28-9-2016
Đặc trưng tham nhũng trong chế độ cộng sản có sự khác biệt
rõ nét so với chế độ dân chủ. Đó là chế độ cộng sản cai trị toàn diện xã hội, mọi
hoạt động của người dân đều phải xin phép nhà cầm quyền.
Với ngôn từ lừa mỵ thời
bao cấp gọi là "nhà nước lo cho dân từ cây kim sợi chỉ" làm cho nhiều
con cừu xúc động trào nước mắt thấy nhà nước tốt quá, do dân, vì dân quá. Nhưng
người dân tự lo cho bản thân họ thì nhà nước quy chụp ngay là phá hoại sự quản
lý kinh tế của nhà nước. Thực chất, quyền tư hữu về tư liệu sản xuất bị xóa bỏ,
quyền tự do kinh doanh bị xâm hại, sự tự do của giống người đã bị trói chặt
nhưng hệ thống tuyên truyền lừa mỵ này đã tạo nên ảo giác của những con cừu
trong ánh hào quang ma quái.
1. Tham nhũng chính sách với người dân
Sau 1990, nhà cầm quyền nới lỏng dây trói, thừa nhận một phần quyền tự do kinh
doanh của cá nhân nhưng vẫn nắm sở hữu toàn dân về đất đai, doanh nghiệp nhà nước
vẫn chủ đạo nền kinh tế; và tất nhiên, quản lý kinh tế của nhà nước vẫn là sự
cai trị toàn diện (quốc nội gọi là cơ chế bao cấp, khoa học quản trị gọi là cơ
chế toàn trị).
Trong khi, vận hành của thể chế kinh tế do con người với tư cách
cá nhân, họ luôn có xu hướng tư hữu và thoát ra khỏi sự toàn trị. Thí dụ người
dân muốn sửa lại căn nhà, họ phải xin phép từ Ủy ban nhân dân phường xã, Ủy ban
nhân dân quận huyện, đến cấp cao hơn với nhiều thủ tục rắc rối tốn kém thời
gian. Tất cả đều quy ra tiền, gọi là chi phí pháp lý. Do đó, để ít tốn kém hơn,
họ sẽ đi làm các thủ tục đó qua đường khác. Thông qua sự quen biết, họ chi tiền
cho các cá nhân trong bộ máy công quyền để công việc của họ nhanh chóng. Các cá
nhân làm trong bộ máy công quyền thấy có thu nhập, họ cùng toa rập với nhau ban
hành hàng loạt các văn bản luật (Thông tư, nghị định, công văn hướng dẫn...)
tăng cường thêm các thủ tục. Thí dụ như các dự án xây chung cư với nhiều thủ tục;
các thủ tục này rất chi tiết (thể hiện tính toàn trị) qua đó, nhà nước can thiệp
trực tiếp vào hoạt động kinh doanh, gây cản trở cho hoạt động kinh doanh. Thí dụ
khác, quy định kho bãi phải bao nhiêu diện tích, chống ẩm mốc thế nào, các
trang thiết bị ra sao...v.v... trong khi, với cơ chế thị trường, đây là việc của
doanh nghiệp và doanh nghiệp không làm tốt kho bãi thì chính doanh nghiệp chịu
thiệt hại.
Như vậy, cơ chế toàn trị càng được siết chặt, bóp nghẹt sự tự do kinh doanh của
nhân dân, làm cho họ muốn sống còn và phát triển, họ phải tìm đường thoát hiểm
bằng cách chạy chọt hối lộ để nhà cầm quyền nới lỏng dây trói cho từng cá nhân.
Người dân nào được các cá nhân trong bộ máy nhà nước giảm bớt các thủ tục thì họ
phải mang ơn. Vị cán bộ nhà nước đó được tiếng thơm là "giúp đỡ" người
dân, nhận một khoản tiền "ơn nghĩa"; chứ khó hiểu theo đúng khoa học
quản lý là "tham nhũng" và nhận khoản tiền "hối lộ". Đặc
trưng này, trong tiểu thuyết "Chí Phèo" tác giả Nam Cao đã mô tả rõ
như nhân vật Bá Kiến là "ngấm ngầm đẩy người ta xuống sông rồi ra mặt vớt
lên để họ mang ơn mình". Việc dùng chủ trương chính sách trói buộc người
dân bằng sự toàn trị quản lý, sau đó, các cá nhân trong bộ máy ra mặt giúp đỡ
các thủ tục để nhận tiền ơn nghĩa.
Đó là đặc trưng của tham nhũng trong cơ chế toàn trị của nhà cầm quyền cộng sản.
Bản chất nó là tham nhũng từ cương lĩnh đảng và khi phát tán trong xã hội, nó
đã trở thành nhân nghĩa giúp đỡ nhau, ngụy trang dưới sự tình cảm quan hệ thân
hữu.
Tác hại của loại tham nhũng này vô cùng lớn, vì lật nhào nền tảng đạo đức
xã hội. Người dân coi chuyện tham nhũng là phổ biến, là đương nhiên. Bởi lẽ, họ
không thấy được cương lĩnh chính sách chủ trương của đảng tạo điều kiện cho
tham nhũng vì tưởng rằng tham nhũng chỉ của các cá nhân nào đó nhũng nhiễu hạch
sách vòi tiền như mấy anh cảnh sát công lộ vòi tiền. Còn các cá nhân quan chức
nhận tiền của dân lo các thủ tục, thực chất là thừa hành chủ trương tham nhũng
nhưng lại được lời khen của những người dân.
Một cách hình tượng khác, con quỷ
từ địa ngục chui lên cầm búa liềm đỏ máu chụp cổ dân tộc Bách Việt cứa cổ. Con
quỷ đã cứa gần đứt cổ phân chia hai hệ tư tưởng và chiếm trọn thân xác (lãnh thổ)
dân tộc Việt. Con quỷ đã dùng liềm cắt cổ dân tộc nhiều lần (cải cách ruộng đất,
cải tạo tư sản, sở hữu toàn dân...) nhưng cắt không nổi. Tinh thần văn hóa Đông
A trỗi dậy làm con quỷ suy yếu. Lưỡi liềm có nhiều răng cưa, là các cá nhân cấu
tạo nên bộ máy toàn trị. Dân tộc Việt cũng gồm các cá nhân. Các cá nhân này thỏa
hiệp với nhau để hai bên cùng có lợi. Do đó, với tư cách cá nhân trong cùng một
nước, chính là sự giúp đỡ lẫn nhau và ơn nghĩa và họ đều tự an ủi rằng không phải
tham nhũng và hối lộ, thậm chí khen ngợi nhau.
Thí dụ như ông Nguyễn Phú Trọng
hồi làm bí thư thành ủy Hà Nội. Dự án đầu tư nào cũng cho ông ta 2-3 suất mua nền
nhà giá rẻ. Ông ta sang tay bán suất đó cho người khác và tất cả đều thỏa thuận
miệng, chỉ có người mua sau cùng mới đứng tên trên giấy tờ. Ông Trọng dùng tiền
mặt hưởng chênh lệch đó đem mua vàng cất dưới hầm. Những lúc trà dư tửu hậu,
ông vẫn tự hào rằng mình giỏi làm kinh tế. Nhưng đứng ở góc độ quản trị quốc
gia, đó chính là tham nhũng.
Thí dụ như ông Trọng hưởng suất nền nhà giá rẻ và
sang tay, chính là ăn vào tài sản doanh nghiệp, cắt đất cho doanh nghiệp đầu
tư, thực chất là ăn lạm, ăn tạp tài sản của nhân dân. Nếu theo pháp luật Mỹ,
ông ta đã lạm dụng chức quyền để thu lợi cho bản thân, mà các khoản này là của
nhân dân, và ông ta sẽ bị đi tù cùng với việc nhân dân ném cứt vào mặt ngay.
Nhưng tham nhũng ở Việt Nam, trong cơ chế toàn trị, có thể đem lại niềm tự hào
với người trong cuộc. Nếu như đảng cộng sản tan rã từ những năm 80 thế kỷ 20
thì tác hại của nó chưa đến mức trầm trọng vì nền tảng đạo lý (luật công bằng)
vẫn còn phảng phất trong xã hội, biểu hiện là người ta còn khinh bỉ kẻ tham
nhũng, quan chức nhà nước tham nhũng còn giả nghèo giả khổ vì áp lực đạo đức xã
hội. Nhưng đảng cộng sản Việt Nam, do Trung Cộng chống lưng, nên tồn tại đến
nay, đã gây tác hại kinh khủng vì những nền móng đạo lý mong manh đã bị thủ
tiêu. Biểu hiện là quan chức tham nhũng khoe khoang tài sản, lâu đài biệt thự,
trừ ông tổng bí thư khéo che đậy kho vàng theo lối "ăn tham lam nhưng chùi
mép giỏi" để giả tạo liêm khiết, còn hầu hết các quan chức đều khoe tham
nhũng qua việc lương vài ba triệu nhưng đều biệt thự nhà lầu xế hộp và người
dân đều thấy hiện tượng này.
2. Tham nhũng trong doanh nghiệp nhà nước là công ay tội ?
Chuyện tham nhũng, làm thất thoát tài sản của Tổng cty Dầu Khí, lưỡi đao
"đả hổ diệt ruồi" của Tập cận Bình trao cho Nguyễn phú Trọng; sau khi
chém hụt con dê Trịnh Xuân Thanh để rửa đao và lưỡi đao ấy đang quay lại lấy đà
chuẩn bị chém Đinh La Thăng. Qua việc kinh doanh của ngành dầu khí, chúng ta
xem xét chuyện tham nhũng của loại doanh nghiệp nhà nước, xem nó có đúng là
tham nhũng hay là sự tất yếu của sự sống còn trong mỗi cá nhân thừa hành trong
guồng máy kinh tế toàn trị.
Từ Cương lĩnh đảng cộng sản quan điểm sở hữu toàn dân về tư liệu sản xuất nên
các doanh nghiệp nhà nước làm cột trụ cho sự sống còn của đảng. Bất kỳ ai cũng
có bản năng tư hữu nên các công ty cổ phần tư nhân đều thỏa mãn tính tư hữu bản
năng và tương tác với xã hội một cách dung hòa. Còn các công ty của nhà nước cộng
sản, là vô chủ với thuật ngữ lừa mỵ "sở hữu toàn dân". Nhưng thực chất,
toàn bộ tài sản đó là của người dân với tính chất tư hữu. Khi nhà cầm quyền cộng
sản cướp được chính quyền, các tài sản của nhân dân với tính chất tư hữu đã trở
thành tài sản nhà nước mà người có quyền đối với tài sản này chính là các quan
chức trong bộ máy cầm quyền. Thí dụ tài sản của Lý Long Thân, của Trương Khắc Cần
(con Trương Văn Bền), Đinh Thái Sơn, Nguyễn Văn Của...v.v... là các tỷ phú Sài
Gòn trước 1975; đã trở thành tài sản mà chỉ quan chức nhà nước chiếm đoạt và có
quyền sử dụng theo ý của họ. Nói cách khác, là sự cướp đoạt bằng chính sách mà
dân gian gọi là "cướp ngày". Có nghĩa là tư liệu sản xuất của các
doanh nghiệp nhà nước, là tài sản do phạm tội mà có; chỉ khác ở chỗ kẻ phạm tội
là một bộ máy khổng lồ cướp của nhân dân.
Nhà nước cộng sản thiết lập cơ chế toàn trị và trong lãnh vực kinh tế, các quan
chức nhà nước được biệt phái sang làm công việc kinh doanh bằng tài sản đó. Cơ
chế toàn trị trong kinh doanh rất mắc cười.
Có câu chuyện điển hình sau: Nhà nước
giao cho anh A hai tờ 5đ khác nhau (tạm gọi là tờ số 1 và tờ số 2). Tờ số 1 mua
tương, tờ số 2 đồng mua gạo. Anh A là công chức nhà nước nên anh ta phải mua
đúng tờ số 1 là mua tương hết 4,5đ, tờ số 2 mua gạo hết 3đ. Nếu anh A dùng tờ số
2 mua tương, tờ số 1 mua gạo thì về quyết toán, anh ta sẽ bị phạt vì "làm
trái quy định nhà nước về quản lý kinh tế". Còn nếu anh A làm đề án xin
thêm tờ 10đ với lý do nào đó mua thêm và ăn chia với cơ quan cấp tài chính, anh
A mua thêm 3đ nước mắm và ăn chia số dư còn lại với cơ quan tài chính, họ cùng
nhau lập các chứng từ giả thì anh A sẽ được khen ngợi là sáng tạo, biết mua
thêm nước mắm. Câu chuyện này điển hình cho cơ chế toàn trị bao cấp trong
thương mại và hầu hết các "anh hùng lao động thời đổi mới" đều như vậy.
Khi công chức nhà nước được giao làm kinh doanh bằng tài sản đã cướp được của
nhân dân, họ sẽ tận dụng ngay sự mục ruỗng thối nát trong bộ máy công quyền,
trong tổ chức đảng để kiếm lợi cá nhân thông qua việc ăn chia với nhau. Bởi vì,
cách thức quản lý toàn trị của cơ quan đảng tất yếu dẫn tới thua lỗ và lãng
phí. Từ việc gởi gắm con cháu vô làm ăn chia đến nhân sự cồng kềnh, kinh doanh
bằng tài sản cướp đoạt của nhân dân chứ không phải bằng tài sản chân chính dẫn
đến tình trạng băng nhóm nào ăn được thì ăn.
Trong Bộ chính trị cũng phân chia
các ủy viên quản lý từng mảng kinh tế để chia phần tham nhũng. Ba Dũng phụ
trách dầu khí, Nguyễn Thiện Nhân ăn mảng chùa chiền, Phóng mập phụ trách thuốc
lá;...v.v...Nghĩa là mỗi thành viên Bộ Chính trị phụ trách một mảng kinh tế để
ăn chia, giống như băng nhóm giang hồ phân chia lãnh địa bảo kê. Xung đột lợi
ích nhóm, dù đã phân chia lãnh địa nhưng vẫn xung đột lợi ích qua việc sử dụng
ngân sách đảng và lợi nhuận đầu tư, bởi nguồn gốc sâu xa của nó, là tài sản này
đều là tài sản do ăn cướp mà có.
Còn nguồn gốc trực tiếp cho tham nhũng tài sản
"sở hữu toàn dân" chính là sự giao thoa giữa bản chất tư hữu của những
cá nhân với sự tận dụng cơ chế toàn trị. Rất dễ chứng minh, khi công ty của tư
nhân làm chủ sở hữu và nhà nước chỉ làm công việc phục vụ cho dân, nhà nước
không nhảy ra kinh doanh chèn ép nhân dân, thì không còn tình trạng tham nhũng
trong quản lý kinh tế nhà nước nữa.
Tham nhũng trong doanh nghiệp của nhà nước
chính là tham nhũng cơ chế, mà cơ chế này xuất phát từ cương lĩnh đảng cộng sản
đã thiết lập và vận hành toàn trị, nên cũng gọi là tham nhũng chính sách. Tham
nhũng này góp phần nhanh chóng làm tan rã đảng cộng sản vì càng tranh ăn khốc
liệt, đấu đá sống còn sẽ càng nhanh chóng đến sự sụp đổ. Còn trong chừng mực đạo
lý xã hội, tham nhũng dạng này cũng được một số cá nhân hoan nghênh vênh váo và
người dân nghèo căm ghét. Nhưng người căm ghét hầu như chỉ đứng ở góc độ
"thấy giàu thì ghét" chứ không hiểu xa hơn. Đó là bất kỳ ai, khi đã
vào trong guồng máy toàn trị, anh buộc phải theo đảng cộng sản và phải đi theo
cơ chế này. Nghĩa là anh buộc phải tham nhũng. Anh tham nhũng nhiều sẽ có cơ hội
thăng tiến và trong quá trình thăng tiến này, với tư cách là đảng viên quan chức
nên anh vừa là phần tử trong bộ máy tham nhũng cơ chế, đồng thời, với tư cách
là người dân, anh vừa là nạn nhân của băng nhóm tham nhũng khác trong bộ máy
toàn trị. Thí dụ anh là quan chức ngành dầu khí, anh tham nhũng trong lãnh vực
này nhưng anh có con đi học, anh lại là nạn nhân của tham nhũng trong giáo dục.
Rồi anh bệnh nằm viện, anh lại phải xì tiền cho quan chức tham nhũng y tế..v.v....
Tất cả tạo nên bức tranh toàn cảnh tham nhũng ở chế độ cộng sản Việt Nam
3. Chống tham nhũng ở chế độ Cộng Sản
Qua phân tích trên, tham nhũng ở Việt nam là bởi chế độ toàn trị độc quyền dựa
vào cơ sở cương lĩnh đảng cộng sản: Sở hữu toàn dân và nhà nước cai trị toàn diện.
Thật khôi hài cho Đinh Thế Huynh, trưởng ban tổ chức đảng, xì ra câu nói đại ý
rằng "muốn chống tham nhũng phải xây dựng văn hóa khinh bỉ tham
nhũng". Nói ngu không chịu được. Bởi văn hóa là của nhân dân, là đạo lý
dân tộc (là luật lẽ phải, lẽ công bằng và công lý theo quan niệm phương tây)
trong khi, chế độ toàn trị kéo dài quá lâu đã lật đổ đạo lý xã hội. Muốn cho
người dân khinh bỉ tham nhũng thì phải xây dựng lại toàn bộ xã hội một nền tảng
đạo lý, một niềm tin vào công lý còn tồn tại trong xã hội Việt nam. Trong khi,
còn đảng cộng sản độc quyền toàn trị thì làm gì có công lý, làm gì còn lẽ phải
bởi tất cả các cơ quan công quyền chỉ là trá ngụy cho đảng cộng sản lừa mị nhân
dân.
Tham nhũng là thuộc tính của chế độ toàn trị. Chống tham nhũng phải giải tán đảng
cộng sản độc quyền, từ bỏ hệ tư tưởng Marx Lenin, thiết lập nhà nước vận hành
theo cơ chế "tam quyền phân lập", xã hội có dân chủ biểu hiện tối thiểu
là (1) có đa nguyên đa đảng và (2) có báo chí tư nhân tự do (3) xóa bỏ sở hữu
toàn dân về tư liệu sản xuất; qua đó, người dân được quyền tự do kinh doanh và
tự làm chủ cuộc đời của chính họ. Điều này là chân lý không thể thay đổi để làm
cơ sở tiền đề chống tham nhũng.
Do đó, việc ông tổng bí thư kêu gọi chống tham nhũng mà không giải tán đảng,
không dám hy sinh vì dân vì nước, làm cho bất kỳ ai cũng hiểu ông ta không chống
tham nhũng thật sự mà chỉ lợi dụng chiêu bài chống tham nhũng để thanh toán các
phe nhóm lợi ích tham nhũng khác. Nhìn rộng hơn, đây chính là thực hiện theo chỉ
thị của Tập Cận Bình "đả hổ diệt ruồi" để tập trung quyền lực, củng cố
sự tham quyền cố vị của bản thân ông ta muốn làm tổng bí thư đến năm 79 tuổi, bằng
"cha già dân tộc Hồ Quang" mà thôi.
Tuy nhiên, Việt Nam khác hẳn Trung Cộng bởi đã có 1/2 quốc gia đã từng sống
trong một nền dân chủ sơ khai, trong bộ máy đảng đã phân hóa qua các vụ thanh
toán băng nhóm như đầu độc, dàn cảnh tai nạn, bắn K59, gài bẫy, vu cáo, ám
toán,..v.v.. chứng tỏ các băng nhóm khác không tuân thủ luật chơi vì ông già
nham hiểm tham quyền cố vị. Do đó, cuộc thanh toán băng nhóm này sẽ khốc liệt
và chính sự thanh toán này có khả năng phá vỡ được cơ chế toàn trị, để nhà nước
dân chủ mới có điều kiện hình thành đảm đương việc chống tham nhũng thật sự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét