Chu Tất Tiến
20-3-2016
Đã khá lâu chưa được nói chuyện với anh kể từ khi tôi thực
hiện 3 cuộc phỏng vấn anh trên đài Little Saigon Radio tại Nam California, vào
năm 2009-2010. Thời gian đó, thú thật với anh, tôi rất khâm phục anh về việc
anh hy sinh tương lai rực rỡ của một hậu duệ công thần, chấp nhận bị Đảng tấn
công hay trừng phạt mà đã làm đơn thưa kiện chính Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đã
nhân nhượng cho Trung Cộng chiếm giữa nhiều phần đất nước ta.
Anh nói: “Ngày mùng 4 tháng 3, tôi đã có làm một kiến nghị gửi tất
cả các cấp lãnh đạo nhà nướcViệt Nam, quốc hội, chủ tịch nước, tổng bí thư đảng
Cộng Sản Việt Nam… Đó là kiến nghị đề nghị dựng đài tưởng niệm các liệt sĩ đã
hy sinh tại Hoàng Sa và Trường Sa, và trong kiến nghị đó, tôi đặc biệt yêu cầu
nhà nước Việt Nam công nhận tính cách liệt sĩ cho 58 quân nhân thuộc quân lực
Việt Nam Cộng Hoà đã hy sinh trong chiến đấu bảo vệ quần đảo Hoàng Sa của chúng
ta vào ngày 19 tháng 01 năm 1974…”
Anh giải thích: “Người có công với cách mạng được
định nghĩa trong pháp lệnh là những người đã hy sinh trong chiến đấu để bảo vệ
tổ quốc, vậy đối chiếu lại thì rõ ràng là 58 binh sĩ thuộc quân lực Việt Nam Cộng
Hòa đã hy sinh tại Hoàng Sa, chiến đấu chống sự xâm lăng của hải quân Trung quốc…
Họ là những công dân Việt Nam, không ai có thể phủ nhận được, rõ ràng là họ đã
hy sinh, đổ máu, và thậm chí tôi cho rằng còn nhiều anh em đã nằm dưới đáy biển…Tôi
thấy không có lý do gì nhà nước Việt Nam không công nhận 58 chiến binh Việt Nam
Cộng Hoà đã hy sinh cho Tổ quốc, bảo vệ quần đảo Hoàng Sa…, dù đã không thành
công do tư thế bất lợi về quân sự, và một điều nữa, tôi khẳng định rằng ban
lãnh đạo nhà nước cộng sản Việt Nam hiện nay không theo ý kiến của tôi là họ đã
đặt lợi ích của đảng, ý thức hệ của họ lên trên Tổ Quốc. Không phải chỉ có tôi,
mà toàn bộ người Việt Nam yêu nước không bao giờ có thể chấp nhận được… Trong
trường hợp đó, có thể nói đảng cộng sản Việt Nam, một khi đã đặt lợi ích của
mình lên trên Tổ Quốc, tức là phản bội Tổ Quốc, phản bội lịch sử, cho nên cách
duy nhất để có thể khẳng định rằng nếu đảng cộng sản Việt Nam trung thành với Tổ
Quốc Việt Nam là phải công nhận sự hy sinh 58 chiến binh Việt Nam Cộng Hoà, đã
chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc…”
Khi nhận định về ngày 30-4-1975, anh cho biết:
“nhân tiện
ngày 30 tháng Tư này, bộ ngoại giao Việt Nam không nên dùng cái từ là “ngày giải
phóng miền Nam” được. Bởi vì cái từ “giải phóng miền Nam”, như tôi đã phân
tích, đó là một sự chia rẽ, đó là chưa nói về mặt chính trị nó là sự bất ổn
trong tình trạng Việt Nam ngày nay, nó thể hiện sự chinh phục, sự thôn tính của
miền Bắc đối với miền Nam…Cho nên bản thân từ “giải phóng miền Nam” nó không ổn
ngay trong thể chế chính trị của đảng cộng sản … Như lúc nãy tôi nói, “giải
phóng miền Nam”, vậy bây giờ giải phóng họ khỏi cái gì? Giải phóng khỏi ách đô
hộ của ngoại bang chăng? Không phải! Vì vào 30 tháng Tư năm 1975, cộng sản nhận
sự đầu hàng không điều kiện của Việt Nam Cộng Hòa do đại tướng Dương Văn Minh
là tổng thống, giữa người Việt Nam, không thể nói đây là sự thắng, thua… Chính
thức mà nói, Mỹ đã rút quân đội khỏi Việt Nam năm 1973 theo hiệp định Paris…
Nhiều nhà lãnh đạo Việt Nam và nhiều nhà nghiên cứu quân sự cần xem xét lại là
thực sự có sự xâm lược hay không? Tôi cho rằng sự có mặt của Mỹ tại Việt Nam
không phải là một sự xâm lược, mà là một sự can thiệp trong bối cảnh tình hình…
Tại sao không phải là xâm lược? Như chúng ta thấy, như Mỹ ở Nhật Bản và nay ở
Triều Tiên, đây không phải là một sự xâm lược mà là sự có mặt trong bối cảnh
kinh tế này… Tôi muốn nói, 30 tháng Tư không phải là cuộc giải phóng khỏi ách
đô hộ của ngoại bang, cũng không phải là cuộc giải phóng khỏi chế độ tư bản mà
chế độ Việt Nam Cộng Hoà đại diện hay theo đuổi.”
Đáng quý thay những lời phát biểu của anh hồi đó. Những nhận định xác
đáng và đầy nhiệt huyết của một người Việt Nam chân chính, đã làm cho tất cả những
người nghe anh nói chuyện cảm động vô cùng. Chúng tôi đã mong manh hy vọng rằng,
tương lai của nước Việt Nam, nếu được nhiều người có chí khí và trí thức như
anh lãnh đạo, thì may mắn cho dân tộc lắm.
Tuy nhiên, điều làm cho chúng tôi vô cùng ngạc nhiên
là mới đây, ngày 10 tháng 3, 2016, vô tình đọc trên Net, mấy lời anh trao đổi với
vị Thầy của chúng tôi, Cụ Giáo Sư Vũ Ngọc Ánh như sau:
2016-03-10 4:04 GMT-05:00 Cu Huy Ha Vu <cuhuyhavuvietnam@gmail.com>:
Cảm ơn anh Anthony Vũ về tình cảm tốt đẹp của anh đối với cụ nhà tôi.
Chưa nói đến chuyện Dân chủ là một thể chế chính trị trong
đó mọi đảng phái, kể cả đảng cộng sản, đều có quyền tồn tại (đảng cộng sản vẫn
hoạt động tại Mỹ, Anh Pháp và các nước dân chủ khác đấy thôi), anh có thể
chỉ cho tôi biết làm thế nào để giải thể được Đảng cộng sản Việt Nam?
Cũng cần nhắc lại với anh là tôi, Cù Huy Hà Vũ, chủ
trương giải thể chế độ độc tài của Đảng cộng sản Việt Nam chứ không giải thể Đảng
cộng sản Việt Nam và giải thể chế độ này bằng biện pháp phi bạo lực.
Bàng hoàng lắm, anh Cù Huy Hà Vũ ạ! Thế là thế nào? Anh chủ
trương giải thể chế độ độc tài của Đảng Cộng Sản Việt Nam mà lại không muốn giải
thể Đảng Cộng Sản?
Theo anh, chế độ Cộng Sản và Đảng Cộng Sản là hai vấn đề
tách biệt nhau ư? Xin hỏi anh: “Có khi nào người ta tách hai mặt của một đồng
tiền “coin” ra làm hai được không? Nhất định là không rồi! Đồng tiền nào cũng
phải có hai mặt. Đảng Cộng Sản và chế độ Cộng Sản chính là hai mặt của một đồng tiền. Đảng Cộng
Sản là cha đẻ ra chế độ Cộng Sản. Tất cả các thành viên lãnh đạo chế độ, từ cấp
thấp nhất là xã, huyện lên đến Trung Ương gồm các Bộ Trưởng, Thủ Tướng đều là Đảng
Viên Cộng Sản. Quốc Hội, cho dù là một đống bù nhìn, cũng phải là Đảng Viên Cộng
Sản. Thực tế, cơ quan quyền lực thực sự và cao nhất nước là chính là Bộ Chính
Trị và Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản. Từ cơ quan này, mà các chức vụ chính trị được
ban bố, kể cả Thủ Tướng.
Thế thì làm sao mà tách biệt được Đảng Cộng Sản và chế
độ độc tài của Đảng Cộng Sản?”
Điều anh khẳng định là “giải thể chế độ Cộng Sản mà không giải
thể Đảng Cộng Sản”, theo tôi, là giấc mơ của người muốn làm Bà Nữ Oa, đội đá vá
Trời, là chuyện của người bộ đội Bác Hồ đứng dưới đất, mơ với tay lên nắm đuôi
máy bay trực thăng, quật xuống đất, là chuyện của các phi công Bắc Việt mơ tắt
máy bay phản lực, núp trong mây, chờ máy bay Thần Sấm của Mỹ bay qua là phóng
vù ra, bắn hạ…
Thưa anh Cù Huy Hà Vũ,
Chắc anh còn nhớ là Đảng Cộng Sản Việt Nam là con đẻ của Đảng
Cộng Sản Quốc Tế, chính thức là sản phẩm hỗn hợp của Đảng Cộng Sản Liên Sô và Đảng
Cộng Sản Trung Quốc. Nguyên thủy, Đảng Cộng Sản Liên Sô được bí mật thành lập
năm 1912 với tên gọi Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga. Sau cuộc cách mạng
1917 lật đổ Nga Hoàng, tại Đại hội 7 năm 1918, Lê Nin chính thức đổi tên thành
Đảng Cộng sản Nga (bolshevik). Năm 1925, đảng đổi tên là Đảng Cộng sản toàn
Liên bang. Đến năm 1952, sau Đại hội khóa 19, đảng mang tên là Đảng Cộng sản
Liên Sô. Và đến thời Gorbachev, thập niên 1990, thì đảng Cộng Sản Liên Sô
sụp đổ và bị đặt ra ngoài vòng Pháp Luật.
Trong khi đó, Đảng Cộng Sản Trung Quốc được thành lập năm
1921 khi Mao Trạch Đông vẫn còn là một người vô danh tiểu tốt, mãi cho đến
1943, Mao Trạch Đông mới nắm quyền Chủ Tịch Đảng. Còn Đảng Cộng Sản Việt Nam
chính thức ra đời năm 1930.
Nếu tóm gọn lại lịch sử thành lập của cả 3 đảng,
chúng ta thấy các tên gọi được chính thức công bố vào những năm sau:
1921: tên gọi “Đảng Cộng Sản Trung Quốc”
1925: tên gọi “Đảng Cộng Sản toàn Liên Bang Nga”
1930: tên gọi “Đảng Cộng Sản Việt Nam”.
Nhìn vào hoạt động của các đảng Cộng Sản trên, từ khi các
tên gọi trên được chính thức công bố, chúng ta thấy Đảng Cộng Sản đã thực hiện
được các việc kinh khủng sau:
- Đảng Cộng Sản Trung Quốc, không kể các chủ tịch tiền nhiệm,
chỉ riêng Mao Trạch Đông thôi, đã có hơn 30 triệu người bị giết trong các cuộc
“Đại Nhẩy Vọt”, cải cách văn hóa. Rồi tới Giang Thanh với loạn Hồng Vệ Binh,
hàng triệu người khác đã bị treo cổ, bị xử bắn chỉ vì không đồng ý với Đảng Cộng
Sản. Ngoài ra, các dân tộc thiểu số thuộc Trung Hoa cũng không thoát khỏi
những vụ thanh trừng khủng khiếp như tại tỉnh Nội Mông hàng trăm ngàn người
Mông Cổ bị giết. Năm 1975, hàng chục ngàn người theo đạo Hồi tại tỉnh Vân
Nam đã bị giết. Rồi Tân Cương, Tây Tạng, có biết mấy chục ngàn người bị bức
tử. Sự kiện kinh khủng, mất nhân tính nổi bật nhất trong thế kỷ 20 là vụ Thiên
An Môn, Đảng Cộng Sản đã cho xe tăng cán chết hàng ngàn người tàn bạo hơn giết
bọ chuột vậy.
- Đảng Cộng Sản Liên Sô với một dân số ít hơn Đảng Cộng Sản
Trung Hoa, cũng đã giết và thủ tiêu khoảng 10 triệu người thuộc các dân tộc
trong các cuộc thanh trừng đẫm máu. Ngay sau khi cuộc chiến tranh thứ 2 chấm dứt, Cộng
Sản Liên Sô đã lạnh lùng thanh trừng các quân đội các nước theo Hitler một cách
khủng khiếp. Hàng ngàn nắm mộ tập thể chôn hàng vạn người đã được vùi lấp trong
các rừng sâu, núi thẳm, và tại Siberia, với những nơi gọi là trại cải tạo, hàng
triệu người đã chết đau đớn vì bị hành hạ, bị bỏ đói, và bệnh tật.
- Các Đảng đàn em như Đảng Cộng Sản Cuba, Bắc Hàn là những đảng
khát máu không thể tưởng tượng được. Hiên nay, Cộng Sản Cub có phần tiến bộ,
thay đổi, nhưng còn Cộng Sản Bắc Hàn thì vẫn hiện nguyên hình là một lũ quỷ sống
hiện diện trên nhân gian. Trùm Cộng Sản Bắc Hàn giết chú dượng của mình bằng
cách cho chó đói ăn thịt trước mắt mình. Rồi xử tử cả dì ruột của mình cùng với
bao nhiêu tướng lãnh không biết nịnh bợ mình. Cộng Sản Khmer cũng không kém phần
quỷ dữ khi giết cả triệu người chỉ vì có học, có tiền, hay chỉ vì là dân thiểu
số!
- Đảng Cộng Sản Việt Nam, cai trị miền Bắc với dân số ít hơn
nữa, cũng không thua kém gì đàn anh trong việc giết, bắn, xử lý, thanh trừng.
Người ta không thể đếm được mấy trăm ngàn người đã chết trong cuộc cải cách ruộng
đất, rồi sau đó, trong chiến dịch Sửa Sai, lại cả vài chục ngàn cán bộ đã từng
thực hiện cuộc cải cách ruộng đất theo chỉ thị của Hồ Chí Minh bị chết theo kiểu
“giết người bịt miệng”. Trên hết, là cuộc nội chiến tương tàn, theo chỉ thị của
hai đảng Cộng Sản Cha Mẹ, Liên Sô và Trung Hoa, đã nướng hơn hai triệu người miền
Bắc và một triệu người miền Nam trong lò lửa xung đột cùng máu đỏ, da vàng.
Một
chứng minh Đảng Cộng Sản là một Đảng vô nhân tính đến cực độ là cuộc chiến Tết
Mậu Thân, đảng Cộng đã nướng khoảng 30 ngàn thanh niên thiếu nữ miền Bắc vào một
cuộc tấn công vô bổ, trong đó, trận tấn công Huế, chính các Đảng Viên Cộng Sản
đã ra lệnh xử tử hình cả 6000 người vô tội, trong đó có cả những thanh niên,
sinh viên bị bắt đi chôn xác người chết. Một số lớn bị giết theo kiểu rừng rú
là bị sỏ dây thép vào tay, rồi bị đập cuốc vào đầu cho đến chết, hoặc bị bắn
hàng loạt ngay trên hố do người bị bắn buộc phải đào sẵn cho mình. Một số bị
chôn sống vì khi đào xác lên, thấy tay chân còn vung ra, và trên người không có
vết đạn nào.
Sau 1975, cũng chính cái đảng này đã thi hành nhiều chính
sách làm tan nát dân tộc: Đổi tiền 2 lần để cướp của nhân dân, lập trại cải tạo
để giết dần các thành phần thuộc chế độ cũ, chính sách ngăn đường, cướp chợ, đập
nhà dân để tìm vàng, chính sách kinh tế mới, chính sách cải tạo tư sản, công
thương nghiệp… tất cả chỉ để cho Đảng Cộng Sản vinh thân, phì da trên chính
nhân dân của mình. Hiện nay, cũng chính cái Đảng đó, đang sử dụng bạo lực độc
tôn để cướp nhà, cướp đất dân lành hầu làm giầu cho chính mình.
Còn nhiều lắm, nhiều lắm những thủ đoạn tàn độc mà Đảng Cộng
Sản Việt Nam đã gây ra trên dân tộc của chúng ta, chưa kể việc Đảng Cộng sản
đang dâng đất nước cho Tầu Cộng... Vậy mà anh lại muốn duy trì cái đảng Cộng
tàn ác dã man, vô nhân đạo này? Để làm gì? Thưa anh?
Trên hết, cái chủ nghĩa Cộng Sản, chủ nghĩa Xã Hội là kim chỉ
nam cho Đảng Cộng Sản, có phải là một cái chủ trương bệnh hoạn, không tưởng, mà
những Đảng viên Cộng Sản đã nặn ra hầu che mắt nhân dân trên toàn thế giới, chỉ
với mục đích dành quyền lãnh đạo cho chính mình? Cái chủ nghĩa đó có khi nào
thành hiện thực không?
Hãy tưởng tượng một ngày nào đó, anh không có vợ, có con, có
nhà riêng, vì tất cả đã thuộc vào của chung. Vợ anh không phải vợ anh mà là vợ
của mọi người. Con anh đã có xã hội nuôi. Anh không có quyền mua quần áo riêng
cho anh, thậm chí đến quần lót của anh cũng phải do tập thể phát. Sáng tối đều
có kẻng kêu anh thức dậy, đi làm, kẻng cho anh ăn cơm, kẻng cho anh ngủ, kẻng
cho anh làm tình.. Vậy thì nhân loại có khác gì một cái chuồng lợn không?
Để thực tế hơn nữa, tôi xin kể cho anh nghe một câu chuyện
có thực về tư tưởng của người đảng viên Đảng Cộng Sản tôn sùng Xã hội Chủ
Nghĩa, mong anh suy nghĩ lại về lời phát biểu với Cụ Giáo Sư Vũ Ngọc Ánh của
chúng tôi vừa qua và tìm thấy một con đường đi chính xác hơn cho chính mình:
Hồi đó, tôi ở trại tù Cà Tum. Hôm ấy, cùng với 4 người bạn,
chúng tôi đi lợp mái nhà cho cán bộ Chính Ủy Trung Đoàn coi tù Cà Tum. Chúng
tôi đang ngồi yên lặng trên nóc nhà, cột từng lớp cỏ gianh vào kèo nhà, thì bỗng
nghe thấy tiếng anh chỉ huy trung đoàn bước vội vào nhà, phía bên dưới. Anh ta
giận dữ (xin lỗi phải viết nguyên bản những chữ tục tĩu), chửi liền:
-Địt mẹ! Thằng nào lấy cái nồi của tao?
Anh Chính Ủy nhỏ nhẹ:
-Làm gì mà nóng thế? Anh em lấy dùng thì một hồi sẽ trả
thôi.
Anh Trung Đoàn Trưởng càng bực hơn:
-Địt mẹ! Lấy thì phải hỏi chứ?
Chính Ủy nhẹ nhàng nhắc nhở:
-Thôi! Xã hội chủ nghĩa mà! Người này không dùng, thì người
khác dùng, có gì mà phải hỏi?
Câu này làm anh Trung đoàn Trưởng nổi sung hẳn:
-Địt mẹ! Xã hội chủ nghĩa cái con cặc! Mày có đưa vợ mày cho
tao chơi không mà nói Xã Hội Chủ nghĩa!
Nghe câu này và chợt nhớ là có “lũ Ngụy cải tạo” đang ở trên
nóc nhà, anh chính ủy xịt xịt nho nhỏ và chỉ tay lên trên, anh Trung Đoàn Trường
ú ớ, vội bước ra khỏi nhà. Còn chúng tôi, cố nín cười nhưng cả người vẫn rung
lên làm cái nóc nhà cũng rung theo…
Chu Tất Tiến,
20 tháng 3 năm 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét