áp đặt những chính sách chống dịch cực đoan, đẩy
hết khó khăn về phía người dân, hàng triệu cột điện biết đi đã tìm cách tháo chạy
khỏi các thành phố lớn ở phía Nam để tìm đường về quê.
Thống kê của Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội vào
tháng 11/2021 cho biết có khoảng 1,3 triệu lao động đã di tản khỏi TP. Hồ Chí
Minh và các tỉnh trọng điểm ở miền Nam. [17]
Con số khổng lồ này có lẽ sẽ cao
hơn nhiều nếu người dân không bị chính quyền tìm mọi cách ngăn cản đường về của họ. [18] Không ít lần những người
lao động nghèo gói ghém hết gia tài đèo trên chiếc xe máy để về quê nhưng đều gặp các rào
chắn và lực lượng quân đội, công an dày đặc chặn lại. [19] Họ được
khuyên nhủ ở lại tuân thủ chính sách nhà nước, bất chấp việc chính quyền gần
như bỏ mặc người dân, khiến vô số người tuyệt vọng phải kêu cứu. [20]
Chỉ đến khi sự bất mãn lên đến
cùng cực, đụng độ bạo lực xảy ra giữa người dân và lực lượng an
ninh, các rào chắn bị người dân đập bỏ để vượt qua, chính quyền mới xuống
thang. [21] Đầu tháng 10/2021, Thủ tướng Phạm Minh Chính ra công điện khẳng định “việc người dân di chuyển về quê là nhu cầu
chính đáng”, đồng thời yêu cầu các tỉnh tổ chức đưa đón người dân. [22] Đó là động
thái quay ngược 180 độ so với công điện hỏa tốc vào ngày 30/9/2021, khi thủ tướng
yêu cầu TP. Hồ Chí Minh, Đồng Nai, Bình Dương và Long An phải kiểm soát nghiêm
ngặt người ra vào, chịu trách nhiệm nếu để người dân tự phát ra khỏi địa
phương. [23]
Có thể nói cuộc tháo chạy của
hàng triệu người lao động khỏi các tỉnh, thành phía Nam là một cuộc “bỏ phiếu bằng
chân”, vừa thể hiện niềm tin (không tồn tại) của họ đối với chính quyền, vừa
cho thấy hiệu quả ngược của các chính sách chống dịch cực đoan.
Trong khi chưa ai thấy cây cột điện
nào ở Mỹ tự mò về Việt Nam, hàng triệu cây cột điện đã tự bứng khỏi mớ dây nhợ
trói buộc để không phải trở thành những người tử vì đạo cho thành tích chống dịch
của chính quyền.
Tại một đất nước mà quyền lợi động
vật lâu nay vẫn chưa được xem trọng, sự kiện đàn chó của một gia đình ở Cà Mau
bị tiêu hủy vì lý do “chống dịch” đã gây nên một làn sóng phẫn nộ hiếm thấy.
Mọi chuyện bắt nguồn từ hình ảnh
được ghi lại và lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội vào ngày 7/10/2021 về cảnh
hai vợ chồng ông Phạm Minh Hùng chở theo đàn chó 15 con của mình trên xe máy đi từ
Long An về Cà Mau để tránh dịch. [24] Câu chuyện gây xúc động khi người ta được
biết ông Hùng làm công việc thợ hồ, thu nhập thấp nhưng mỗi ngày vẫn dành ra một
nửa số tiền kiếm được để mua thức ăn cho đàn chó mà ông “thương chúng như con”.
Cùng đi với ông về quê còn có gia đình người em với ba con chó và một con mèo.
Khi cảm xúc trân trọng của cộng đồng
mạng chưa kịp lắng lại, tin tức về việc đàn chó và mèo bị tiêu hủy lúc vừa về đến Cà Mau khiến tất cả bàng
hoàng. [25]
Chủ tịch UBND huyện Trần Văn Thời,
nơi xảy ra vụ việc, đã trả lời báo chí rằng đàn chó và mèo của gia đình ông
Hùng bị xác định dương tính với “virus gì đó”. [26] Chính quyền địa phương xác nhận đã tiêu
hủy chúng vì “áp lực về công tác phòng chống dịch và từ bà con nhân dân”.
Dư luận phẫn nộ cho rằng đây là
quyết định vừa thiếu khoa học, vừa không có căn cứ pháp lý, và là hành động vô
nhân đạo. Sự việc cũng được báo chí nước ngoài đưa tin. [27]
Trước phản ứng mạnh mẽ của công
luận, chính quyền địa phương thừa nhận những người thực thi nhiệm vụ “có hơi nóng vội” và hứa sẽ điều chỉnh. [28]
Có thể nói sự phẫn nộ của dư luận
không chỉ thuần túy nằm ở việc đàn chó mèo bị tiêu hủy. Nó là giọt nước tràn ly
từ sự bất mãn với cách thức chính quyền ứng phó với dịch bệnh, qua những chính
sách cứng nhắc, quy định cực đoan và các quyết định độc đoán thiếu tôn trọng
người dân.
Cái chết oan ức của đàn chó mèo
mà gia đình ông Hùng xem như con, đã minh họa rõ ràng tính vô nhân đạo trong
cách hành xử của nhiều quan chức chính quyền với danh nghĩa chống dịch.
Hiếm có năm nào lại có nhiều nhà
báo hầu tòa như năm 2021.
Ngay đầu tháng Một, ba thành viên
nòng cốt của Hội Nhà báo Độc lập – Phạm Chí Dũng, Nguyễn Tường Thụy, Lê Hữu
Minh Tuấn – đã nhận những bản án dài dằng dặc từ 11-15 năm tù. [29] Không lâu sau, bốn thành viên của Báo Sạch
cũng nối gót Trương Châu Hữu Danh trong danh sách bị khởi tố – và sau cùng cả
năm người đều bị tuyên án tù giam. [30] Đến tháng cuối năm, nhà báo Phạm
Đoan Trang của Luật Khoa tạp chí và The Vietnamese Magazine cũng lãnh án chín năm tù. [31]
Nhưng không chỉ vậy. Nhà báo nổi
tiếng Mai Phan Lợi của làng báo lề phải – người từng là trưởng văn phòng Hà Nội
của báo Pháp luật TP. Hồ Chí Minh – cũng bị bắt
giam với cáo buộc trốn thuế trong một vụ án có nhiều dấu hiệu của động
cơ chính trị. [32]
Như vậy, dù là nhà báo đấu tranh
chính trị hay nhà báo của chính quyền hoặc nhà báo nằm đâu đó ở giữa cũng đều
rơi vào vòng lao lý trong năm nay. Bức tranh báo chí Việt Nam vốn đã xám xịt
nay lại càng xám xịt hơn. Nếu không có những nước đàn áp báo chí khốc liệt như
Bắc Hàn hay Trung Quốc thì Việt Nam hẳn không còn giữ được vị trí 175/180 trên bảng xếp hạng tự do báo chí toàn cầu của
Phóng viên Không biên giới. [33]
Báo chí vốn bản chất là không
gian tự do và sáng tạo, nơi nhà báo tìm cách thỏa mãn nhu cầu thông tin của độc
giả. Nhưng chỉ cần một nhà báo bị “trảm” sau khi sáng tạo thì toàn bộ phần còn
lại của làng báo lập tức “tắt đèn”. Người ta gọi đó là hiệu ứng gây cóng
(chilling effect). Và với hàng loạt nhà báo bị bỏ tù năm nay, Đảng Cộng sản Việt
Nam đã truyền đi một thông điệp rất rõ ràng: chúng tôi không khác gì thực dân
phong kiến, đừng đùa với chúng tôi.
Nếu tìm kiếm trên Google theo từ
khóa “tin tưởng vào sự lãnh đạo của đảng” (bỏ vào ngoặc kép), ta sẽ thấy
103.000 kết quả. Trong năm qua, hệ thống báo đảng đã chạy hết công suất để tạo
ra ấn tượng trên truyền thông về sự ủng hộ gần như tuyệt đối của người dân vào
vai trò lãnh đạo tuyệt đối của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Chỉ có điều, quan sát cái cách Đảng
Cộng sản đối xử với các ứng cử viên độc lập trong năm nay, ta dễ thấy dường như
đảng này không tin vào những diễn ngôn tuyên truyền của chính mình. Bởi, nếu tự
tin vào sự ủng hộ của người dân đến vậy, họ sẽ không đàn áp mạnh tay các ứng cử
viên độc lập.
Ít nhất bốn ứng cử viên đã bị bắt trước cuộc bầu cử Quốc hội
tháng Năm: Trần Quốc Khánh, Lê Trọng Hùng, Lê Văn Dũng và Lê Chí Thành. [34] Đến
tháng 11, ông Trần Quốc Khánh đã bị kết án hơn sáu năm tù về tội tuyên truyền chống
nhà nước. [35]
Chỉ có chín ứng cử viên tự ứng cử
vượt qua được ba vòng hiệp thương để có mặt trong danh sách chính thức, và chỉ
có bốn trong số đó trúng cử. [36] Trong số 14/499 đại biểu
trúng cử là người ngoài đảng, 10 người là do được giới thiệu chứ không
phải tự ứng cử. [37] Đặc biệt, ứng cử viên tự ứng cử Lương Thế Huy – một nhà hoạt
động xã hội – hứng chịu một đợt
tấn công bôi nhọ có tổ chức trên mạng, đồng thời hầu hết bài vở viết về
ông cũng bị gỡ ra khỏi các báo mạng Việt Nam ngay trước ngày bầu cử. [38]
Các nghiên cứu chính trị học trên
thế giới đều xếp Việt Nam vào nhóm các quốc gia độc tài chuyên chế
(authoritarianism) hay đóng cửa về chính trị (politically closed society). Nhìn
vào cách Đảng Cộng sản thao túng toàn diện cuộc bầu cử năm nay, người ta không
thể có đánh giá nào tốt hơn cho thể chế này.
Từ cuối tháng 2/2020, Bộ Công an
bắt đầu chiến dịch cấp thẻ căn cước gắn chip để định danh công dân cho cuộc chuyển
đổi số lịch sử của Chính phủ.
Bước đi đầu tiên này đã không
suôn sẻ như lời quảng cáo. Trong năm qua, Bộ Công an đã mang lại nhiều rắc rối hơn là sự thuận tiện như đã hứa.
[39] Nhiều người dân kêu trời vì chờ đợi mòn mỏi mà vẫn chưa nhận được chiếc thẻ
căn cước mới. Bên cạnh đó, sổ hộ khẩu bị thu hồi để nhường chỗ cho hệ thống định
danh quá mới mẻ – có người đã được định danh có người vẫn chưa.
Nhưng hơn hết, thẻ căn cước gắn
chip và hệ thống định danh được cho là hiện đại của Bộ Công an hiện nay chỉ là
một tấm áo mới che chắn cho cách kiểm soát đã quá lỗi thời và đầy ám ảnh đối với
người dân: quản lý bằng địa chỉ thường trú (tức là vẫn quản lý bằng chế độ hộ
khẩu).
Theo các chính sách hiện nay, dù
bạn có thẻ căn cước và được định danh, bạn vẫn phải thực hiện phần lớn các thủ
tục hành chính tại địa chỉ đăng ký thường trú trong khi việc cư trú của người
dân là vô cùng đa dạng. Nếu Chính phủ thực sự nghĩ đến sự thuận tiện cho người
dân thì xóa bỏ chế độ hộ khẩu là điều cần phải thay đổi đầu tiên, hơn là việc
phát hành chiếc thẻ căn cước gắn chip và hệ thống định danh tiêu tốn hơn 9 nghìn tỷ đồng. [40]
Mặt khác, so với thế giới, hệ thống
định danh tập trung hiện tại của Bộ Công an đã lỗi thời về mặt công nghệ và
tiêu chuẩn bảo vệ quyền riêng tư. Quyền riêng tư là vấn đề hàng đầu trong cuộc
chuyển đổi này. Tuy nhiên, Bộ Công an trong thời gian qua đã tập trung vào
thành tích khi thu thập, định danh công nhân, liên kết các cơ sở dữ liệu của
hơn 90 triệu dân mà vẫn chưa ban hành được Nghị định về Bảo vệ Dữ liệu Cá nhân.
Trái ngược với tuyên bố gần đây của Thủ tướng Phạm Minh Chính – lấy
người dân làm trung tâm và động lực trong chuyển đổi số – việc tham vấn, cung cấp
thông tin cho người dân về quá trình chuyển đổi số rất hạn chế. [41] Thay vào
đó, người dân bị chính quyền quay chóng mặt từ việc làm thẻ căn cước, lấy số định
danh, khai báo y tế đến các phiền phức khi bị thu hồi sổ hộ khẩu. Các rắc rối
trong năm qua cho thấy nếu chính quyền tiếp tục tự tiện định đoạt về cuộc chuyển
đổi số này thì người dân sẽ nhận thêm càng nhiều rủi ro.
Những ngày cuối năm 2021, cái tên
Việt Á bỗng nhiên trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của dư luận. [42]
Ngày 18/12/2021, ông Phan Quốc Việt,
tổng giám đốc của công ty này bị bắt để điều tra về những sai phạm về đấu thầu
bộ xét nghiệm dùng để chống dịch COVID-19.
Trước đó không lâu, vào tháng
3/2021, Việt Á vẫn còn đại diện cho niềm tự hào dân tộc, được tặng thưởng Huân
chương Lao động hạng Ba vì thành tích nghiên cứu, chế tạo và ứng dụng bộ xét
nghiệm “made in Vietnam” đầu tiên được công bố vào tháng 3/2020.
Sau khi ông Việt bị bắt, các
thông tin được báo chí liên tiếp phanh phui khiến nhiều người ngỡ ngàng. “Nhà
xưởng” của công ty này có quy mô quá nhỏ và thô sơ để có thể sản xuất ra hàng
triệu bộ xét nghiệm. “Trụ sở” của Việt Á lại chỉ là một biển hiệu đặt nhờ suốt
10 năm qua tại một ngôi nhà ở TP. Hồ Chí Minh. Nguồn vốn nghìn tỷ như công bố của
công ty thì không rõ ràng khi những người sáng lập chỉ nắm một phần nhỏ.
Nó khiến công luận đặt ra nghi vấn
về nguồn gốc thật sự và chất lượng của các bộ xét nghiệm, đồng thời là câu hỏi
về những bàn tay phía sau đã giúp nâng đỡ công ty vô danh này.
Theo thông tin của cơ quan điều
tra, doanh thu bán bộ xét nghiệm của Việt Á là gần 4.000 tỷ đồng. Ngoài ra, từ
tháng 1/2020 đến nay, công ty này còn trúng hơn 200 gói thầu cung cấp các sản
phẩm y tế ở nhiều bệnh viện và tổ chức lớn.
Danh tiếng của Việt Á gắn liền với
Bộ Khoa học và Công nghệ, đơn vị quảng bá bộ xét nghiệm và Bộ Y tế, đơn vị đưa
sản phẩm này vào đầu bảng danh sách giới thiệu cho các địa phương. Ngoài ra,
không thể không kể đến Học viện Quân y, nơi được cho là phối hợp cùng Việt Á
trong quá trình nghiên cứu chế tạo ra bộ xét nghiệm.
Sau khi báo chí chỉ ra thông tin
sản phẩm này được Tổ chức Y tế Thế giới chấp thuận là tin giả, trang web của Bộ
Khoa học và Công nghệ đã âm thầm gỡ tin và thừa nhận sai sót. Bộ Y tế thì cho rằng mình đã làm đúng quy định. [43] Trong khi đó,
ông Hồ Anh Sơn, thuộc Học viện Quân y, người đóng vai trò chủ nhiệm đề tài
nghiên cứu chế tạo ra bộ xét nghiệm, khẳng định sai phạm của Việt Á không liên quan đến
nghiên cứu của ông. [44]
Ngày 22/12/2021, Thủ tướng Phạm
Minh Chính lên tiếng yêu cầu mở rộng điều tra vụ án. [45] Nhưng
không cần mở rộng người ta cũng biết Việt Á chỉ là phần nổi của tảng băng, hay
con dê tế thần. Không mấy ai nghi ngờ chuyện Việt Á đi đêm với quan chức trung
ương lẫn địa phương để kiếm lời, nhưng cơn thịnh nộ giáng xuống đầu Việt Á thực
ra một lần nữa khỏa lấp đi những lỗ hổng thể chế khổng lồ đã tạo điều kiện cho
những công ty như vậy làm ăn.
Chừng nào chưa gọi tên chính xác
địa chỉ chịu trách nhiệm là thể chế chính trị của nước ta thì chừng đó không những
sẽ còn nhiều Việt Á, mà có thể nhiều doanh nghiệp sẽ bị trừng phạt thiếu công bằng,
bị mang ra tế thay cho những kẻ phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Điều hết sức tréo ngoe trong một
năm vừa diễn ra bầu cử lẫn đại dịch là sự vắng mặt của các đại biểu dân cử. Ai
cũng biết họ ở đó, nhưng ai cũng biết là họ không ở đó. Vất vả lắm người ta mới
nhớ nổi vài cái tên, vài gương mặt mờ nhạt. Phần còn lại chỉ là những bóng ma
không tên, không dung hình.
Không ai tìm thấy họ khi hữu sự,
hay nói cho chính xác ra là cũng không mấy ai cần tìm đến họ.
Phần này, nói vậy là đủ. Và cũng
là để khép lại một năm vừa “sáng suốt”, vừa “toang”.
*********************
Trí Nhân Media
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét