17-1-2017
TNM: Ông Đặng Xương Hùng là cựu lãnh sự Việt Nam tại Genève (2008 - 2012) đã bỏ đảng. Ông xin tịn nạn chính trị tại Thụy Sĩ vào tháng 10, 2013, và mạnh mẽ lên tiếng tố cáo sự độc tài của chế độ CSVN: "Đất nước chúng tôi đã rơi vào một cuộc khủng hoảng toàn diện. Tất cả mọi người đều hy vọng sẽ có thay đổi, nhưng mới đây đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục theo đuổi cách cai trị độc tài và chế độ độc đảng. Cuộc khủng hoảng này là toàn diện vì vừa là khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng chính trị, đồng thời còn trong lãnh vực giáo dục và y tế ".
Vì đã sống và là đảng viên của guồng máy ông hiểu rất rõ bản chất của CSVN, nên đến nay ông vẫn tiếp tục tố cáo sự đàn áp, độc tài đảng trị của CSVN và lên tiếng ủng hộ cổ võ cho tự do dân chủ VN qua những bài viết rất sâu sắc.
Quan sát những tranh luận xung quanh vụ Mai Khôi, tôi muốn
viết đôi chút về quá trình nhận thức của một người từ bên cờ đỏ nay ủng hộ cờ
vàng. Tôi muốn chia sẻ với cả hai bên, cả bên cộng đồng hải ngoại và cả bên
nhen nhúm đấu tranh, tức bắt đầu từ chối cờ đỏ. Sao cho cả hai bên đều có cách
tiếp cận bao dung hơn và thấu hiểu nhau hơn. Tôi cho rằng vụ Mai Khôi không phải
là đầu tiên mà cũng không phải là cuối cùng, sẽ tiếp tục có những vụ tương tự.
Tranh luận qua lại là cần thiết, nhưng làm sao sau mỗi lần tranh luận, hai bên
càng thông hiểu và gần lại với nhau hơn, tránh được sự trục lợi của cộng sản.
Cách đây khoảng mười lăm – hai mươi năm trở về trước, người
Việt trong và ngoài nước chúng ta rõ ràng bị chia rẽ bởi một làn ranh rạch ròi:
cờ đỏ – cờ vàng. Hoặc anh đứng bên này, hoặc anh đứng bên kia. Hiện nay tình trạng
này đã khác đi rất nhiều. Đã có rất nhiều người dân trong nước công khai chối bỏ
cờ đỏ. Nhiều người đã bước hẳn sang với cờ vàng, nhưng cũng còn không ít người,
tuy họ đã bước ra khỏi cờ đỏ nhưng cũng chưa muốn bước vào với cờ vàng. Hoặc là
do họ chưa dám, còn sợ phiền nhiễu của cộng sản, hoặc do họ chưa thực sự sẵn
sàng. Cho nên số này thường có khuynh hướng chờ đợi một lá cờ mới.
Số người này rất dễ gây ra câu chuyện cờ đỏ – cờ vàng, khi họ
bước vào những sinh hoạt chung cùng với những người bên cờ vàng. Nếu họ khéo ứng
xử thì có thể chỉ dừng ở mức tranh luận. Nhưng cũng có người vụng về hoặc thiếu
mềm dẻo, thì rất dễ gây ra nhưng cuộc tranh cãi lớn.
Nhưng có một thực tế đáng mừng là người dân trong nước khước
từ thẳng thừng cờ đỏ ngày càng nhiều và số người dân nằm trong lòng cờ đỏ, hiểu
ra vấn đề, bắt đầu yêu mến và ủng hộ cờ vàng, ngày càng đông. Chưa bao giờ đồng
bào hải ngoại và đồng bào trong nước chia sẻ thương yêu và đùm bọc nhau hơn như
lúc này. Đồng bào trong nước đã công khai tri ân chiến sĩ Việt Nam Cộng hòa,
đây đó cờ vàng đã xuất hiện ở trong nước. Đồng bào hải ngoại ngày càng ghi công
và biết ơn người dân trong nước, nhất là những người đã đứng lên đấu tranh, phải
chịu đè nén và tù đầy của cộng sản.
Lời tâm sự mà tôi muốn chia sẻ cùng với đồng bào hải ngoại
phía cờ vàng là cách tiếp cận theo dạng, nếu anh không chấp nhận cờ vàng tức
anh vẫn còn ở phía cờ đỏ cộng sản, có lẽ không còn phù hợp trong lúc này nữa.
Tôi không tin những chỉ trích gay gắt theo dạng này, đến từ đồng bào hải ngoại
mà phần lớn đến từ sự chọc ngoáy của dư luận viên cộng sản. Làm như thế không
những họ vừa làm mờ đi hình ảnh thân thiện của cờ vàng, mà còn nhân cơ hội đó,
lôi kéo ngược trở lại số người mới chập chững bước vào cuộc đấu tranh.
Tôi không dám trách, nhưng cũng thấy cần phải nói rõ tâm trạng
của mình khi cũng từng bị coi là « cộng sản nằm vùng ». Những lúc đó đau lắm lắm,
đồng bào ơi. Nó như một lưỡi dao cắt ngang lòng nhiệt huyết. Lúc đó, phải cố
kìm lòng để tự nhủ, thời gian sẽ là thước đo, chứng giám cho mình.
Những con người vừa mới dấn thân vào đấu tranh, cần lắm một
sự bao dung và thân thiện. Với tấm lòng bao dung và những cử chỉ thân thiện con
người sẽ sáng suốt hơn để dễ phân định giữa cảnh giác và nghi ngờ. Bao dung và
thân thiện có thể làm biến đổi người khác. Kinh nghiệm của tôi là khi tôi đã
tin và yêu những con người bên cờ vàng, thì mới là lúc tôi chọn cờ vàng.
Đối với đồng bào còn trong lòng cờ đỏ và những người bắt đầu
ghét cờ đỏ, tâm sự của tôi là cần luôn luôn tự tìm hiểu để thay đổi nếp nghĩ. Cộng
sản mong muốn xóa bỏ cờ vàng trong lòng người dân. Cả bằng đe dọa, cả bằng
tuyên truyền cộng sản đã cố tạo ra nếp nghĩ của người dân: cờ vàng là xấu, phải
xa lánh.
Với nhận thức cộng sản toàn làm những điều trái khoáy, nên
tôi thấy cần có thói quen lật ngược lại vấn đề, tự đi tìm hiểu, đặt câu hỏi « tại
sao ? », nhất là với những gì mà cộng sản muốn tuyên truyền.
Có tìm hiểu chúng ta sẽ dễ nhận ra rằng cuộc chiến đẫm máu tại
Việt Nam là do tham vọng của cộng sản gây ra. Việt Nam Cộng Hòa cũng chỉ mong
muốn sống trong hòa bình, để phát triển như Hàn Quốc hiện nay.
Có tìm hiểu chúng ta sẽ nhận ra rằng cái ác đã thắng cái thiện,
bên tiểu nhân đã thắng bên quân tử, bên chính nghĩa đã bị thua bên hoang dã,
phi nghĩa. Xóa Việt Nam Cộng Hòa là xóa đi một chế độ dân chủ còn non trẻ để rồi
cộng sản đã áp đặt một chế độ độc tài, những kẻ mu muội, bất tài lên lãnh đạo đất
nước, đưa đất nước tụt hậu quá nhiều so với thế giới văn minh.
Có tìm hiểu chúng ta mới trả lời được câu hỏi tại sao đồng
bào tị nạn hải ngoại lại trân trọng lá cờ vàng. Để rồi thấu hiểu, thông cảm hơn
với những đòi hỏi, đôi khi đến mức hơi khắt khe về thái độ với cờ vàng.
Trước đây, tôi vẫn cứ nghĩ những câu chuyện về những đầy đọa
của cộng sản với công chức, quân nhân của chế độ Việt Nam Cộng Hòa; những thảm
họa thuyền nhân vượt biển trốn chạy cộng sản tìm tự do, có phần hơi nói quá
lên. Nhưng sau này, khi được trực tiếp nói chuyện, tôi mới thấu hiểu những mất
mát mà người dân miền Nam phải hứng chịu khi họ bị cộng sản « giải phóng ». Mỗi
cá nhân, mỗi gia đình là một câu chuyện bi thương. Họ đã mất quá nhiều, để có
thể dễ dàng dị ứng với những gì liên quan đến cờ đỏ, đến từ cờ đỏ.
Có tìm hiểu chúng ta mới thấy, chỉ có lá cờ vàng mới thực sự
chống Trung Quốc để bảo vệ giang sơn. Trái lại, cờ đỏ đang làm chư hầu cho kẻ
thù phương Bắc. Chính vì thế mà cách đây không lâu, những nhóm như No U, Con đường
Việt Nam … khi đi biểu tình đòi Hoàng Sa, Trường Sa, vẫn trương cờ đỏ. Nay họ
đã nhận thức ra, không mang cờ đỏ nữa.
Có tìm hiểu chúng ta mới vỡ lẽ ra nhiều điều. Cờ đỏ là cờ của
tỉnh Phúc Kiến bên Trung Quốc, đã bị Hồ Chí Minh rước về Việt Nam. Cờ vàng đã
có từ thời Vua Thành Thái. Cờ vàng đã được Nhà nước Quốc Gia Việt Nam của ông
Trần Trọng Kim, treo tại Hà Nội trước năm 1954. Thậm chí trong cái ngày
19/8/1945, người dân đã mang cờ vàng để ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim, nhưng
đã bị Việt Minh giật xuống để cướp chính quyền.
Một trong những yếu tố làm cho các nước phương Tây phát triển,
văn minh đó là tính kế thừa, bảo quản và gìn giữ truyền thống. Cộng sản đã quá
ngu muội, tưởng rằng xây dựng được một chế độ mới bằng cách phủ nhận hoàn toàn
các chế độ trước. Đó chính là nhân tố tạo ra sự thất bại của các chế độ cộng sản.
Điều trân quý của chế độ Việt Nam Cộng Hòa và của cờ vàng là biết kế tục những
lựa chọn của các chế độ phong kiến Việt Nam.
Nhận thức là một quá trình, tôi tin rằng, cùng với thời gian
người dân trong lòng cờ đỏ sẽ khắc phục được nếp nghĩ mà họ đã bị cộng sản cài
đặt, đối với cờ vàng. Và rồi họ sẽ dần dần nhận ra rằng cờ vàng là biểu tượng của
dân chủ, nhân quyền và tự do.
Nước Nga, sau khi cộng sản bị sụp đổ, cũng đã lựa chọn cờ Sa
Hoàng. Vậy nên, xin cho tôi chia sẻ một niềm tin rằng, sau này khi cờ đỏ bị phế
bỏ, một chế độ dân chủ tại Việt Nam cũng sẽ lựa chọn tiếp nối cờ vàng, thông
qua một cuộc bỏ phiếu của toàn dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét