Hình bên: Phim "Điệp Vụ Biển Đỏ" được Bộ Văn Hóa do ông Nguyễn Ngọc Thiện đứng đầu cho trình chiếu, ngang nhiên tuyên truyền, bảo kê cho Trung Quốc ngay trên đất Việt Nam, trong khi " khán giả xem phim, ai cũng có thể nhận ra cái thông điệp của Trung Quốc gửi gắm ở cuối phim rằng biển Đông là của Trung Quốc và không có quốc gia nào được phép xâm phạm. Một kiểu tuyên bố trắng trợn và tráo trở ..."
Một người nhận tiền của một người hay một tổ chức chính trị
đối lập nào đó đứng ra kêu gọi lật đổ chế độ cầm quyền, cho dù đứng trên góc độ
chính thống của đảng cầm quyền để luận tội họ, họ có thể là phản động nhưng
không phải là kẻ bán nước.
Một người hay nhiều người tổ chức biểu tình hàng loạt sau một
sự cố về môi trường hay tài nguyên nào đó, cuộc biểu tình phát triển đến cấp độ
kêu gọi lật đổ chính quyền và ngày càng lộ rõ chân tướng của người chủ mưu.
Càng không thể gọi người chủ mưu tổ chức biểu tình là kẻ bán nước cho dù họ có
âm mưu phản động lại nhà nước đương quyền.
Còn rất nhiều tội liên quan đến quốc gia đại sự nhưng không
có bất kì một cơ sở nào để khép các tội nhân vào tội bán nước. Bởi họ không thể
bán nước, họ không có khả năng bán nước.
Vậy ai là kẻ có khả năng bán nước và giữa tội phản động với
tội bán nước, tội nào nặng hơn?
Ở đây, vấn đề dễ nhận thấy nhất là không riêng gì kẻ nắm quyền,
đảng nắm quyền hoặc nắm lãnh thổ mới có khả năng bán nước. Vấn đề là kẻ bán nước
đã bán nước kiểu gì và bán như thế nào?
Một công hàm gửi tháng Giêng năm 1959, công nhận Hoàng Sa là
của Trung Quốc của Phạm Văn Đồng khi đang làm Thủ tướng Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa, trong lúc này Hoàng Sa không thuộc về quyền quản lý của Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa. Như vậy, nếu nhìn từ bên ngoài, nó có thể là một thứ công hàm vô giá trị.
Nhưng nhìn vào bản chất hành động và hệ quả của nó thì cái công hàm kia đích thị
là một thứ văn bản bán nước.
Bởi nhìn vào thực tế, sau khi cái công hàm này gửi đi, số
hàng hóa, vũ khí mà Cộng sản Trung Quốc viện trợ cho Cộng sản Bắc Việt tăng lên
một cách đáng kể để đánh miền Nam như một thứ bánh ít trao đi, bánh qui trả lại.
Rõ ràng về mặt bản chất, đây là hành vi bán nước của Phạm Văn Đồng và chính phủ
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Và về sau, sự bán nước xuất hiện ngày càng nhiều hơn, dày đặc
hơn và chính thống hơn. Nguyễn Ngọc Thiện, một tay cựu Bí thư tỉnh ủy Thừa
Thiên – Huế, hiện nay đang nắm chức Bộ Trưởng Văn hóa, thể thao và du lịch Việt
Nam đã từng ký một văn bản cho Trung Quốc thuê 200 hecta đất trên 50 năm tại
Mũi Cửa Khẻm, Hải Vân, nơi được xem là “bàn thờ quốc gia”, yết hầu quân sự của
miền Trung Việt Nam lúc ông này còn giữ chức Bí thư tỉnh.
Sau đó ông này lọt tọt nhảy lên ghế cấp bộ và ngồi ghế Bộ
Trưởng, đến Tháng Giêng năm nay (2018), ông lại cấp phép cho Đoàn Nghệ Thuật Nội
Mông của Trung Quốc vào diễn ngay tại Nhà Hát Lớn Hà Nội đúng vào ngày 19 Tháng
Giêng, ngày kỷ niệm Hải Chiến Hoàng Sa năm 1974. Nhưng vì dư luận phản đối mạnh
mẽ nên sau đó buổi diễn này bị hoãn lại với lý do “vì sự cố kỹ thuật”.
Mấy ngày gần đây, Nguyễn Ngọc Thiện, trước vụ ồn ào phim Điệp
Vụ Biển Đỏ, Bộ Văn Hóa do ông ta đứng đầu liên tiếp khiến công luận phẫn uất vì
hành vi ngang nhiên tuyên truyền, bảo kê cho Trung Quốc ngay trên đất Việt Nam
cũng như cách trả lời vô trách nhiệm, vô cảm của ông ta trước tình hình Việt
Nam đang bị Trung Quốc lấn lướt cả trên bờ lẫn dưới nước.
Cái kiểu nói dấm dúi rằng đoạn cuối phim Điệp Vụ Biển Đỏ là
“lạc lõng” và “hoàn toàn không có căn cứ để kết luận rằng bộ phim có liên quan
đến vấn đề chủ quyền biển đảo” là một cách nói đầy xảo trá, nó hàm chứa một thứ
tội lỗi nấp bóng văn hóa, nấp bóng sự ngu dốt hoặc giả ngây.
Trong khi đó, khán giả xem phim, ai cũng có thể nhận ra cái
thông điệp của Trung Quốc gửi gắm ở cuối phim rằng biển Đông là của Trung Quốc
và không có quốc gia nào được phép xâm phạm. Một kiểu tuyên bố trắng trợn và
tráo trở như vậy mà ông Thiện cho rằng nó “không có gì ghê gớm”.
Đến đây, có thể thấy chân dung kẻ bán nước trắng trợn, không
cần giấu diếm là ai. Mà đáng sợ hơn là những kiểu chân dung bán nước như Nguyễn
Ngọc Thiện đầy rẫy trên đất nước này. Từ Nguyễn Kim Cự huênh hoang, bán đứng
Formosa cho Trung Quốc đến những tay không cần nghe ai khuyên can, cứ cho Trung
Quốc thỏa sức mà khai thác bauxite Tây Nguyên, rồi những kẻ rước điện than vào
Việt Nam… Tất cả bọn họ đều tạo ra một thứ cực kì nguy hiểm mà luật Việt Nam hiện
tại không thể nào điều chỉnh để cứu nguy cho quốc gia. Đó là phá nát môi trường,
rước voi về dày mả tổ, rước giặc vào sinh con đẻ cái trên đất nước.
Môi trường đã nát, người Trung Quốc có mặt khắp mọi nơi trên
lãnh thổ Việt Nam. Nhưng vẫn chưa đáng sợ bằng hàng ngàn đứa trẻ mang dòng máu
Trung Quốc. Hiện nay, con số những đứa trẻ cha Trung mẹ Việt có độ tuổi từ 0 tuổi
đến 10 tuổi trên khắp đất nước này có thể lên đến hàng vạn. Đây là con số khủng
khiếp!
Nó khủng khiếp bởi nó có đủ khả năng hợp thức hóa quyền cai
trị của Trung Quốc trên đất Việt Nam một cách hiệu quả nhất. Thử nghĩ, một người
nước ngoài thì không thể mua đất tại Việt Nam. Nhưng họ có quyền thuê, để rồi họ
làm ăn, lấy gái Việt, đẻ ra những đứa con mang dòng máu cha Trung Quốc. Nhưng
đa phần là những đứa con này ngoài giá thú. Nghĩa là chúng khai sinh theo mẹ,
mang họ mẹ và được hưởng mọi quyền như những đứa trẻ Việt.
Trong khi đó, cha của chúng vẫn tiếp tục nuôi nấng chúng và
cung cấp tiền cho mẹ của chúng mua đất. Tính đến thời điểm hiện tại, có lẽ đã
có hàng triệu lô đất mà người Trung Quốc mua tại Việt Nam thông qua con đường
này.
Bởi con đường này an toàn, cha mua cho con đứng tên hoặc mẹ
đứa bé đứng tên, chẳng sợ mất, bởi có mất thì cũng mất của cha mà được của con.
Nhưng với đứa bé, bên họ nội chúng vẫn là cái nôi, cái gốc, một khi cha chúng vẫn
lo cho chúng mọi thứ. Đương nhiên, chúng sẽ nghe theo cha và chúng coi trọng
bên nội. Và thử tưởng tượng khi chúng đủ tuổi làm chủ tương lai, làm chủ đất nước
như những đứa trẻ Việt bình thường thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Thử tưởng tượng khi chúng được đặt định từ đầu và sự có mặt
của chúng trên đất nước này là một thứ định mệnh điệp báo? Thử tưởng tượng khi
chúng được “thiên triều” chỉ vẽ và đào tạo thành những đại diện của họ? Thật là
khó để tưởng tượng hậu quả!
Nhưng ai đã tạo ra những tai ương này? Đó là những kẻ bán nước,
những kẻ chỉ vì vài đồng mọn của ngoại bang đã sẵn sàng biến mình thành thứ tay
sai, phản động và bán đứng quốc gia, dân tộc. Tội này còn đáng khinh hơn cả Trần
Ích Tắc!
Và những kẻ bán nước kia vẫn còn ngồi chễm chệ trên ghế quan
lại trung ương hay cấp cao của tỉnh cho đến bao giờ? Thật là khốn nạn cho dân tộc
này!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét