6-7-2014
VRNs (06.07.2014) – Sài Gòn - “Con thì đã
xong rồi, nhưng còn các anh em trong tù thì sao?” Đó là câu hỏi của Huỳnh
Anh Trí đặt ra với chúng tôi sau khi anh biết mình đã bị nhiễm HIV. Cái ngày mà
tôi không thể quên : 28.05.2014.
Huỳnh Anh Trí
sinh năm 1971 tại Sài Gòn. Đầu thập niên 90, anh Trí theo gia đình di cư sang
Thái Lan. Năm 1999, anh tham gia vào tổ chức Việt Nam Tự Do tại Bangkok, một tổ
chức có đường lối đấu tranh chống lại sự độc tài của đảng cộng sản Việt Nam.
Tháng 12.1999, Huỳnh Anh Trí bị bắt cùng với người anh ruột
là Huỳnh Anh Tú (sinh năm 1968) tại Sài Gòn. Anh Trí và người anh cùng bị kết
án 14 năm tù giam với tội danh “khủng bố” theo điều 79 của Bộ Luật Hình Sự .
Năm 2005 và 2006, Huỳnh Anh Trí cùng với các tù nhân chính
trị đã gởi đơn đến bộ trưởng bộ Công an lúc đó là ông Lê Hồng Anh, Ban giám thị
nhà tù để phản đối quy định chỉ cho sử dụng một dao lam cạo râu, hớt tóc cho rất
nhiều rất tù nhân (cả thường phạm và chính trị), điều này dẫn đến lây nhiễm HIV
và các bệnh truyền nhiễm khác cho nhiều tù nhân bị giam giữ chung. Nhất là việc
sử dụng cùm không sạch, sau khi người nhiễm HIV/AIDS đã cùm bị chảy máu, cho
các tù nhân chính trị và Huỳnh Anh Trí đã bị lây nhiễm.
Anh Trí kể, khi bị cùm, người tù rất sợ cùm dơ. Cùm dơ là
cùm đã khóa chân người nhiễn HIV/AIDS dính đầy máu, thậm chí có cả da và ít thịt,
nhưng không bao giờ được tẩy sạch. Anh Trí nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ tuyên truyền
về HIV/AIDS của Tổng cục VIII rằng khi cùm dính máu người nhiễm, rồi cùm cho
tôi thì tôi có bị nhiễm không? Ông bác sĩ đó trả lời : “ tôi không biết!”
Người tù muốn thoát cùm dơ thì phải biết điều, phải cắt phần
tiền trong sổ cantin trại giam, có khi phải tới một triệu, cho người quản cùm thì
mới được cùm sạch. Anh Trí bị cùm dơ trong cả một thời gian dài.
Chúng tôi hỏi, tại sao anh muốn kể lại chuyện anh bị nhiễm
HIV/AIDS? Anh Trí cho biết là phải tố cáo những độc ác của nhà tù để bảo vệ những
tù nhân chính trị. Ông Nguyễn Hữu Cầu cũng có mặt trong buổi nói chuyện đã bổ
sung. “Tôi thấy một anh chuẩn bị cùm vào cùm dơ đã quỳ và bái lạy nhiều lần
trung úy Giang để khỏi phải bị đưa chân vào đó”.
Kết quả xét nghiệm làm tại một Trung tâm y khoa ở Sài Gòn,
ngày 28.05.2014 cho biết “Test HIV (test nhanh), kết quả phát hiện kháng thể
HIV, đề nghị làm thêm Elisa HIV”. Kết quả xét nghiệm Elisa tại Viện Pasteur
TP.HCM, ngày 29.05.2014, do thạc sĩ Lê Chí Thanh ký cho biết: Tỉ lệ tế bào TCD4
là 5.89%, trong khi bình thường phải là từ 29.5 – 41.9%. Số lượng tế bào TCD4
là 44.00/mm3, trong khi đó ngưỡng phải đạt từ 576 – 1254/mm3. Cơ thể của anh Huỳnh
Anh Trí đã có nhiều bệnh cơ hội phát triển ngoài da và lao. Anh đã vào giai đoạn
cuối của AIDS.
Một người em kết nghĩa đã đưa anh Trí đi làm các xét nghiệm
kể: “Khi có kết quả, bác sĩ nói chuyện riêng với anh Trí. Anh Trí nói mình đã
đoán biết và sẵn sàng đón nhận kết quả hôm nay. Bác sĩ ôm chầm lấy anh Trí và
khóc. Ông nói họ đã dùng cách này để giết hại bao nhiêu người yêu nước”. Anh
Trí kể, “bác sĩ cho tôi tiền và bảo ông sẽ cố gắng hết sức để cứu tôi. Tôi nói
không sao đâu bác sĩ. Tôi chỉ lo cho các chiến hữu còn trong tù của tôi, vì khi
ở trong tù, tôi đã chứng kiến 14 trường hợp tù chính trị bị nhiễm SIDA và chết”.
Anh Huỳnh Anh Tú, người anh trai cùng tội danh và bản án nói
: “Những người tù chính trị chúng tôi phải giữ tư cách, không có chuyện xâm
mình như các tù hình sự, nên không thể nói lây bệnh AIDS qua đó được”.
Khi được hỏi những ngày cuối cùng, anh Trí có ước mơ gì
không? Cô Võ Thị Ánh Tuyết, sinh năm 1986, người yêu của anh Trí mới sáu tháng
qua và cũng là người chăm sóc anh tận tình kể từ khi anh biết mình bị nhiễm
AIDS. Cô nói: “Anh Trí muốn hai chúng tôi về quê chung sống, tôi hỏi ảnh, bây
giờ mình làm đám cưới nha anh. Ảnh nói để anh khỏe rồi tính, chứ giờ lỡ có gì
thì thiệt thòi cho em lắm”.
“Khi hay tin anh Trí bệnh, ba má chị Tuyết định lên thăm,
thì anh Trí nói mình trẻ không đi thăm ông bà, để ông bà đi lên là không được.
Anh dậy đi về An Giang thăm ba má vợ tương lai’- Người em kết nghĩa của Trí kể.
Ông bà rất muốn con gái mình chăm sóc cho anh Trí, vì xem
đây là cái phước cũng như cái nghiệp của con gái mình. Chúng tôi hỏi, tại sao cô Tuyết là đi yêu một cựu tù nhân?
Cô Tuyết lắng lại một lúc lâu rồi nói: “Anh Trí là người rất tình nghĩa”.
Khi nghe anh Trí lâm trọng bệnh, nhiều người đã quen từ lâu,
và nhiều người hơn chưa hề quen biết đã hỏi thăm, cầu nguyện và giúp đỡ.
Khoảng hơn 22:00g, ngày 04.07, anh Tú và cô Tuyết thấy tình
trạng sức khỏe của anh đã nguy kịch, nên đã đưa anh đến Bệnh viện Nhiệt Đới,
nhưng ở đây không tiếp nhận mà chỉ qua bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. Những người
thân đưa anh đến Phạm Ngọc Thạch thì ở đây không nhận với lý do không có hộ khẩu.
Cấp cứu mà cũng cần có hộ khẩu nữa sao? Sau đó anh Trí bị ngất, không biết gì nữa.
Các bác sĩ và nhân viên ý tế bệnh viện này đuổi anh và người nhà ra. Nhưng có một
bác sĩ đến lay lay làm anh Trí tĩnh lại, nên họ chấp nhận đưa anh vào phòng hồi
sức.
13:30g, ngày 05.07.2014, anh Huỳnh Anh Trí từ trần tại bệnh
viện Phạm Ngọc Thạch.
Anh đã ra đi, gia đình xin mang xác về để lo an táng. Đến đây thì bệnh viện
không cho với lý do không có ai chứng thực được là thân nhân. Tiêu chuẩn phải để
xác định thân nhân là có chung hộ khẩu. Lại hộ khẩu! Anh Tú và anh Trí khi ra
tù đến nhà người chị là chị Đào xin nhập hộ khẩu thì công an gây khó khăn, suốt
từ cuối năm 2013 đến nay vẫn chưa có hộ khẩu thì lấy đâu ra cùng tên trong hộ
khẩu để xác nhận thân nhân.
Cách thứ hai là về công an địa phương xác nhận anh Trí là
thân nhân chị Đào. Chiều thứ bảy không tìm được công an, mà gia đình cũng cho rằng
công an đã tìm cớ không làm hổ khẩu thì họ cũng tìm cớ không xác nhận. Thế là
không còn cách nào để xác nhận người ruột thịt với anh Huỳnh Anh Trí để lãnh
xác về.
Người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu có mặt ngay sau khi anh Trí mất
cho biết, “có mấy người cò mồi cứ đi theo hỏi hoài rằng có muốn lo không, họ sẽ
lo từ A tới Z cho”. Theo ông Cầu đây là việc làm có phân công tổ chức, chứ
không chỉ là một việc làm kiếm tiền của những người ăn bám vào xác chết. Ông kể,
“một người đang nói thì có một bà mặc quần lửng bước tới nói, hôm nay thứ bảy
là ngày lẽ, đâu phải của tụi bay đâu mà nói. Tức thì người kia bỏ đi”.
Chúng tôi vào cùng với anh Tú để thuyết phục cô điều dưỡng
trưởng tên Hương rằng anh Tú và anh Trí cùng ra tù, và trên giấy quyết định ra
tù có ghi rõ tên cha mẹ của hai người giống nhau, nên chắc chắn hai người này
là ruột thịt, nên xin ch anh Tú lãnh xác. Cô Hương trả lời, “anh này cũng không
có hộ khẩu thì làm sao, chúng tôi phải nắm người có tóc”. Giải thích và thuyết
phục khá lâu, nhưng cô điều dưỡng trưởng tên Hương vẫn cứ nói rằng “chúng tôi
không thể làm sai nguyên tắc”.
Sau đó chúng tôi yêu cầu gặp trực lãnh đạo của bệnh viện, cô
gọi một bác sĩ xuống, có lẽ là bác sĩ phó khoa, ông này cũng xuôi theo cô điều dưỡng.
Khi chị Đào mang giấy khai sanh của chị và anh Trí ra, thì ông bác sĩ này mới gọi
điện thoại xin ý kiến lãnh đạo, và cuối cùng đã đồng ý cho nhận xác về.
Các linh mục DCCT, các nhân viên truyền thông VRNs, cộng tác
viên phòng Công lý Hòa bình, và anh em Con đường Việt Nam cùng vài tù nhân
lương tâm có mặt để tẩn liệm cho anh ngay tại bệnh viện Phạm Ngọc Thạch lúc
18:00. Sau đó thi hài anh Trí được đưa về quàn tại nhà nguyện xóm 2 thuộc giáo
xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, trên đường Hoàng Sa, gần ngã tư Rành Bùng Binh.
Bóng tối không che được ánh sáng, cũng chẳng làm mờ mắt người
có ánh sáng trong con tim và cộng đồng như anh Huỳnh Anh Trí.
Antôn Lê Ngọc Thanh, CSsR
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét