22-11-2015
Hình bên: Việt Cộng gài bom hẹn giờ Tại Sài Gòn, khủng bố 7 chết, 47 bị thương (1962)
Vào giữa tháng 11-2015, cả thế giới xúc động về tin khủng bố
tối Thứ Sáu 13-11-2015 tại các địa điểm giải trí ở Paris. Trong toàn cảnh Âu
Châu thanh bình từ khi thế chiến thứ hai chấm dứt năm 1945 cho đến nay, tin tức
và hình ảnh khủng bố dồn dập trên truyền hình, gây xôn xao dư luận khắp nơi, kể
cả ở Bắc Mỹ vì Bắc Mỹ cũng là một trong những mục tiêu mà khủng bố đã từng nhắm
tới.
Xem cảnh khủng bố trên truyền hình, những người Việt Nam lớn
tuổi liên tưởng ngay đến những chuyện khủng bố ở quê nhà trước đây. Thảm cảnh
khủng bố diễn ra khắp nơi ở Việt Nam cũng từ năm 1945; qua nhiều hình thức khác
nhau, hoặc ám sát, hoặc thủ tiêu, hoặc đặt chất nổ, hoặc quăng lựu đạn, hoặc
pháo kích, hoặc phá đường, giựt sập cầu cống, phá đường “rầy” xe lửa, hăm dọa tống
tiền...
Khủng bố ở Việt Nam và khủng bố Âu Mỹ đều nhắm gây sợ hãi
trong quần chúng nơi bị khủng bố, quấy phá đời sống xã hội, nhưng hai bên có những
điểm khác nhau khá rõ rệt.
Khủng bố nội địa
Các cuộc khủng bố ở Âu Mỹ đều do những phần tử Hồi giáo cực
đoan chủ trương, được sự hỗ trợ của những tổ chức Hồi giáo quá khích giàu có ở
Trung Đông, chính yếu nhờ tài nguyên dầu hỏa. Như thế, những cuộc khủng bố ở Âu
Mỹ do người nước ngoài thực hiện, đa số đến từ các nước vùng Trung Đông, hoạt động
khủng bố ở những vùng, những nước không phải là quê hương của họ và dân chúng
không phải là đồng bào ruột thịt của họ. Khủng bố chỉ tấn công những nước mà họ
xem là địch thủ, muốn đe dọa hay trả thù như Hoa Kỳ (vụ 11-9-2001), Pháp (vụ
13-11-2015)…
Khủng bố ở Việt Nam từ năm 1945 cho đến nay, hoàn toàn do đảng
Cộng sản Việt Nam (CSVN) và chế độ CSVN thực hiện. Các chế độ CS trên thế giới
chủ trương đấu tranh giai cấp, tranh cướp chính quyền, vận dụng mọi nguồn tài lực
chiến đấu giữ vững thành quả cách mạng, tiêu diệt tất cả những thành phần bị
xem là nguy hại cho chế độ CS.
Riêng tại Việt Nam, CSVN từ khi cướp được chính quyền ngày
2-9-1945 cho đến ngày nay, thường xuyên tổ chức, chỉ huy những cuộc khủng bố,
ám sát chính trị, giết hại dân chúng, đồng bào trên quê hương mình. Như thế có
nghĩa là chính một thành phần người Việt theo chủ nghĩa CS, khủng bố toàn dân
Việt, để phát triển chủ nghĩa CS hoặc để bảo vệ chế độ CS.
Đây là một loại khủng bố nội địa hiếm thấy trên thế giới. Cộng
sản Việt Nam không từ bỏ bất cứ hành động dã man nào khủng bố người đồng chủng,
nên CSVN cũng chính là những kẻ diệt chủng. Một nhà báo Pháp, Jean Lacouture
cho rằng những chế độ độc tài bóc lột dân mình như là những nước thực dân ngoại
lai, nên gọi đó là “autocolonisation”, tạm dịch là “thực dân nội địa” hay “tự
thực dân”. Chế độ CSVN được sắp vào loại nầy. Nay CSVN lại thêm thành tích là
“khủng bố nội địa” đối với dân Việt.
Mục đích khủng bố
Mục đích khủng bố nhắm phá hoại đời sống, gây sợ hãi, đe dọa
các đối tượng mà khủng bố nhắm đến. Quân Hồi giáo quá khích đại đa số là người Ả
rập, khủng bố nhắm mục đích trả thù những điều mà họ cho rằng khiêu khích tôn
giáo (như vụ báo Charlie Hebdo ở Paris ngày 7-1-2015), hoặc trả thù
những điều mà họ cho là những vụ án bất công đối với những người Hồi giáo, hoặc
vỉ các căn cứ Hồi giáo hay các nước Hồi giáo ở Trung Đông bị tấn công. Quân khủng
bố quá khích Hồi giáo còn tin rằng khi khủng bố tự sát là họ hy sinh để được đấng
Allah cứu rỗi, lên thiên đường. Nói cách khác, quân Hồi giáo cực đoan khủng bố
theo niềm tin tôn giáo, hy sinh cho một cuộc thánh chiến, hoặc hy sinh vì lý tưởng
quốc gia Hồi giáo mà họ mong muốn xây dựng. Niềm tin tôn giáo dựa trên Hồi
giáo, một tôn giáo, xuất hiện từ thế kỷ thứ 7 ở Saudi Arabia, là nền tảng văn
hóa của người Ả-rập ở Trung Đông. Từ nhiều thế kỷ trước, do những mâu thuẫn về
chính trị, văn hóa và tôn giáo giữa người Ả-rập và người Tây phương với niềm
tin Ky-tô giáo, phát sinh những tranh chấp và chiến tranh qua lại, tạo nên hận
thù “truyền kiếp”, mà cho đến nay vẫn còn tồn đọng lại ở những thành phần Hồi
giáo Ả-rập cực đoan.
Trong khi người Ả-rập cực đoan chiến đấu, khủng bố các nước
khác vì lý tưởng Ả-rập, vì tôn giáo Ả-rập, thì khủng bố ở Việt Nam do CSVN chủ
trương, chỉ khủng bố, giết hại người Việt Nam vì chủ nghĩa Mác-xít ngoại lai.
Chủ nghĩa Mác-xít phát xuất từ Âu Châu, là nền tảng tư tưởng của các chế độ CS ở
Liên Xô và ở Trung Cộng, hoàn toàn ngược lại với văn hóa dân tộc Việt Nam. Chủ
trương của các chế độ CS là độc tài toàn trị, chỉ nhắm mục đích bành trướng chủ
nghĩa, thâu tóm quyền lực. Hồ Chí Minh do Liên Xô huấn luyện và tài trợ để lập
đảng CS, và nhờ sự giúp đỡ của Liên Xô và Trung Cộng, cướp chính quyền ngày
2-9-1945. Từ đó, HCM và đảng CS luôn luôn làm tay sai cho Liên Xô và cho Trung
Cộng, hành động theo mệnh lệnh của Liên Xô và Trung Cộng. Quân khủng bố CSVN hoạt
động theo mệnh lệnh của đảng CSVN, vì quyền lợi của đảng CSVN và CS quốc tế mà
thôi.
Chuyện khủng bố ở Pháp hay ở Âu Mỹ khá hiếm hoi, lâu lâu mới
xảy ra, nên khi xảy ra, liền làm cho mọi người kinh hoàng. Người Việt Nam chạm
mặt hằng ngày với khủng bố từ khi đảng Cộng Sản Đông Dương, mặt trận Việt Minh
(VM) do Hồ Chí Minh lãnh đạo, cướp được chính quyền ngày 2-9-1945. Khủng bố xảy
ra thường xuyên “như cơm bữa”, liên tục và dày đặc khắp nước, từ năm 1945,
xuyên suốt qua hai cuộc chiến 1946-1954 và 1960-1975, sau đó tiếp diễn cho đến
ngày nay.
Mức độ tàn ác
Nói chung, khủng bố bạo lực, gây thương tích, giết người, cướp
sự sống của người khác đều là tàn ác. Khủng bố nào cũng tàn ác. Tuy nhiên mức độ
tàn ác khủng bố của các tổ chức ở Trung Đông khác với khủng bố CSVN.
Ví dụ rõ nét nhứt là trong chiến tranh, khủng bố Hồi giáo
quá khích thi hành án tử hình nạn nhân bằng cách chặt đầu, làm cho nạn nhân
nhanh chóng chết liền tại chỗ. Trái lại, trong hoàn cảnh không có chiến tranh,
chỉ do Cải cách ruộng đất, CSVN chôn nạn nhân xuống tận cổ, chừa cái đầu ở trên
mặt đất, rồi buộc nông dân kéo bừa qua lại, răng bừa móc miệng, móc mắt, móc đầu
nạn nhân đau đớn cho đến chết. Hoặc CSVN cho dìm nước nạn nhân, sặc sụa rồi kéo
lên, cho tỉnh lại, xong rồi dìm xuống nước trở lại. Sau nhiều lần chết đi sống
lại, nạn nhân mới chết. Thảm cảnh CCRĐ không sách vở nào tả hết được.
Sau những cái chết bi thảm vì khủng bố thời Cải cách ruộng đất,
đến thời kỳ Mậu Thân Huế đầu năm 1968. Cộng sản tùng xẻo nạn nhân Từ Tôn Kháng
cho đến chết ở Gia Hội. (Nguyễn Lý Tưởng, “Mậu Thân ở Huế”, đăng trong tuyển tập Thảm
sát Mậu Thân ở Huế, Phong Trào Giáo Dân Hải Ngoại, California 1998, tr. 89.)
Còn chuyện chôn sống là chuyện rõ ràng trong biến cố Mậu Thân ở Huế, không cần
chứng minh.
Trước Mậu Thân hơn 20 năm, tại Quảng Ngãi cũng xảy ra chuyện
CS tùng xẻo, chôn sống năm 1945 mà lúc đó ít người biết. Riêng trong ba tuần lễ
kể từ 19-8-1945 tại Quảng Ngãi, VM giết hại 2,791 người vừa chức sắc, chức việc,
tín hữu đạo Cao Đài, kể cả phụ nữ, trẻ em và giết bằng nhiều cách như chém đầu,
chôn sống, thả biển, và tùng xẻo như thời Trung cổ. (Theo Bạch thư Cao Đài
Giáo ngày 9-9-1999, do vị đại diện đạo Cao Đài là Ngọc Sách Thanh, từ San
Bernadino, California, gởi cho Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc và Ủy Ban Quốc tế
Nhân Quyền.)
Phải nói rằng CSVN khát máu và giết hại người Việt đồng chủng
một cách tàn bạo, dã man không thể tưởng tượng nổi. Mức độ khủng bố tàn ác khiếp
đảm đến nỗi, có lần nhà văn Nguyễn Tuân vừa khóc, vừa tâm sự với anh em văn nghệ
sĩ: “Tao còn sống đến bây giờ là còn biết sợ.” (Nhiều tác giả, tuyển tập
Trăm hoa vẫn nở trên quê hương, Nxb. Lê Trần, California, 1990, tr. 79.)
Hãy nghe Tố Hữu, một nhân vật cộng sản cấp Bộ chính trị
trung ương đảng, kêu gọi cán bộ CS:
“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ,
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng.
Thờ Mao chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt.”
“Giết, giết nữa bàn tay không phút nghỉ”, thật khát máu còn
hơn lời kêu gọi của các lãnh tụ Hồi giáo khủng bố hô hào trong các video do
quân khủng bố phát tán. Hơn nữa, giết đồng bào Việt Nam không gớm tay chỉ để “Thờ
Mao chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt.” Thật là hết nước nói!
Mục tiêu khủng bố
Những cuộc đánh bom, đặt chất nổ của nhóm quá khích Hồi giáo
nhắm mục đích trả thù hoặc gây sợ hãi nơi các nước địch thủ, không có chủ đích
giết riêng một người nào, nhất là trẻ em và phụ nữ. Ngược lại, CSVN có chủ đích
rõ ràng theo từng giai đoạn khi khủng bố.
Lúc mới nắm được quyền lực năm 1945, CSVN tìm giết những
lãnh tụ chính trị trên toàn quốc không theo CS, khiến những lãnh tụ khác sợ hãi
phải trốn tránh hoặc bỏ ra nước ngoài, để CSVN độc quyền chính trị. Ở các địa
phương từ tỉnh, xuống huyện, xã, CS khủng bố và giết hại một cách bừa bãi và dễ
dàng tất cả mọi người, chỉ cần quy chụp là Việt gian, tay sai thực dân Pháp là
giết ngay. Rất nhiều chuyện khủng bố ngoài trí tưởng tượng của người đời nay, kể
lại có thể có người không tin. Số người bị CS khủng bố giết lúc đó tổng cộng
trên toàn quốc lúc đó có thể lên đến trên 200,000 người.
Sau năm 1954, cai trị đất Bắc, CS khủng bố bằng những kế hoạch
đổi tiền, công tư hợp doanh ở thành phố, và Cải cách ruộng đất ở nông thôn. Cuộc
CCRĐ lần nầy giết hại khoảng 172,000 người, chưa kể thảm cảnh của gia đình nạn
nhân. Sau cuộc CCRĐ, nông thôn Bắc Việt Nam hoàn toàn bình lặng và thần phục mệnh
lệnh của CSVN, để CSVN tấn công Nam Việt Nam.
Ở Nam Việt Nam, sau năm 1954, CSVN tiếp tục ứng dụng các
phương pháp khủng bố giống thời kỳ trước năm 1954, như ám sát, đặt chất nổ, phá
đường, đắp mô, giựt sập cầu cống, quăng lựu đạn, tấn công các đồn bót nhỏ lẻ tẻ,
bắn sẻ và đặc biệt có một loại khủng bố mới là pháo kích vào các thành phố.
Trong chiến tranh, pháo kích và đặt chất nổ tấn công địch thủ
là chuyện thường xảy ra. Cộng sản pháo kích và đặt chất nổ các căn cứ quân sự
Hoa Kỳ cũng là chuyện bình thường, nhưng ít hơn các cuộc khủng bố dân Việt. Hầu
như tất cả các thành phố Nam Việt Nam đều bị pháo kích và hầu như người dân Nam
Việt Nam nào cũng từng có lần nghe tiếng đạn pháo kích vào thành phố. Ngoài các
các căn cứ quân sự, các nơi đóng quân, CSVN còn cố tình pháo kích vào các bệnh
viện, các trường học, các khu dân cư để đe dọa dân chúng.
Tháng 1-1972, CSVN đặt chất đổ tại Trại họp bạn đầu năm của
học sinh các trường Quy Nhơn tại Sân vận động thành phố, giết hại nhiều giáo sư
và học sinh tập họp vui chơi đón Tết. Rồi tháng 3-1974, CSVN pháo kích Trường
Tiểu học Cai Lậy vào buổi sáng, trong giờ học, giết hại 33 học sinh và làm bị
thương 55 học sinh. Đặt chất nổ trong lúc học sinh cắm trại trong sân vận động,
hoặc pháo kích ban ngày vào trường học trong giờ học, không thể nói là lầm lẫn
mà rõ ràng là một vụ khủng bố cố ý đánh vào học sinh. Những học sinh non trẻ tội
tình gì mà CS khủng bố, giết hại?
Người Việt Nam, nhất là người miền Trung không bao giờ quên
chuyện CSVN khủng bố thường dân trong Tết Mậu Thân ở Huế, tùng xẻo người sống ở
Gia Hội, bắt giết các tu sĩ, các giáo sư bác sĩ ngoại quốc đến dạy Đại học Y
khoa Huế, chôn sống nạn nhân trong các nấm mồ tập thể...
Do hoàn cảnh chính trị thế giới, cuối cùng chiến tranh chấm
dứt ngày 30-4-1975, nghiêng thắng lợi về phía CSVN, mà một thượng nghị sĩ Mỹ,
ông John Mc Cain (đảng Cộng Hòa, Arizona), đã phát biểu tại Sài Gòn ngày
29-4-2000 rằng “những kẻ xấu đã thắng cuộc chiến Việt Nam”. (Nguyên văn:
"wrong guys" had won the Vietnam War...) (Los Angeles Times, April
29, 2000, David Lamb, Times Staff Writer, “'Wrong Guys' Won War, McCain Tells
His Stunned Vietnamese Hosts”.)
Khủng bố tập thể
Sau năm 1975, dân chúng Việt Nam tưởng rằng nạn khủng bố đã
qua, nay có thể sống một cách thanh bình, thoải mái làm ăn sinh sống. Tuy
nhiên, chế độ CS vẫn không để yên, tiếp tục chính sách khủng bố, mà lần nầy xuất
hiện một hình thức khủng bố mới là “khủng bố tập thể”, tức không chỉ khủng bố
cá nhân như trước, mà khủng bố thường trực toàn bộ dân chúng miền Nam Việt Nam.
Đầu tiên, nhà nước CS phỉnh phờ những công chức, sĩ quan chế
độ cũ đi học tập cải tạo từ một tuần đến một tháng, nhưng rồi bắt giam vô thời
hạn trong các trại tập trung trên rừng thiêng nước độc, không biết ngày về. Cộng
sản vừa muốn giải tán hệ thống tổ chức của chế độ cũ, vừa khủng bố nặng nề tinh
thần công chức, sĩ quan chế độ cũ, và khủng bố tinh thần gia đình công chức và
sĩ quan, răn đe mọi người hãy ở yên, không được vọng động, phải thi hành mệnh lệnh
của nhà cầm quyền CS, thì thân nhân mới được sớm về đoàn tụ gia đình, nếu không
thân nhân sẽ đi học tập vô thời hạn. Giam người trong tù chẳng những để khủng bố
tù nhân mà còn để khủng bố thân nhân.
Cách khủng bố tập thể thứ hai của CSVN là khủng bố kinh tế bằng
các chiến dịch đánh tư sản mại bản (comprador) là những nhà kinh doanh lớn buôn
bán với ngước ngoài (xuất nhập cảng), rồi đánh tư sản dân tộc, đến tiểu tư sản,
tịch thu tài sản, nhà cửa. Song song với việc đánh tư sản, CSVN ra lệnh đổi tiền
ngày 22-9-2975, 500 đồng Việt Nam Cộng Hòa đổi được 1 đồng mới, và mỗi gia đình
chỉ đổi được 200 đồng mới. Cũng là một hình thức khủng bố tài chánh. (Sau đó,
CSVN đổi tiền lần thứ hai ngày 3-5-1978, và lần thứ ba ngày 14-9-1985.)
Trong khi đó, CS đưa ra chương trình kinh tế mới, buộc gia
đình có thân nhân học tập cải tạo đi kinh tế mới với lời hứa hẹn là đi kinh tế
mới thì thân nhân sẽ về đoàn tụ gia đình sớm. Vì thương con, thương chồng, nhiều
gia đình phải bỏ nhà cửa ở thành phố, đến lập nghiệp ở những vùng hoang dã, tự
lo sản xuất để sinh sống, trong khi CS cướp nhà của họ ở thành phố.
Kế hoạch khủng bố tập thể còn được thực hiện dưới chủ trương
chính sách kinh tế chỉ huy, ngăn sông cấm chợ, ai ở đâu chỉ được mua bán tại chỗ
và tất cả đều phải vào Hợp tác xã do nhà nước quản lý và phân phối hàng hóa bằng
tem phiếu. Bất cứ cá nhân nào muốn mua gì đều phải xin tem phiếu của nhà cầm
quyền mới được mua. Trong đời sống, cứ vài ngày, công an khu vực đến thăm nhà
dân một lần, dò hỏi đủ thứ việc, kể cả chuyện ăn uống trong gia đình để dò xem
mức độ giàu có của mỗi gia đình. Công an khu vực thường xuyên dòm ngó gây phiền
hà và làm cho dân chúng lo ngại không ít, là một thứ khủng bố tinh thần mới xảy
ra với người Việt khi CS cầm quyền.
Cuộc khủng bố tập thể trên đây đã làm cho Việt Nam suy sụp,
đưa đến nguy cơ chính đảng CSVN cũng bị sụp đổ, nên sau 10 năm khủng bố, CSVN
thay đổi sách lược, bắt đầu cởi trói kinh tế, quay lại chính sách kinh tế thị
trường, nhưng theo “định hướng xã hội chủ nghĩa”. Tuy nhiên, CSVN vẫn không từ bỏ
chủ trương khủng bố để bảo vệ chế độ đảng trị toàn trị.
Khủng bố lòng yêu nước
Trong thời gian chiến tranh, Hồ Chí Minh và CSVN cầu khẩn
Trung Cộng viện trợ. Sau năm 1975, CSVN muốn trốn nợ Trung Cộng và thân thiện
hơn với Liên Xô. Tuy nhiên, khối Đông Âu và Liên Xô sụp đổ vào năm 1991, CSVN
phải quay qua cầu cứu Trung Cộng và càng ngày càng lệ thuộc Bắc Kinh.
Dân tộc Việt Nam vốn yêu nước và có tinh thần chống ngoại
xâm, rất lo ngại một thời kỳ Hán thuộc mới trên đất nước chúng ta. Những cuộc
mít-tinh hay biểu tình chống Trung Cộng bắt đầu diễn ra, và đều bị nhà cầm quyền
CS chận đứng.
Nhà nước CSVN bắt giam ngay tất cả những ai biểu lộ thái độ
chống Trung Cộng, mở đầu là luật sư Lê Chí Quang. Tháng 10-2001, luật sư Quang
phổ biến bài viết “Hãy cảnh giác với Bắc triều”, chỉ trích nhà nước CS nhượng bộ
Trung Cộng trong các hiệp ước về biên giới và lãnh hải, liền bị bị bắt ngày
21-2-2002 vì bị vu cáo tội “tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”, và bị
tuyên án 4 năm tù giam, 3 năm quản thúc.
Từ đây, càng ngày càng diễn ra nhiều cuộc biểu tình chống đối
Trung Cộng. Tất cả cuộc tập họp lớn nhỏ, tất cả những ai viết báo, viết blog,
dù hoạt động ôn hòa, bất bạo động, mà tỏ ý chống Trung Cộng, đều bị CSVN hành
hung và bắt giam ngay.
Nổi tiếng trong nhóm nầy là vụ nhà báo Nguyễn Văn Hải (Điếu
Cày) bị bắt năm 2008, blogger Tạ Phong Tần, chủ blog “Công lý và Sự thật”, bị bắt
năm 2011. Điều đáng nói thêm ở đây là thân mẫu bà Tạ Phong Tần là Đặng Thị Kim
Liêng đã tự thiêu ngày 30-7-2012 để phản đối nhà nước CSVN đã bắt giam trái
phép con bà.
Trước và sau Điếu Cày, Tạ Phong Tần còn nhiều vụ đối kháng
chống nhà cầm quyền CSVN làm tay sai cho Trung Cộng. Danh sách đưa ra sẽ khá
dài. Ở đây chỉ xin nhắc lại vụ sinh viên Nguyễn Thị Phương Uyên bị kết án tại
phiên tòa Long An ngày 16-5-2013 chỉ vì sinh viên trẻ tuổi nầy đã dùng máu của
mình viết hai câu khẩu hiệu nổi tiếng: “Tàu khựa cút khỏi Biển Đông” và “Đảng cộng
sản chết đi”. Ngoài ra cũng không thể quên một cuộc biểu tình rầm rộ trên toàn
quốc vào tháng 5-2014, đã bị đàn áp mạnh mẽ vì gây thiệt hại nặng cho các công
ty Trung Cộng và một số công ty bị hiểu lầm là của Trung Cộng.
Như thế, chỉ vì muốn chạy theo Trung Cộng để bảo vệ quyền lực,
CSVN quyết tâm tiêu diệt lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam. Tiêu diệt lòng yêu
nước là một tội khủng bố phản quốc chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ. Hãy thử
tưởng tượng, một dân tộc không còn lòng yêu nước sẽ chắc chắn là một dân tộc bạc
nhược, mất gốc và dần dần tiêu vong!
Khủng bố những hoạt động bất bạo động
Việt Nam là một nước tham nhũng nổi tiếng trên thế giới.
Tham nhũng trong tất cả các ngành nghề, và đặc biệt có một loại tham nhũng gây ồn
áo nhứt là chuyện cướp đất, cướp nhà thường xuyên xảy ra khắp nước. Dân oan bị
cướp nhà cướp đất đi khiếu nại kiện tụng (khiếu kiện), chẳng những không được
nhà cầm quyền CS xét xử, mà còn bị CS khủng bố bằng nhiều cách, nhất là cho côn
đồ tấn lưu manh công đánh đập những người khiếu kiện.
Trước tình cảnh nầy, nhiều người cảm thấy nhân quyền và dân
quyền bị xúc phạm nặng nề liền lên tiếng trình bày sự thật trên các blog, trên
facbook, trên Internet, và từ đó đòi hỏi công lý, tự do, dân chủ, cũng bị khủng
bố tiếp. Danh sách những nhà hoạt động dân chủ bất bạo động bị đàn áp càng ngày
càng nhiều, và điều đặc biệt là càng bị khủng bố đàn áp, thì càng có nhiều người
tham gia hoạt động bất bạo động đòi hỏi dân chủ tự do. Hoạt động bất bạo động bị
khủng bố đến độ những công tác từ thiện, cứu trợ cho dân nghèo bị lụt lội, bão
tố cũng bị đàn áp luôn.
Nhà cầm quyền CS khủng bố càng ngày càng nặng tay, đánh đập
những người bị bắt tạm giam đưa đến nhiều cái chết thương tâm. Có tài liệu ghi
nhận rằng trong các năm gần đây, có trên 20 trường hợp bị bắt vào đồn công an
thì “vào sinh ra tử” (vào sống ra chết).
Trường hợp mới nhất lại càng đặc biệt hơn nữa là trường hợp
em Đỗ Đăng Dư, 17 tuổi bị công an huyện Chương Mỹ, Hà Nội bắt giam vì nghi ngờ
trộm cắp khoảng 1,5 triệu đồng Việt Nam (khoảng 70 USD). Em bị giữ ở trại giam
số 3 và bị đánh đến chết ngày 10-10-2015. Đặc biệt là vì ngày 3-11-2015, hai luật
sư Lê Văn Luân và Trần Thu Nam đến nhà mẹ của nạn nhân là bà Đô Thị Mai ở xã
Đông Phương Yên, huyện Chương Mỹ (Hà Nội) để thảo luận về việc bảo vệ quyền lợi
cho gia đình nạn nhân. Khi ra về, hai luật sư bị 8 tên côn đồ chận đường, hành
hung, gây thương tích khá nặng. Điều nầy chứng tỏ nhà nước CS không đủ khả năng
giải quyết nên phải nhờ bọn du côn lưu manh hành hung ngăn cản luật sư.
Kết luận
So sánh khủng bố của nhóm cực đoan Hồi giáo và khủng bố của
CSVN, khác biệt căn bản là: một bên là khủng bố quốc tế và một bên là khủng bố
nội địa. Khủng bố quốc tế tấn công ở những nước mà họ cho là thù nghịch; trong
khi khủng bố nội địa lại giết hại những người đồng chủng ở trong nước.
Chế độ CSVN là một chế độ độc tài toàn trị, là một thứ tự thực
dân trên quê hương Việt Nam. Người Việt liên tục đứng lên đòi hỏi công lý, tự
do dân chủ, chống lại chuyện làm tay sai cho ngoại bang. Chế độ CSVN có hiến
pháp, có pháp luật, nhưng điều 4 Hiến pháp 1992, quy định rằng đảng CSVN là “lực
lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”; nghĩa là đảng CSVN không cai trị theo hiến
pháp và pháp luật mà cai trị theo nghị quyết của đảng CS, theo ý muốn từng giai
đoạn của đảng, tức CS đánh võ tự do trong luật pháp, hay đánh võ rừng, theo luật
rừng.
Khi CSVN cai trị đất nước theo luật rừng, CS sử dụng khủng bố
để trấn áp quần chúng, bảo vệ quyền lực. Cộng sản dùng tất cả các phương tiện để
khủng bố, kể cả việc thiết lập và nuôi dưỡng các băng đảng lưu manh côn đồ làm
tay sai để khủng bố dân chúng, không khác gì những tổ chức cướp bóc phi pháp,
mà nổi tiếng nhất là MAFIA.
Vì chỉ khủng bố nội địa, người Việt khủng bố người Việt, nên
khủng bố CSVN ít bị quốc tế chú ý hay lên án, vì chẳng liên quan đến họ hay đến
quyền lợi của họ. Và cứ thế, tính đến nay, người Việt Nam trải qua 70 năm trường
kỳ khủng bố (1945-2015). Chưa hết đâu, Việt Nam còn CS thì chắc chắn còn khủng
bố.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét