15-6-2015
Vào khoảng thời gian này 85 năm trước, tức vài hôm sau Ngày Tang
Yên Bái, ngày 17 tháng Sáu năm 1930, bức hình bên đây được đăng trên báo Pháp.
Mười ba chiếc đầu của các đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng vừa bị chém còn phơi
trên bãi cỏ. Chiếc đầu được đánh dấu tròn được tờ báo ghi chú “đây là đầu của
Nguyễn Thái Học”.
Theo tác giả Hoàng Văn Đào trong tác phẩm “Từ Yên Bái tới ngục
thất Hoả Lò”:
Trong chuyến xe lửa bí mật, riêng biệt khởi hành từ Hà Nội lên
Yên Bái, các tử tù cứ hai người còng làm một, trò chuyện ở toa hạng tư trên một
lộ trình dài 4 tiếng đồng hồ. Cùng đi với các tội nhân còn có thanh tra sở mật
thám Pháp, hai cố đạo người Âu là Linh mục Mechet và Dronet. Máy chém di chuyển
theo cùng chuyến xe. Đao phủ thủ phụ trách buổi hành quyết là Cai Công. Cuộc
hành quyết khởi sự vào lúc 5 giờ kém 5 phút sáng ngày 17.6.1930 trên một bãi cỏ
rộng với sự canh phòng cẩn mật của 400 lính bản xứ. Xác chết 13 người chôn
chung dưới chân đồi cao, bên cạnh đồi là đền thờ Tuần Quán, cách ga xe lửa độ một
cây số.
Tác giả Louis Roubaud in trong cuốn sách Việt Nam, xuất
bản 1931, được trích dẫn khá nhiều, viết về cuộc khởi nghĩa Yên Bái và những diễn
biến tại pháp trường. Ngay ở trang đầu Roubaud đã viết: “Việt Nam! Việt Nam! Việt
Nam! 13 lần tôi nghe tiếng hô này trước máy chém ở Yên Bái. 13 người bị kết án
tử hình đã lần lượt thét lên như vậy cách đoạn đầu đài hai thước”. Tác giả cũng
viết về nhà cách mạng Nguyễn Thái Học: “Anh mỉm miệng cười, cực kỳ bình thản,
đưa mắt nhìn đám đông công chúng và cúi đầu chào đồng bào rồi cất giọng
đĩnh đạc, trầm hùng mà hô lớn: “Việt Nam vạn tuế”. Cô Giang, vợ chưa cưới của
Nguyễn Thái Học, cũng có mặt trong đám đông.”
Mười ba liệt sĩ lên máy chém thực dân sáng ngày
17 tháng 6 năm 1930: Nguyễn Thái Học, Phó Ðức Chính, Bùi Tư Toàn, Bùi Văn Chuẩn,
Nguyễn An, Hà Văn Lạo, Ðào Văn Nhít, Ngô Văn Du, Nguyễn Ðức Thịnh, Nguyễn Văn
Tiềm, Ðỗ Văn Sứ, Bùi Văn Cửu và Nguyễn Như Liên.
Đảng trưởng Nguyễn Thái Học và 12 đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đã dành hơi
thở cuối cùng của đời mình trên mặt đất này để gọi tên hai tiếng Việt Nam trước
khi bước lên máy chém. Như hai tác giả Louis Roubaud và Hoàng Văn Đào viết,
không ai trong số họ đã hô “Việt Nam Quốc Dân Đảng muôn năm”.
Đó cũng là điểm khác biệt chính giữa các đảng cách mạng
thật sự chiến đấu vì tự do, độc lập của dân tộc và đảng CSVN. Với những người
yêu nước chân chính, đảng cách mạng chỉ là chiếc ghe để đưa dân tộc Việt Nam
qua sông trong khi với Đảng Cộng sản chiếc ghe lại chính là dân tộc.
Hôm nay, sở dĩ đảng CS ca ngợi lòng yêu nước của Nguyễn Thái Học chỉ vì ông đã
hy sinh, tuy nhiên, nếu ông còn sống và tiếp tục lãnh đạo Việt Nam Quốc Dân Đảng
trong giai đoạn 1945, số phận của Nguyễn Thái Học cũng giống như Bùi Quang
Chiêu, Trương Tử Anh, Khái Hưng, Phạm Quỳnh, Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Trần
Văn Thạch, Hồ Văn Ngà, Nguyễn Thế Nghiệp và hàng ngàn người Việt Nam yêu nước bị
CS giết mà thôi.
Nguyễn Thái Học khi sống là Đảng trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng
nhưng khi chết đã chết như bao nhiêu thanh niên yêu nước khác, thư thái ngâm những
vần thơ tuyệt mệnh “Chết vì tổ quốc, chết vinh quang, lòng ta sung sướng,
trí ta nhẹ nhàng”. Chàng thanh niên Việt Nam Nguyễn Thái Học chỉ mới 28 tuổi.
Lịch sử mang tính thời đại và tính liên tục. Mỗi thế hệ có một
trách nhiệm riêng, nhưng dù hoàn thành hay không, khi bước qua thời đại khác, vẫn
phải chuyển giao trách nhiệm sang các thế hệ lớn lên sau.
Sức đẩy để con thuyền dân tộc vượt qua khúc sông hiểm trở hôm nay không đến
từ Mỹ, Anh, Pháp hay đâu khác, mà bắt đầu từ bàn tay và khối óc của tuổi trẻ.
Lịch sử Việt Nam đã và đang được viết bằng máu của tuổi trẻ Việt
Nam.
Nước Việt Phương Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét