Tri Nhân Media

SAO KHÔNG BẮT CHIM "ĐỖ" MÀ ĐI "KIẾN-NGỎ" VIỄN VÔNG ?

David Thiên Ngọc
14-8-2014

Thường những sự kiện chính trị, lịch sử đã chìm sâu vào quá vãng rồi người ta mới lôi ra gọi là “Bạch hóa”. Nhưng đa phần có chen lẫn những đám mây mờ do người trong cuộc tạo nên khiến cho tầm nhìn của hậu nhân bị lạc ra nhiều hướng và có những nhận định trái chiều. Đặc biệt là những sự kiện có liên quan đến sinh mạng con người, tồn vong của một đất nước, dân tộc.

Trong những trường hợp này sự thật của sự kiện luôn được che kín trong thời gian những kẻ gây ra đang tại vị, đang đứng đầu hay là một trong những trụ cột của chế độ đương thời. Những trường hợp trên là rơi vào những XH với chế độ độc tài, độc trị mà nhất là các nước cộng sản. Nếu có hé lộ chăng thì cũng chỉ là “một nửa ổ bánh mì…phần còn lại là chìm trong hư ảo.”

Riêng các nước dân chủ, văn minh sau khi những tập đoàn, đảng phái gây hại cho nhân dân, xã hội đều bị đưa ra xét xử công khai và vạch tội cho dù là tội phạm có lẩn trốn thời gian bao lâu sau khi bắt được đều đưa ra xét xử công bằng, như sau thế chiến thứ 2 tập đoàn phát xít Đức đều bị đưa ra xét xử ở tòa án Nurnberg. Tập đoàn Khơ-Me đỏ Polpot ở Campuchia cũng thế. Đã và đang xét xử bởi tòa án có Quốc Tế tham gia.

Những nước CS có những sự kiện lớn như Liên Xô thì đã sụp đổ chôn vùi và những tên gây ra tội ác như Lenine, Staline đã bị nhân dân nguyền rủa, đổ nhào tượng đài và học thuyết đã bị vứt vào sọt rác. Chính những hàng lãnh đạo chóp bu CSLX như Gorbachev, B.Yeltsin…về sau đều cực lực lên án chế độ và chủ thuyết Mác-Lê sai lầm, lạc hậu, dối trá và lừa bịp không thể sửa chữa mà phải đào thải, cáo chung.

Riêng các nước còn núp dưới danh xưng cộng sản như TQ, VN, Bắc Triều Tiên…thì những tội ác còn được dấu che dưới bức màn đỏ bởi bàn tay của đảng CS với dụng cụ là lực lượng súng còng, liềm búa.

Bởi thế ở TQ với sự kiện Thiên An Môn máu chảy ngập quảng trường, thây SV chất đầy đường phố…mà giờ đây những tiếng kêu của lương tâm đòi công lý cũng chỉ như những ánh đom đóm trong đêm trường. Nếu có chăng chỉ là những buổi thắp nến nguyện cầu, siêu thoát cho các vong linh và tưởng niệm trong những đêm 3,4 tháng 6 hàng năm mà phần lớn là bên ngoài đại lục. Trong lúc đó nỗi đau như muối xác, kim châm trong lòng, trong trái tim của thân nhân những người bị giẫm nát dưới vành xích của xe tăng vẫn còn đang rỉ máu.

Nếu những tên gây ra tội ác đã chết đi, sự kiện chỉ còn là tài liệu trong kho tàng lịch sử thì hậu thế chỉ là “nghiên cứu”. Với sự kiện Thiên An Môn thì tên Lý Bằng còn đó sao nhân dân đại lục không đứng lên mà tỏ rõ nguồn cơn để một mai con dã thú cuối cùng tắc thở thì sự thật sống động cũng chìm vào dĩ vãng và lịch sử cũng chỉ là lịch sử thôi mà bóp méo lịch sử là sở trường của CS.

Quay về chính trường VN. Bỏ qua những tội ác của tập đoàn CSVN và những sự kiện mà nhân dân và xã hội đã lên án. Nơi đây tôi chỉ nói đến “mật ước Thành Đô”. Trước hết tại sao phải là “mật ước”? cho dù 2 từ này nó không nằm trong văn bản chính thức nào và gần ¼ thế kỷ qua người dân không được biết thì xem như là mật ước. Chỉ có điều phản dân hại nước, mãi quốc cầu vinh mới dấu nhẹm nhân dân mà thôi. Nếu đây là một thỏa ước ích nước lợi nhà thì 24 năm qua tiếng vang đã dội đến rừng núi Phi Châu, hóc băng Bắc Cực hay nghĩa trang, nhà xí nào cũng biết rồi, bởi công suất tầng cao của loa đài CS.

Thứ 2 là ai đã trao cho tập đoàn CSVN cái quyền lấy phương diện Quốc Gia để đi đêm mật đàm, ký mật ước có liên quan đến vận mệnh non sông? Trong khi đảng CSVN “bất chính và ngụy danh”, tập họp chỉ 3% dân số (có một số không ít đã tự động rời bỏ hàng ngũ), không được nhân dân ủng hộ qua một lá phiếu nào, không được một chính phủ nào công nhận để cho phép hoạt động hợp pháp mà tự trao cho mình cái quyền ngồi xổm trên hiến pháp và pháp luật và lãnh đạo tuyệt đối nhân dân, đất nước? để rồi tự do âm thầm bán nước?

Điều thứ 3 mà tôi muốn nêu ra sau đây là chỉ nói thêm ở sự kiện Thành Đô. Trước kia có những người gọi là nhân sĩ, trí thức từ 42 rồi tăng dần lên đến 72 người mà hầu hết là đảng viên và quan chức đã về vườn. Những người này dưới chế độ CS, cả thế giới ai ai cũng rõ là “được chim bẻ ná, được cá quăng nôm” do đó khi bị thất sủng rồi, với bản chất CS, họ tỏ ra bất mãn với chế độ, mang mặt nạ giả vờ đứng về phía nhân dân. Có những kẻ trước kia ngồi ở ngôi cao trong bộ chính trị, nào trưởng ban T.C, chủ tịch QH, nào trưởng ban tuyên giáo…v.v…trong tay cầm vận nước, lúc đó chém dân như chém bùn, chặt đầu như cắt cỏ…bẻ cong bao ngòi bút, cầm tù áp bức trí thức, văn nhân, báo chí… sao không phản biện lại Mác-Lê? Sao không trằn trọc đêm khuya “vê thuốc vặc”, làm thơ não nề nhìn ve sầu lột xác và âu lo cho dân tình, xã tắc? có kẻ đến giờ này vẫn còn đổi màu trên sắc mặt như loài kỳ nhông tắc kè! Nay hùa vào ký kiến nghị, mai lạnh xương sống rụt tay và cho là không biết? Một học sinh còn mài đủng quần ở ghế nhà trường cũng thấy được bản chất thật của hạng gọi là trí thức này. Thật đau buồn cho một đất nước có vị đứng đầu bộ tư pháp mang bộ óc của “thằng Bờm”! thảo nào người dân vô tội bị bức cung tròng lên đầu bản án tử hình, chung thân oan ức là điều dễ hiểu.

Vấn đề này tôi đã viết nhiều rồi, nhưng gần đây xuất hiện 61 đảng viên kỳ cựu, kiên cường một lòng theo đảng, nổ lực hiến dâng, bò lên tá, tướng, chức vụ nọ kia… Nói về cái ác, cái xấu và sự vô luân, vô đạo của đảng CSVN thì nếu là người hiểu biết thường thường bậc trung thì không ai mà không thấy. Tuy nhiên, ở họ là đồng chí, đồng hướng, đồng tịch, đồng sàng, đồng mưu, đồng chước, đồng tâm… với đảng. Cùng một dòng nước lũ, bão dông cuốn xuôi chiều nên sẵn sàng nhấn chìm, thổi phăng mọi trở lực mà không thấy được cái dã man của cuồng phong, bão lũ.

Bây giờ đứng trước tình thế “ mạng của đảng như ngàn cân treo sợi tóc” họ lại hết kiến nghị lại thư ngỏ…nội dung cũng không ngoài hình thức xin-cho và mục đích cuối cùng vẫn muốn cho đảng tốt hơn và mãi mãi trường tồn, trường trị. Nếu ngược lại, với nhiệt tâm yêu nước thì cần gì họ phải “kiến-ngỏ viễn vông” mà làm gương đi đầu đứng ra ngoài hàng ngũ của loài sâu bọ, dã thú mà trở lại kiếp người để cho mọi kẻ đã bị chọc mắt đui mù khác noi theo cứu đất nước, nhân dân thoát vòng nô lệ.

Tôi thấy tất cả những “kiến nọ, ngỏ kia” từ trước giờ chỉ là “tiếng trống đầu làng” hướng tầm mắt mọi người dân về nơi cây đa treo chiếc trống để cho bọn trộm, cướp thoải mái vét vơ, côn đồ lục tặc ngang dọc ngõ trước vườn sau…khi dứt tiếng trống, tỉnh cơn mê trở về thì nhà trống vườn không. Cái chiêu bài “cứu đảng”, bàn tay cầm dùi đánh trống được nối dài từ cửa động Ba Đình ai mà không biết?

Trong thư ngỏ họ nói : “Là người làm chủ đất nước (ngụy ngôn), nhân dân có quyền được biết và phải được biết sự thật (chứ không phải dối trá) về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc và những điều quan trọng đã ký kết với Trung Quốc như thỏa thuận Thành Đô năm 1990, thỏa thuận về hoạch định biên giới trên đất liền và vịnh Bắc Bộ, những thỏa thuận về kinh tế…v.v…”

Chỗ này lại càng viễn vông hơn nữa. Nếu muốn biết sự thật của mật ước Thành Đô thì việc gì phải hỏi 200 con sâu và hơn 3 triệu con giòi con bọ làm gì cho phí sức mà hơn nữa ngay cả những con “sâu nái” ở Ba Đình cũng chưa chắc đã tỏ tường huống chi là bầy giòi bọ suốt ngày chỉ biết “ngoi ngóp” trong đống thải! mà tại sao không lôi tên “hoạn lợn, thiến heo” là một trong 3 tên tội đồ ký mật ước Thành Đô hiện đang còn sống sót nhăn răng ra đó mà tra hỏi hắn đã ký gì, bán gì của đất nước, nhân dân cho Hán tặc?

Hiệp định biên giới trên đất liền và vịnh Bắc Bộ thì sao không trực tiếp lôi con sâu “Thanh Hóa” đang ôm ngà voi, trống đồng mà mơ về người đẹp Tô Châu (gót chân Ashin của hắn) ra hỏi hắn đã nhận mấy tỉ Đô La để ký mà bán đất, bán biển cho Tàu?

Thỏa thuận kinh tế ư? Sao không lôi thẳng tên Trọng lú, Tư sâu, Ba Ếch ra mà khảo với 10 văn kiện đầu hàng chúng đã âm mưu quy phục phương Bắc mà Tư Sâu đại diện qua tiếp chỉ mới năm rồi?

Thật tình tôi không hiểu quí vị trí thức ở tầm cỡ nào mà khi mất đồ trong chợ lại ra nghĩa trang tung mồ bới mả lên tìm?

Đáng ra tôi không viết bài này vì ai cũng rõ. Thế nhưng cầm lòng không được khi bức thư ngỏ của quí vị nó cứ chập chờn trước mắt và cũng để giúp cho quí vị biết nơi mà tìm đồ đã mất chớ sục sạo mồ mả mà có khi chạm vào “Long mạch” của Hồ tập Chương lại lòi ra thêm những bí mật năm xưa thì đi ăn mày cả đám.

David Thiên Ngọc
Trí Nhân Media


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét