David Thiên Ngọc
14-7-2014
Trong bài viết này tôi xin nói lên nỗi buồn đơn thuần và
đích thực của người viết trước hiện tình đất nước mà trong đó phương diện chính
trị đứng đầu trong mọi nguồn cơn.
Một nỗi buồn rất chân phương của một người dân không
vô cảm, thờ ơ trước vận mệnh non sông chứ không có tham vọng triết lý cao thâm
từ trong ý nghĩa của cụm từ “Nỗi buồn chính trị” là một nỗi buồn của một lãnh tụ,
một chính khách, chính trị gia nào đó có hàm chứa bóng dáng chính trị…như trong
lịch sử cũng có những cuộc hôn phối chính trị, kết nghĩa đệ huynh mang màu sắc
chính trị và nhiều hình thức khác để tạo thêm thế lực, mưu đồ…để đối phó trước
một hoàn cảnh, một khúc quanh của thời cuộc mà từ đó có thể tạo nên những bước
đi khác hòng xoay xở thế cờ… Lại càng không gần gũi với “Nỗi buồn chiến tranh”
của tác giả Bảo Ninh.
Một đơn cử nhỏ như vậy thì cũng đủ cho chúng ta
thấy một đất nước hưng vong đều hoàn toàn phụ thuộc vào nền chính trị của nơi
đó đúng hay sai, trong sáng minh bạch hay đen tối ảo mờ.
Xưa kia có triết nhân đã nói “Muốn biết một đất
nước thịnh suy như thế nào thì hãy nhìn vào nền chính trị nơi đó, muốn biết một
dân tộc thấp cao ra sao thì hãy xem nền văn hóa của dân tộc đó thì rõ.”. Thật
chính là vậy, ở đây tôi thấy thêm một điều rằng chính trị có thể làm thay đổi
gam màu của nền văn hóa, sáng tối hay làm biến dạng đi bộ mặt văn hóa là cũng từ
chính trị mà ra. Do đó chính trị là gốc rễ của vấn đề.
Chính trị suy vong…
Trước khi cất lên những “nốt lặng buồn” của bản giao hưởng
chính trị VN tôi xin tạm mở ra một trang sử Trung Hoa vào những năm 40s của TK
19. Lúc này nền chính trị của Thanh triều đã đến hồi mục ruỗng đang lung lay
theo cấp độ tháng ngày… Lúc bấy giờ các nước Phương Tây đã dấy nên cuộc “chiến
tranh nha phiến”. Chỉ một hình bóng của nàng tiên nâu mà một gã khổng lồ với
hào quang Thanh triều một thời ngạo nghễ cũng đành ngã gục. Trong mắt mọi người
dân T.H thuở ấy từ quan đại thần đến dân đen đều mờ ảo bóng hình trên. Tiếp nối
từ triều vua Đạo Quang đến Quang Tự phải ký hai điều ước Nam Kinh (triều Vua Đạo
Quang) và điều ước Bắc Kinh dưới triều Vua Quang Tự giao trọn đất Cửu Long, Tân
Giới và Hồng kông cho Vương Quốc Anh thời hạn 99 năm vào năm 1898. Cho đến
triều Phổ Nghi năm 1911 là ngã gục hoàn toàn…đến nỗi Hoàng Hậu Uyển Dung cũng
đành nuốt lệ mà ăn nằm và mang thai với ngoại địch. Không một nỗi nhục nào hơn
được nữa! mà lại là nổi nhục Quốc Gia. Từ đó bát cường xâu xé lục địa tan
hoang…và cuối cùng là cáo chung chế độ phong kiến T.H qua mấy ngàn năm tồn tại.
Người T.H phải chịu nhục mất nước và một thời làm nô lệ cũng từ nền chính trị
suy vong.
Những nốt lặng buồn…
Khép lại trang sử VN thời phong kiến khi nhà
Nguyễn cáo chung. Tuy rằng trong những đời vua cuối triều Nguyễn cũng có nhiều
điều đáng để cho chúng ta ghi nhớ với những tấm lòng yêu nước, xả thân cho tiền
đồ Tổ Quốc nhưng nền chính trị đã đến hồi mục ruỗng thì những trái tim nồng nàn
đó cũng ví như những ngôi sao côi cút cuối thiên hà…
Kể từ thập niên 40 của TK trước, khi ngọn gió
chướng Bắc Phương thổi về và bộ áo “Bắc thuộc lần thứ 5” Made in China đã dần
dà thay cho bộ áo “trấn thủ” của lính tráng thời xưa và cả bộ “tứ thân” cho phụ
nữ.
Rõ nét là kể từ khi tập đoàn lãnh đạo CS Ba Đình
cúi đầu sang Thành Đô nhận chiếu chỉ vào năm 1990 rồi từng bước giang san đổi
chủ từng phần và bộ mặt âm thầm bán nước, đớn hèn của đảng và nhà cầm quyền
CSVN đã lộ rõ hơn bao giờ hết.
Nô dịch văn hóa.
Từ bài học chiến tranh nha phiến đã đánh gục triều
Thanh, tập đoàn Trung Nam Hải lấy cái kinh nghiệm xương máu này và thêm vào nhiều
độc tố hiểm nguy khác để đầu độc và hạ gục nhân dân VN, thực hiện cuộc xâm lăng
không tiếng súng.
Ngoài những độc hại về thực phẩm, hàng hóa tiêu
dùng nguy hại cho sức khỏe người dân để không còn sức đề kháng khi Tổ Quốc lâm
nguy, tinh thần bạc nhược, sức sống không còn thì lòng yêu nước cũng tan theo,
đồng thời nền kinh tế cũng xuôi dòng mà ngã gục. Những mối hiểm họa này tôi đã
viết rõ trong nhiều bài trước đây trên các báo.
Ngoài ra, một mối nguy vô cùng hiểm độc là nền
văn hóa VN đã bị CS Tàu nô dịch. Từ chiếc vòng kim cô chính trị đã siết trên đầu
thì con đường nô dịch văn hóa là điều không tránh khỏi. Đây là chiến lược lâu
dài phục vụ cho con đường Hán hóa VN đi vào hiện thực.
Điều đáng nói ở đây là để cho hành trình xâm
lăng của CSBK vào đất nước ta một cách dễ dàng và trôi chảy là có sự thần phục,
tiếp tay nối giáo cho kẻ thù của tập đoàn CSVN. Riêng về mặt văn hóa đảng và
nhà cầm quyền CSVN chủ trương ru ngủ người dân nhất là thanh niên trên nhiều
hình thức. Với hệ thống truyền thông 800 tờ báo, đài truyền hình, truyền thanh
ngày đêm phát lên những điệu ru làm tê liệt tâm thần giới trẻ…với :
“Biết bao bướm lả ong lơi…
Cuộc vui đầy tháng trận cười thâu đêm.
Dập dìu gió lá cành chim.
Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Tràng Khanh.”(Nguyễn Du)
Mà quên đi cái nhục mất nước, họa xâm lăng từ phương Bắc sắp
cận kề.
Không một tờ báo, đài nào nói lên hay khơi gợi lòng yêu nước
mà chỉ biết hô hào “yêu nước là yêu CNXH”. Thậm chí còn xóa nhòa những chiến
công hiển hách của Tiên Tổ, Cha Ông đã chống giặc Bắc phương trong suốt chiều
dài lịch sử. Thay vào đó là những chương trình văn hóa nô dịch mà tôi kể thêm
ra đây sẽ bị thừa… được sự chỉ đạo và định hướng từ tuyên giáo Ba Đình được lập
trình từ Trung Nam Hải. Bỏ qua những “điệu ru nước mắt” trong nhiều năm trước
mà nơi đây tôi chỉ tạm nêu lên một vài cung bậc trong bản giao hưởng mà đảng
rót vào tai, làm mờ đôi mắt của đại bộ phận quần chúng nhân dân nhất là lớp trẻ
nhằm định hướng tầm nhìn về nơi khác để “…bất tri vong Quốc hận” mà “cách
giang do xướng Hậu đình Hoa.”
Mấy năm trước hiện tượng “sao Hàn”-Những thần tượng
nghệ thuật thứ 7, ca nhạc Hàn Quốc một thời làm ngây ngất thanh niên VN đến nỗi
trong những show diễn của các sao Hàn tại VN được sư cấp phép, khích lệ của 4T
mà nhiều thanh niên VN đã khóc òa tức tưởi… khi cả đêm ngày chầu chực đói khát,
đón rước, chen lấn mà không thấy được dung nhan thần tượng của mình. Rồi có kẻ
còn cúi sát hôn vào mặt ghế mà thần tượng vừa ngồi trước đó! Giống như cảnh “Trên
ghế bà Đầm ngoi đít vịt./ Dưới sân ông Cử ngẩn đầu rồng.”(Tú Xương). Cái nhục ở
đây còn có thể thông cảm bỏ qua vì bộ não lẫn con tim của giới trẻ VN lúc này
đã bị bôi chàm và bóp nát nên những hành động nói trên kể như là vô thức.
Nhưng từ sự kiện trên mà tôi liên tưởng đến gần
đây Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng sau khi nói lời “Hữu nghị viễn vông…” cùng với ba
mớ “thành tâm chính trị”, “quyết không để mất chủ quyền thiêng liêng của Tổ Quốc”…lấy
phương diện Quốc Gia ôm hôn kẻ thù xâm lược một cách thắm thiết khi Dương khiết
Trì quá độ Ba Đình ban lời huấn thị gọi đứa con hoang phải hồi đầu về với mẹ.
Giống như những vị Bồ Tát, Thánh Thần trên trời giáng thế thu phục những “nghiệt
súc, nghiệt đồ” lén đi hoang xuống trần gây hại cho sinh linh bá tánh phải
ngoan ngoãn quay đầu về tu luyện như trong Tây Du Ký.
Hiện tượng Bà Tưng.
Trước khi trở thành một nhân vật “hot” nhất trên cộng
đồng mạng một thời gian dài thì cô gái nhu mì đầy nữ tính với cách ăn mặc giản
đơn không kém phần nên thơ cùng lối thể hiện trên trang cá nhân của mình một
cách trong sáng có tên thật là Lê thị huyền Anh.
Sau khi được những nhà “đạo diễn ẩn danh” sắp xếp
và định hướng theo kế hoạch đã soạn để trở thành “Bà Tưng” với sự chăm sóc của
giới truyền thông được lãnh đạo bởi 4T . Từ đó Bà Tưng tung lên nhiều clip nóng
tạo nên những trận cuồng phong trên cộng đồng mạng, cuốn bao lớp trẻ trôi theo
chiều gió với những dãi lụa ảo mờ chẳng có nội y thấp thoáng vòng 1 vòng 3 khiến
cho chú Cuội ở tận cung Hằng cũng phải ngẩn ngơ mà “để trâu ăn lúa lan sang đồng
người…”. Tất cả những bước đi, về, xuất hiện nơi đâu cùng cách thể hiện tạo
dáng, đường cong và các nét rêu lờ mờ xanh… trời cho khác sao cho gây đục thủy
tinh thể mọi người nhất là thanh niên tuổi trẻ….đều được bóng đêm lập trình cẩn
thận.
Với chủ trương đường lối chuyên chính ưu việt của
đảng là bài trừ “văn hóa đồi trụy, phản động” nhằm ru ngủ thanh niên
theo nền văn hóa “ngoại lai” của “Mỹ-Ngụy” trước đây thì giờ này ai và tổ chức,
cá nhân nào 3 đầu 6 tay đơn phương làm và dựng được cơn bão “Bà Tưng”??? Nếu
không phải là bàn tay lông lá của bậc “Quyền Huynh thế phụ họ Đinh” đang an tọa
nơi cửa động Ba Đình đầy chướng khí!
Góp sức với “Bà Tưng” là một “nữ hoàng nội y” Ngọc
Trinh. Là một cô gái “chân quê” trong dòng thơ Nguyễn Bính hoàn toàn không có một
biệt tài kỷ năng ca múa hay diễn xuất chốn phim trường. Thế nhưng qua bàn tay
nhào nặn của những “siêu nhân mặt mốc” đã biến cô thành một “hot girl” trên cộng
đồng mạng với 3 vòng tuyệt mỹ. Từ đó những bước đi của cô được hướng theo “đường
biểu diễn đồ thị” của nhà lập trình và tất nhiên là dưới trướng 4T chứ “kiến
trên miệng chén nó bó đi đâu?”(N.Du). Nếu không phải là vậy thì tại sao những
clip của mẹ con chị Lài ở Cái Răng Cần Thơ đưa hẵn cái “khuôn vàng” tung bay
trước gió làm vũ khí quyết một phen sống mái với “thế nước tình nhà” hay hình ảnh
của chị Cấn thị Thêu ở Dương Nội bị treo giữa “Từng không lơ lửng trời xanh ngắt…”
(N.Khuyến) với chiếc gàu máy xúc để làm bà Nữ Oa mà đội đá vá trời! Những clip
này sao trên các trang mạng báo lề phải không tung lên để làm “nát lòng dân”?
Hiện tượng Lệ Rơi.
Phải công nhận một điều rằng những kẻ “buông rèm chắp vá” là
những nhà ẩm thực tài ba, biết đổi món cho thực khách (nhân dân) ngon miệng, mê
ăn mà không nhàm chán, cho dù không là cao lương mỹ vị mà chỉ là “canh cua rốc
rau đay” với “cà pháo (chớn) mắm tôm” mà thị hiếu dân ta thì “hễ lạ là thấy
ngon” đôi khi “nhà tranh lãng mạn hơn nhà ngói”. Đã qua rồi cái thời những chân
dài, hoa hậu…cho dù là hoa hậu miền sơn cước hay đầm lầy…”đổi cái ngàn vàng chỉ
lấy ngàn đô” hay những scandal cướp hiếp rợn người, hay những diva lỡ
trượt chân lộ hàng trên sân khấu.
Thay vào đó là một “nông phu” trồng “ẩu” (ổi-Giọng
nẫu miền trung). Nhưng nghĩ cho cùng là “ẩu” thiệt. Nếu không có sự dàn dựng với
bệ phóng siêu nhiên thì cho dù có là Aladin cũng không đẩy được “ẩu dân” này với
giọng ca “trời phú” ngang bằng với các ca sĩ của ban văn nghệ “phường cây ẩu,
cây mít, cây me…” bước lên sàn diễn, được truyền hình trực tiếp, được lăng xê bởi
tờ báo lớn của hệ thống truyền thông lề phải.
Trên 150 clip được tung lên là cơn bão lớn ào ạt
tấn công cộng đồng mạng, tấn công vào bữa ăn tinh thần của hầu hết thanh niên,
cộng đồng xã hội… có phải chăng là việc làm vô thức? “Ẩu dân” có mọc cánh cũng
không bay lên được và nhà đạo diễn tâm thần, bầu show chạm mạch có ăn gan cóc
tía cũng không dám bỏ tiền ra để đầu tư mua đám vịt trời!!!
Một điều tế nhị và cũng là đích đến của những
mũi tên trên là tung những quả mù về phía “Trường Sơn Tây” để mọi người dân VN
hướng về nơi đó mà say giấc ngủ nồng khi “Biển Đông dậy sóng” với giàn khoan HD
981 đang ngày đêm khoan, khoắn…cùng đoàn hải binh hùng hậu, hung hăng của “Hốt
tất Liệt” đang vẫy vùng trên hải phận VN.
Đâu rồi đội ngũ tiên phong giành quyền ngồi trên
Hiến Pháp? Đâu rồi “tứ trụ trào đình (đờm)” đã bao phen “thét lửa phun mây” đến
tận nơi quê nghèo biển đảo Lý Sơn Quãng Ngãi vỗ an bá tánh, kêu gọi ngư dân bám
biển bảo vệ biên cương, chủ quyền thiêng liêng của Tổ Quốc để cho lãnh đạo đảng
và nhà nước rảnh tay mà “bám giặc học yếu lược binh thư” để còn cứu non sông…
mà giờ đây 6 ngư dân Quảng Ngãi cùng 7 ngư dân Quảng Bình đã nghe theo lời dụ
ra khơi bám biển hiện giờ chưa biết sống chết ra sao hay đã chìm sâu vào lòng
biển khi bị quân thù bắt cóc lôi đi.
Thế mà cả cái đảng tiên phong cùng cái gọi
là nhà nước của dân đều mắc chứng “ á khẩu” không hề buông ra một câu cho dù là
sẻ chia cùng người dân mắc nạn khổ đau chứ đừng nói chi là lên tiếng với “kẻ lạ”
Bắc phương. Đâu rồi những chót lưỡi đầu môi trước nhân dân thề nguyền “quyết liệt
hết lòng, hết sức vì Tổ Quốc vỉ nhân dân” sau khi thoát chết ở “bát quái trận đồ
T.Ư 6”? Đâu rồi những lời khẳng khái quyết “nắm chắc ngọn cờ dân chủ,
đổi mới thể chế, thực thi nhà nước pháp quyền…” với tấm lòng “thành tâm chính
trị” để rồi lời chưa kịp “theo gió bay đi ít nhiều” đã ôm quân thù thắm thiết
“nghĩa chúa-tôi”.
Với quân thù thì rõ ràng không giấu giếm cái hèn, cái
nhục đã phơi bày không còn hơn được nữa. Với nhân dân thì những chót lưỡi đầu
môi, lời bay theo gió đã thể hiện đúng và rõ ràng bản chất “mỵ lừa” chưa nói là
“điếm xảo” với toàn dân.
Cơ duyên.
Nghĩ cũng nực cười. Kẻ cướp, tên trôm gặp cơ may.
Kẻ cướp Biển Đông, phường bán nước buôn dân gặp được cơ may,
vớ được dịp may hiếm có. Chuyện rằng-kẻ bán người mua giang sơn biển đảo… Tất
nhiên là chuyện mờ ám, vô đạo, phi nhân mà ánh sáng là khắc tinh của chúng. Thế
nhưng hơn tháng qua trên hành trình “mua gian bán lận” mà mọi ngả từ nông thôn
đến phố phường đèn đường đều tắt giúp cho chúng thuận tiên thực thi (vì mãi
trôi theo quả bóng xem như tắt điện). Bởi ông FiFa cứ 4 năm đến hẹn lại lên khiến
cho mọi người bỏ lỏng sân nhà, không màn cửa nẻo…để dán mắt vào những đường
chuyền, cú móc, chúi đầu… thọc sâu…sút vào…làm đứng tim người mà phó mặc chuyện
thế sự nước non, mặc cho chuyện giàn khoang, hải đảo…cửa nhà tan nát, bán vợ đợ
con để lao vào cơn bão trái bóng tròn lăn trên “canh bạc”. Nhân dân thì đẩy tài
sản, bạc tiền lao xuống vực…để rồi thân bại danh liệt mà hờ hững chuyện nước
non. Chính trị mà lao vào “canh bạc-cuộc cờ” với tiền cược là Giang Sơn, Tổ Quốc
thì thôi rồi một dân tộc. Bởi xưa nay từ ông “Đỗ Bác” đến con bạc tàn canh ở cả
2 nghĩa bóng, đen có ai nhờ nó mà hiển vinh? Ở đây chính trị Quốc Gia lại càng
khó thoát vòng tục lụy.
Té nước theo mưa.
Với tâm thức của kẻ bán nước hại dân hễ gặp bất cứ cơ hội
nào là chộp ngay lấy và té nước theo mưa. Những năm tháng qua đội ngũ tiên
phong giành quyền lãnh đạo nhân dân nhìn về xứ “củ sâm” thấy dòng họ nhà anh “Ủn-Ỉn”
phóng tên lửa rầm trời…gây cơn sốc lớn trên thế giới. Thấy vậy xúi nông dân,
công nhân té nước theo mưa. “Kẻ cầm liềm người cầm búa” cũng hè nhau mà phóng…uế
bừa bãi, có gì phóng nấy. Nhân dịp này đám cường hào “quả đấm thép” tên họ
“Petro…VN” cũng nhào ra phóng…phóng giá “nước thần, khí thiêng” lên chin tầng
mây. Có điều dòng họ nhà “củ sâm” phóng hỏa tiễn có lúc bại lúc thành. Đàng này
những cú phóng của họ nhà “Petro…” lần nào cũng đạt và thành công mỹ mãn làm thủng
tầng Ozon và cháy túi muôn dân. Đúng là xứ sở thiên đường miền đất hứa của loài
người nơi hạ giới.
Những sự kiện trên vừa do trí tuệ đỉnh cao ngồi
trên Hiến Pháp xếp bày cộng với một vài cơ may khiến cho hơn 80 triệu ánh mắt
(trừ đi hơn 3,5 triệu cặp mắt mù) phải hướng về nơi khác để nhường bóng đêm lại
cho phường “trộm đạo” hoành hành, mặc cho sơn hà xã tắc chìm nổi, dạt trôi.
David Thiên Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét