8-8-2014
trích từ: "Cảm Nhận Về Một Yếu Nhân Đã Quá Cố"
Người mà tôi nói đến ở đây là một yếu nhân của đất nước. Đó
là người từng được dư luận rộng rãi nhìn nhận như ngọn cờ đã khởi xướng và dẫn
dắt một cuộc thay đổi khá lớn lao trong đời sống xã hội.
Cảm nhận đầu tiên của tôi khi nhìn bức chân dung của người
này là ông có hai lỗ mũi “lộ khổng”. Đó là kiểu lỗ mũi mà nhìn từ phía trước
cũng thấy rõ bên trong. Kiểu lỗ mũi “hướng ngoại”. Theo nhân tướng học, người
như vậy không giữ gìn được những gì thuộc về “nội bộ”, kể cả những chuyện cần
giữ kín cũng như những quyền lợi chính đáng.
Trong cuộc chiến tranh chống người Mỹ và chính quyền VNCH,
nhân vật này là một trong những nhân vật có công lớn (với đảng CSVN), nên sau
khi 2 miền “thống nhất” với nhau, ông ta được đưa vào cơ quan lãnh đạo cao nhất.
Thời kỳ chấp chính của ông được ghi dấu bằng việc bãi bỏ một
loạt các rào cản trong quản lý kinh tế. Sản phẩm xã hội tăng đáng kể, do người
lao động thấy rõ việc tăng sản phẩm sẽ trực tiếp làm cho đời sống của mình được
nâng cao.
(Đối với người bình thường, điều cực kỳ giản dị này hoàn toàn không
có gì mới, nhưng với những “trí tuệ đỉnh cao” thì đó lại là “phát kiến vĩ đại”.
Người ta hô hào “đổi mới tư duy”, trong khi đáng ra chỉ nên hô hào “hãy tập tư
duy” thôi, vì trước đó là cả một thời kỳ u mê, làm theo những tín điều một cách
máy móc, làm gì đã có “tư duy” mà “đổi mới”!? Và cứ tư duy đúng thì sẽ hành động
đúng, cần gì phải “đổi mới tư duy”!)
Ông cũng nói đến việc “cởi trói” cho văn
nghệ sỹ và các tầng lớp trí thức nói chung, đồng thời khuyến cáo họ “tự cứu
mình trước khi “trời” cứu”. (Tôi đã rất thắc mắc khi nghe cái từ “trời” trong
câu này. “Trời” ở đây ám chỉ ai vậy? Là ông ấy chăng? Nhưng việc “cởi trói”
trong đời sống tinh thần đã nhanh chóng bị hạn chế. Một số nhà văn “tưởng bở”,
đã viết thật lòng mình, bị quy kết và phải chịu hình phạt. Chính vị yếu nhân của
chúng ta đã đưa ra những lời cảnh cáo các văn nghệ sỹ không được đi “quá đà”.
Trong một cuộc nói chuyện ở ĐH Vinh, khi nhắc đến cái tên Dương Thu Hương (nhà
văn, hiện đã định cư tại Pháp), ông nói: “Cả một hệ thống khổng lồ mà không làm
gì được một con ranh con!”
Trong khi rất nhiều người, kể cả đa số trong giới trí thức,
vẫn ca ngợi vị yếu nhân này như một người có tư tưởng tiên tiến đi trước thời đại,
thì khi nghe câu này, tôi thấy người phát ngôn không phải là một nhân cách đáng
nể. Ra thế! Trong khi ở các nước, tầng lớp thực sự được kính trọng trước hết phải
là những người tạo ra những giá trị (vật chất và tinh thần) cho xã hội (công
nhân, nông dân, nghệ sỹ, nhà văn, nhà khoa học,…), thì ở nước ta, một nhà văn nữ
dám viết những điều không vừa ý một vị lãnh đạo chỉ được vị này coi là một “con
ranh con”! Thế mới biết khi cần giữ quyền lực, con người ta (nhất là kẻ không
thật sự coi trọng cuộc sống tinh thần) có thể thay đổi quan điểm như thế nào!
Nhưng làm nản lòng hơn cả là cái câu ông nói vào năm 1990,
khi đứng ở “Hữu Nghị Quan” (bấy giờ cái ải này chưa bị cắt sang TQ). Hồi đó,
nhà tôi chưa có TV; để theo dõi thời sự, tôi phải dùng radio. Hôm đó, đài TNVN
đưa tin về chuyến thăm không chính thức của các “đồng chí lãnh đạo cấp cao”
sang TQ. Khi đi thì không đưa tin. Về rồi mới nói nửa úp nửa mở. Nhưng có thể cảm
nhận đó là chuyến đi chấm dứt thời kỳ thù địch giữa 2 nước, trở lại mối quan hệ
“môi-răng” hoặc “hơn thế”. Vô cùng thỏa mãn vì thành tích “vĩ đại” phá tan tảng
băng trong quan hệ hai nước mà đời lãnh đạo trước đã tạo ra, và hết sức xúc động
vì “tình anh em” (hay “hơn thế”) với các đồng chí đàn anh TQ, vị yếu nhân nói
(với giọng hơi nghẹn ngào): “HỮU NGHỊ QUAN ĐỜI ĐỜI LÀ HỮU NGHỊ QUAN!”
Ý nghĩa sâu xa của câu nói này là gì? Là “tình hữu nghị Việt-Trung”
đời đời bền vững. Dù TQ có là của Mao, kẻ từng đem đến cái chết cho gần 70 triệu
người trong cái gọi là Đại Cách Mạng Văn Hóa Vô Sản, từng bắt tay Nixon để Mỹ
yên tâm trút bom đạn xuống miền Bắc VN, là của Đặng Tiểu Bình, kẻ từng xua quân
vào VN để giết hàng ngàn thường dân vô tội và cho xe tăng nghiền nát thân xác
hàng ngàn người tại quảng trường Thiên An Môn, của Tập Cận Bình, kẻ đang hiện
thực hóa âm mưu chiếm toàn bộ biển Đông, hay của bất kỳ một tập đoàn cầm quyền
nào, thì VN cũng sẽ vẫn trung thành với “tình hữu nghị”, không bao giờ xa rời
TQ. Một kiểu thể hiện cái thứ “tình” vô điều kiện với ngoại bang!
Trong đầu tôi lúc đó lởn vởn ý nghĩ mà sau này tôi được biết
phó thủ tướng kiêm ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch đã thốt thành lời: “Một thời kỳ
Bắc thuộc mới bắt đầu!”
Và kết quả của cái “tình” đó là ngay cả cái gọi là “Hữu Nghị
Quan” cũng không còn nằm ở biên giới giữa hai nước để tiếp tục là biểu tượng của
tình hữu nghị nữa, mà nó đã lọt hẳn vào đất Tàu. Ai đã đẩy nó sang bên kia vậy?
Hay là nó tự chạy sang? Không. Cố nhiên đó phải là kết quả của sự “đẩy” đường
biên sang phía VN!
Ngày nay, người dân đã không còn có thể im lặng mà không nhắc
đến một thỏa ước gọi bằng cái tên của một thành phố bên Tàu: Thành Đô! Vâng. Nó
chính là Thành Đô, thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên. Thỏa ước mang tên thành phố này, một
thỏa ước vẫn còn bị che phủ bởi màn sương dày đặc, với những nội dung mà ¼ thế
kỷ sau vẫn không được công khai cho dân VN ta được biết, rõ ràng đã tạo ra những
khó khăn ghê gớm cho những lực lượng muốn đất nước đi theo một đường lối ngoại
giao độc lập.
24 năm trước, tôi chưa biết đó là chuyến đi tới Thành Đô.
Nhưng đã cảm nhận thấy đó là một chuyến đi rất không bình thường. Trong những
ngày này, tôi thấy cảm nhận của mình khi đó là đúng. Và ấn tượng về vị yếu nhân
này cũng không sai lệch.
Nguồn: Đào Hiếu Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét