Tri Nhân Media

FRANK WOLF: NGƯỜI VIỆT XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC ĐỐI XỬ TỐT HƠN

BBT Việt Thức
13-07-2013

Hình bên: Dân Biểu Frank Wolf   

Dân Biểu Frank Wolf  Phê Phán Chính Phủ Obama Đã Thất Bại Khi Xử Lý Các Vi Phạm Nhân Quyền Tại Việt Nam

Washington D.C. (10 Tháng 7 Năm 2013) – Ông Frank Wolf, Dân Biểu Liên Bang Hoa Kỳ, đồng Chủ Tịch Phiên Nhóm Việt Nam của Quốc Hội (Congressional Vietnam Caucus) và Ủy Ban Nhân Quyền Tom Lantos (the Tom Lantos Human Rights Commission), đồng thời là một trong những dân biểu đã nhiều năm tranh đấu cho nhân quyền và tự do tôn giáo trên thế giới, hôm nay đã phổ biến bài viết sau đây cáo buộc chính phủ Obama đã bỏ bê không làm gì để giúp cải tiến tình trạng nhân quyền ngày càng tồi tệ hơn tại Việt Nam.

Bài viết của ông Wolf – đã được đăng ký vào Văn Khố Quốc Hội – là bài viết thứ nhất trong một loạt những bài phát biểu ông sẽ trình bày vào thời gian tới nhằm vạch rõ sự thất bại của nhà nước Hoa Kỳ khi ưu tiên hoá nhân quyền và tự do tín ngưỡng trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ. 

Vào ngày Thứ Hai, 8 Tháng 7, 2013, ông Wolf đã bước ra sàn Hạ Viện và tuyên bố sẽ vạch rõ sự im lặng hay bất tài của chính phủ Obama “tại từng nước và từng nước khi cần phải lên tiếng bênh vực những người bị đàn áp, những người bị đẩy ra ngoài rìa xã hội, và những  người yếu thế”.   


Dưới đây là toàn văn bài phát biểu của ông Wolf [BBT Việt Thức]

Người Việt Xứng Đáng Được Đối Xử Tốt Hơn

Kính thưa Ngài Phát Ngôn Viên Hạ Viện, trong cương vị là một trong bốn đồng chủ tịch lưỡng đảng của Phiên Nhóm Việt Nam của Quốc Hội (Congressional Vietnam Caucus), trong những năm gần đây, tôi đã chứng kiến tình hình nhân quyền tại Việt Nam ngày càng tồi tệ hơn trong khi đó thì chính phủ Obama đã hoàn toàn không  khẩn trương và có ưu tiên gì khi ứng xử với tình hình đó.

Công bằng mà nói, chính sách trên cũng không khác gì chính sách của chính phủ trước đó đã muốn có một quan hệ song phương được định nghĩa hầu như hoàn toàn về mặt thương mại – mà không bị vướng bận bởi các vấn đề gai góc như nhân quyền và việc tự do tín ngưỡng bị chà đạp.

Vào lúc đó, tôi cũng đã phê phán thái độ kể trên. Vào tháng Tư năm 2007, tôi gởi đến và lưu trử một bức thư cho Bộ Trưởng Ngoại Gia Condoleezza Rice trong đó, viện dẫn nhiều vụ bắt bớ và hành hung người Việt do nhà nước Việt Nam đã làm trong thời gian gần đây, tôi đã yêu cầu – nhưng không ai nghe – Bộ Ngoại Giao hủy bỏ chuyến thăm viếng Hoa Kỳ của Tồng Thống và Thủ Tướng Việt Nam nếu tình hình không được cải thiện.

Điều đáng buồn là kể từ thời khoản đó, tình hình Việt Nam đã chỉ tồi tệ hơn. ABC News ngày 8 Tháng 7 đưa tin: “ Kể từ đầu năm, trên 50 người đã bị kết án và bỏ tù trong những phiên toà chính trị.”

Nhà nước Việt Nam, mà chính Bộ Ngoại Giao của chúng ta mô tả là “một nhà nước độc tài độc đảng” tiếp tục trấn áp các người không cùng quan điểm chính trị và nghiêm khắc giới hạn các quyền tự do ngôn luận, hiệp hội, và tụ họp tại các nơi công cọng. Các nhà hoạt động tôn giáo cũng bị bắt bớ tùy tiện.

Vào ngày 5 Tháng Năm, công an dùng bạo lực để giải tán các cuộc “dã ngoại dân quyền” tại nhiều thành phố Việt Nam, tại các cuộc “dã ngoại dân quyền” này, những người blogger trẻ và những nhà hoạt động nhân quyền đã phân phát và bàn cải về Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và nhiều văn bản khác về nhân quyền. Tổ Chức Quan Sát Nhân Quyền (Human Rights Watch”) báo cáo: “ Công An còn dùng những phương pháp khác để ngăn không cho các cuộc dã ngoại dân quyền tiến hành. Tại Hà Nội, nhiều toán thanh niên được đưa đến Công Viên Nghĩa Đô để đe dọa những người tham gia cuộc dã ngoại, chúng hát to những khẩu hiệu như “Đảng Cọng Sản Việt Nam Quang Vinh Muôn Năm” và “Hồ Chí Minh Muôn Năm.”

Vào ngày 16 Tháng Năm 2013, Nguyễn Phương Uyên, 21 tuổi, và Đinh Nguyên Kha, 25 tuổi, đã bị kết án 6 và 8 năm tù vì lý do giản dị là đã phát các truyền đơn mà tòa án đánh giá là “tuyên truyền chống lại nhà nước.” Đài Á Châu Tự Do báo cáo hai nguời đó bị kết án chiếu điều 88 của bộ luật Hình Sự, một điều khoản mà các tồ chức nhân quyền đã nói là được nhà nước dùng để khoá mồm những người chống đối. Cả hai sẽ bị giam lỏng ba năm tại nhà sau khi ở hết hạn tù.”

Công An củng đã dùng bạo lực để giải tán những vụ biệu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội vào ngày 2 Tháng Sáu 2013 và bắt giữ tập thể trên hai mươi người.

Năm ngoái, Ủy Ban Nhân Quyền Tom Lantos mà tôi là đồng chủ tịch, đã triệu tập một buổi họp để nghe ngóng hiện trạng vi phạm nhân quyền tại Việt Nam. Trong buổi nghe ngóng này, các thành viên của Hạ Viện đã nge được lời chứng của bà Ngô Mai Hương, vợ của TS Nguyễn Quốc Quân, một công dân Mỹ gốc Việt Nam và là một nhà hoạt động dân chủ. Khi đến Việt Nam vào ngày 17 Tháng Tư 2012, TS Quân đã bị bắt và bỏ tù một cách tùy tiện. Michael Posner, Phụ Tá Bộ Trưởng Đặc Trách Dân Chủ vào lúc đó, khi phát biểu làm chứng tại Ủy Ban Nhân Quyền Tom Lantos đã hé lộ tin tức là chưa có ai ở Bộ Ngoại Giao đã tiếp xúc với vợ của TS Quân kể từ ngày ông bị bắt. Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam David Posner đã chỉ khởi sự tiếp xúc với bà Hương và cập nhật tin tức về tình trạng của chồng bà sau khi tôi thúc đẩy.

Vụ việc kể trên chỉ là một trong những ví dụ về việc Sứ Quán Hoa Kỳ, duới sự lãnh đạo của Đại Sứ Shear, đã thất bại khi phục vụ như là một ốc đảo của tự do trong một biển đàn áp. Điều trên lại càng khó hiểu hơn khi TS Quân là một công dân Hoa Kỳ. Sự thiếu khẩn trương khi tìm cách trả tự do cho TS Quân là một sự việc khiến người ta phải choáng váng.

Tôi đã điện đàm nhiều lần với Đại Sứ Shear và đã bày tỏ các quan ngại sâu rộng của tôi về vụ việc trên, và về sự thất bại của Bộ Ngoại Giao khi tìm cách nhanh chóng giải quyết vấn đề đó. Thêm vào đó, tôi đã thúc dục ông Đại Sứ hảy tổ chức một buổi chiêu đải mừng ngày 4 Tháng 7 và mời những nhà hoạt động tôn giáo và dân chủ nổi bật trong nước – như tổng thống Reagan đã làm vào những ngày đen tối của Chiến Tranh Lạnh – và theo đó gởi đi một thông điệp mạnh về việc Hoa Kỳ luôn sát cánh với những người đang tranh đấu cho các quyền làm người cơ bản. Đại Sứ Shear đã cho tôi hay là ông muốn làm như thế, và Bộ Ngoại Giap đã xác nhận ý muốn trên trong những văn thư liên hệ sau đó.

Vài tuần sau, tôi kinh hoàng khi nhận được tin là nhiều người trong số những nhà hoạt động dân chủ và tôn giáo nổi bật nhất tại Việt Nam đã không hề nhận được giấy mời. Khi đối chất với Đại Sứ Shear về việc hình như trái ngược này, Đại Sứ Shear tuyên bố ông đã mời một vài nhà hoạt động cho xã hội dân sự nhưng mà ông cần phải duy trì tính “cân bằng.” Khi tôi yêu cầu nhiều lần hãy cung cấp cho tôi danh sách những người được mời, nhằm xác định cụ thể ai được mời và những thành viên xã hội dân sự Việt Nam thực ra chỉ là những đại diện bù nhìn, Bộ Ngoại Giao liên tục từ chối cung cấp danh sách đó cho tôi.

Cuối cùng, sau khi đã biết được thái độ và cách xử lý của Đại Sứ Shear, nhiều thành viên khác của Hạ Viện đã cùng tôi kêu gọi bãi nhiệm ông Đại Sứ và thúc đẩy thay thế ông ta bằng một người “sẽ góp sức vào cuộc tranh đấu của người Việt và bênh vực họ.”

Một bài xã luận vào tháng Bảy 2012 của nhật báo Wall Street Journal nhan đề “Bộ Ngoại Giao Lúng Túng tại Hà Nội” đã lập lại lời kêu gọi trên.  

Bài xã luận mô tả thái độ của Bộ Ngoại Giao tại Việt Nam và trong khu vực như sau: “ Đây là một cách thao diển cổ điển của Bộ Ngoại Giao, cách thao diển này được thi hành khắp khu vực Á Châu-Thái Bình Dương nhưng đặc biệt là tại những nước tại đó Hoa Kỳ có lợi ích kinh tế. Các nhà ngoại giao nói là họ ưu tư về nhân quyền, nhưng không ưu tư nhiều đến mức độ gây huyên náo chính trị để họ phải làm việc để giải quyết. Vì thế, khi Ngoại Trưởng Hillary Clinton đến Việt Nam tuần này, bà đã tuyên bố chung chung về nhân quyền, và một “viên chức cao cấp thuộc Bộ Ngoại Giao” đã có một cuộc họp với các phóng viên. Các ông xếp sòng Đảng Cọng Sản Việt Nam chắc là đang rét run lên vì sợ.”

Sau chín tháng hao mòn trong một nhà tù tại Việt Nam, TS Quân đuợc thở không khí tự do thêm một lần nửa. Một phân bộ của CBS tại California đã phỏng vấn ông ta lúc trở về và ông đã cho rằng việc ông được phóng thích là nhờ áp lực của Quốc Hội.  Gây áp lực trên các chế độ độc tài và các nhà nước áp bức nhằm buộc họ tôn trọng các quyền làm người cơ bản có thể mang lại những kết quả tích cực, những điều không thể hiểu được là Bộ Ngoại Giao hay chính phủ này hầu như không bao giờ làm được  điều này một cách tự nhiên theo bản năng.

Bây giờ hãy hướng về hôm nay. Vào tuần lễ này, Luật Sư Lê Quốc Quân, một nhà chống đối nổi bật sẽ phải ra hầu toà. Một bài xã luận của báo Wall Street Journal vào ngày 8 tháng Bảy lưu ý người đọc “Ông Lê đã bị bắt sau khi ông viết cho trang mạng đài BBC một bài bình luận trong đó ông biện minh cho một hiến pháp mới không đảm bảo cho Đảng Cọng Sản độc quyền quyền lực…Ông Lê bị quy chụp tội trốn thuế, một cái cớ mà Hà Nội đã dùng nhiều lần để giam giử các người chống đối. Nếu bị kết án vì vi phạm luật thuế vụ, Hà Nội sẽ có quyền bỏ tù con nguời bất tiện này đến bảy năm đồng thời rêu rao ông ta không phải là một tù nhân chính trị. Hà Nội có thể rất bén nhạy khi bảo vệ câu chuyện hoang đường trên bởi vì ông Lê cũng có quan hệ với Washington.

Quan hệ đó thể hiện qua một học bổng Qũy Quốc Gia Dân Chủ cấp phát vào niên khoá 2008-2007. Ông Quân đã bị bắt chỉ bốn ngày sau khi ông về lại Việt Nam và ông đã chỉ được thả ra sau khi Hoa Kỳ làm áp lực mạnh. Cuối năm ngoái, ông đã bị bắt lại khi đưa ba người con của ông đến trường, ông đã ở tù từ ngày đó cho đến bây giờ.

Vào chiều thứ Ba, đài Á Châu Tự Do (RFA) loan tin phiên tòa xử ông đã đột ngột bị hoãn lại không tới 24 giờ trước khi bắt đầu. RFA còn loan tin thêm là “Theo thân nhân và những nhà chống đối bạn của ông Quân, hàng trăm người ũng hộ – kể cã những người theo đạo Thiên Chúa Giáo – đã dự trù sẽ tụ tập trước tòa án khi tòa xét xử, phiên tòa này xảy ra trong khi đang có một làn sóng bỏ tù các blogger và các nhà hoạt động dám phát ngôn phê bình nhà nước độc đảng Việt Nam.

Thật vậy, giữa làn sóng đàn áp chính trị này, khi đối diện với quần chúng ngày càng bất mãn, thay vì nâng đở họ bằng những lời tuyên bố hổ trợ và đoàn kết từ Washington và từ Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ, họ đã chỉ được tiếp đón bằng sự im lặng hoàn toàn.

Trong lãnh vực tự do tôn giáo, tình hình vẫn tiếp tục nguy ngập. Trong một báo cáo mới được công bố gần đây, Ủy Ban Lưỡng Đảng Về Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế (U.S. Commission on International Religious Freedom (USCIRF) ) phát hiện rằng “Nhà nước Việt Nam tiếp tục tăng gia kiểm soát trên các sinh hoạt tôn giáo, nghiêm khắc giới hạn việc thi hành các tập tục tôn giáo, và đàn áp các cá nhân và tổ chức tôn giáo mà nhà nước xem như là dám thách đố uy quyền của nhà nước.

Trong các phần sau, báo cáo của Ủy Ban mô tả đặc tính của việc nhà nước đàn áp như sau: “ Nhà nước Việt Nam tiếp tục bỏ tù các cá nhân vì họ hoạt động tôn giáo hay vận động cho tự do tôn giáo. Nhà nước dùng một lực lượng công an đặc biệt (công an tôn giáo) và những đạo luật mơ hồ về an ninh quốc gia để trấn áp các hoạt động độc lập của Phật Giáo, Tin Lành, Hòa Hảo và Cao Đài, và tìm cách chấm dứt sự tăng trưởng của các đạo Tin Lành và Thiên Chúa Giáo trong các dân tộc ít người bằng các cách kỳ thị, bạo lực, và ép buộc người ta phải chối bỏ tôn giáo.”

Bất chấp những lời kêu gọi nhiều lần của Quốc Hội, trong đó có những luật đã được Hạ Viện thông qua, và khuyến nghị của USCIRF về việc đưa Việt Nam vào Danh Sách Các Nước Cần Đặc Biệt Lưu Ý (Countries of Particular Concerns, CPC) vì các vi phạm thô bạo tự do tôn giáo, chính phủ vẫn chưa làm gì cả. Thật ra, từ tháng Tám năm 2011 – gần hai năm về trước -  chính phủ Hoa Kỳ đã chưa đưa hề bất cứ nước nào vào danh sách CPC, bất chấp huấn lịnh của Quốc Hội là phải làm như thế mổi năm, như đã quy định trong Luật Năm 1998 Về Tự Do Tín Ngưởng Quốc Tế.

Đây chỉ là một bức hình chụp nhanh cho tình trạng nhân quyền ngày càng đồi trụy tại Việt Nam – một tình trạng đòi hỏi sự lãnh đạo quả quyết của Hoa Kỳ, chứ không phải những câu nói trên chóp lưởi.

Tôi đã nói nhiều lần là việc cho một người Mỹ gốc Việt phục vụ trong cương vị Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam là một việc làm thích đáng – một người hiểu biết được đất nước, ngôn ngữ, và bản chất áp bức của nhà nước vì đã có kinh nghiệm sống dưới chế độ đó trước khi đến Hoa Kỳ. Một người như thế sẽ biết bám sát và bảo vệ lý tưởng tự do mà không cần phải xin lổi bất cứ ai.

Người Việt và nói thật ra hàng triệu người Mỹ gốc Việt xứng đáng được đối xử tốt hơn so với những gì họ đang được Đại Sứ Shear và chính quyền này ban phát. Nhà nước Obama đã phụ lòng mọi công dân nước Việt Nam và mọi người Mỹ gốc Việt biết ưu tư và lo lắng đến nhân quyền và tự do tôn giáo.

Ban Biên Tập Việt Thức Chuyển Ngữ

Wolf Criticizes Obama Administration For Failure To Address Human Rights In Vietnam
Wednesday July 10, 2013

Contact: Jill Shatzen
(202) 225-5136

________________

WOLF CRITICIZES OBAMA ADMINISTRATION FOR FAILURE TO ADDRESS HUMAN RIGHTS ABUSES IN VIETNAM

Washington, D.C. (July 10, 2013) – Rep. Frank Wolf (R-VA), co-chairman of the Congressional Vietnam Caucus and the Tom Lantos Human Rights Commission, as well as a longtime advocate for human rights and religious freedom globally, today released the following statement charging the Obama Administration with neglect in dealing with the deteriorating human rights situation in Vietnam.

Wolf’s remarks, which were submitted to the Congressional Record, are the first in an upcoming series of statements he will make highlighting the administration’s failures to prioritize human rights and religious freedom in U.S. foreign policy.  On Monday, Wolf took to the House floor and announced his intention to outline the Obama administrations silence or ineptitude “in country after country when it comes to advocating for the oppressed, the marginalized and the vulnerable.”

The full text of Wolf’s remarks on Vietnam are below:

The Vietnamese People Deserve Better

Mr. Speaker, As one of four bipartisan co-chairs of the Congressional Vietnam Caucus I have witnessed a deteriorating human rights situation in Vietnam in recent years which has been met with a complete lack of urgency and priority on the part of the Obama administration.

In fairness this posture is not unlike that of the previous administration which also preferred a bilateral relationship defined almost exclusively by trade—unmarred by thorny matters such as human rights and religious freedom abuses.

I was critical then, too.  I submit for the Record an April 2007 letter I sent to Secretary of State Condoleezza Rice, citing several recent arrests and assaults carried out by the government of Vietnam against the Vietnamese people in which I urged the State Department, a request which fell on deaf ears, to consider cancelling the planned visit to the United States of the Vietnamese president and prime minister if the situation did not improve.

Sadly the situation in Vietnam has only worsened since that time.  A July 8 ABC News story reported, “Since the start of this year more than 50 people have been convicted and jailed in political trials.”

The government of Vietnam, which our own State Department describes as an “authoritarian state ruled by a single party,” continues to suppress political dissent and severely limit freedom of expression, association, and public assembly. Religious activists are subject to arbitrary arrest.

On May 5th, police violently broke up peaceful “human rights picnics” in several  different cities in Vietnam where young bloggers and activists were disseminating and discussing the Universal Declaration of Human Rights and other human rights documents.  Human Rights Watch reported that, “The police also employed other methods to prevent the human rights picnics from occurring. In Hanoi, youth delegations were sent to intimidate picnickers at Nghia Do Park, chanting slogans such as ‘Long Live the Glorious Communist Party of Vietnam’ and ‘Long Live Ho Chi Minh.’”

On May 16, 2013, Nguyen Phuong Uyen, 21, and Dinh Nguyen Kha, 25 were sentenced to 6 years and 8 years in prison respectively simply for handing out pamphlets that were characterized by the court as “propaganda against the state.”  Radio Free Asia reported that the pair were “convicted under Article 88 of the penal code, a provision rights groups say the government has used to muzzle dissent, and both will serve three years of house arrest following their prison terms.”

Police also violently broke up anti-China protests in Hanoi on June 2, 2013 and arrested more than twenty people en masse.

Last year, the Tom Lantos Human Rights Commission, which I co-chair, convened a hearing focused on human rights abuses in Vietnam.  During the hearing Members of Congress heard testimony from Mrs. Mai Huong Ngo, the wife of Dr. Nguyen Quoc Quan, a Vietnamese-American democracy activist and U.S. citizen.  Upon his arrival in Vietnam on April 17, 2012 he was arbitrarily detained and imprisoned.  Then Assistant Secretary for Democracy, Human Rights and Labor, Michael Posner testified at the Lantos Commission hearing and revealed that no one from the State Department had been in touch with Dr. Quan’s wife since his detention.  Only at my urging did U.S. ambassador to Vietnam David Shear initiate contact with Mrs. Ngo to update her on her husband’s situation.

This is but one of many examples of the U.S. embassy, under the leadership of Ambassador Shear, failing to serve as an island of freedom in a sea of repression.  This was all the more troubling given that Dr. Quan is an American citizen.  The lack of urgency in securing Dr. Quan’s release was stunning.

I spoke by phone multiple times with Ambassador Shear and expressed my deep concerns about the case broadly and the State Department’s failure to bring about a swift resolution. I further urged the ambassador to host a July 4th celebration at the embassy and to invite prominent religious freedom and democracy activists in the country— as was frequently done under President Reagan during the dark days of the Cold War— thereby sending a strong message that America stands with those who stand for basic human rights.  Ambassador Shear indicated his willingness to do so and the State Department confirmed this intention in subsequent correspondence.

Shockingly, I learned weeks later that many of the most prominent democracy and human rights activists in Vietnam had never received an invitation.  When confronted with the seeming inconsistency, Ambassador Shear claimed that he had invited a few civil society activists but that he needed to maintain a “balance.”  When I repeatedly requested a copy of the guest list, to ascertain who specifically had been invited and if the members of Vietnamese civil society were mere token representatives the State Department repeatedly refused to provide it.

Ultimately several other Members of Congress, upon learning of Ambassador Shear’s posture and handling of the situation, joined me in calling for his removal and urged that an individual “who will embrace the struggle of the Vietnamese people and advocate on their behalf” fill his spot.

A July 2012 Wall Street Journal editorial headlined, “State Fumbles in Hanoi,” echoed this call.  The Journal described the State Department’s posture in Vietnam and throughout the region in this way: “This is a classic State Department maneuver, practiced throughout Asia-Pacific but especially in repressive countries in which the U.S. has economic interests.  Diplomats say they care about human rights, but not so much that it creates a political uproar that they’d have to work to resolve.  Thus when Secretary of State Hillary Clinton went to Vietnam this week, she made a generic statement about human rights and a ‘Senior State Department Official’ gave journalists a briefing.  Vietnam’s Party bosses must be shaking in their boots.”

After languishing for nine months in a Vietnamese prison, Dr. Quan once again breathed the fresh air of freedom.  A local CBS affiliate in California interviewed him after his return home and he attributed his release to Congressional pressure.  Pressing authoritarian regimes and repressive governments to respect basic human rights can yield positive results, but inexplicably that is almost never the instinct of the State Department or this administration.

Fast-forward to today. This week it had been expected that prominent Vietnamese dissident and lawyer Le Quoc Quan would face trial.   A July 8 Wall Street Journal editorial highlighted that, “Mr. Le was arrested after he wrote a column for the BBC’s website in which he argued for a new constitution without a guarantee of a Communist Party monopoly on power…The supposed crime for which Mr. Le is being charged is tax evasion, an alibi Hanoi has used in the past to incarcerate dissidents. A tax-law conviction would allow Hanoi to jail this inconvenient man for up to seven years while claiming he is not a political prisoner. Hanoi may be particularly sensitive about preserving that fiction because Mr. Le also has a connection to Washington.”

That connection came in the form of a National Endowment for Democracy fellowship in 2006-07.  Mr. Le was arrested just four days after he returned to Vietnam and released only after intense U.S. pressure.  He was rearrested late last year while taking one of his three children to school and has been jailed ever since.

Tuesday afternoon, Radio Free Asia reported that his trial had been abruptly postponed less than 24 hours before it was to get underway.  RFA further reported that, “According to Quan’s relatives and fellow dissidents, hundreds of supporters—including Catholics—had planned to gather outside the court at the trial, which comes amid a wave of jailings in recent weeks of bloggers and activists speaking critically of Vietnam’s one-party government.”

Indeed, amidst this wave of political repression, in the face of growing popular dissent is Vietnam, rather than being buoyed by strong statements of support and solidarity from Washington, and the U.S. embassy, has been met with virtual silence.  

In the realm of religious freedom, the situation also remains dire.  In its recently released report, the bipartisan U.S. Commission on International Religious Freedom (USCIRF) found that, “The government of Vietnam continues to expand control over all religious activities, severely restrict independent religious practice, and repress individuals and religious groups it views as challenging its authority.”

Later in the report the Commission characterized the government’s repression in the following way: “The Vietnamese government continues to imprison individuals for religious activity or religious freedom advocacy. It uses a specialized religious police force (công an tôn giáo) and vague national security laws to suppress independent Buddhist, Protestant, Hoa Hao, and Cao Dai activities, and seeks to stop the growth of ethnic minority Protestantism and Catholicism via discrimination, violence and forced renunciations of their faith.”

Despite repeated congressional calls, including in House-passed legislation, and the recommendation of USCIRF to place Vietnam on the Countries of Particular Concern (CPC) list for ongoing, egregious violations of religious freedom, this administration has failed to do so. In fact the administration has not designated any CPC countries since August 2011—nearly two years ago—despite the Congressional mandate included in the International Religious Freedom Act of 1998 to annually make such designations.

This is but a snap shot of a deteriorating human rights situation in Vietnam—a situation which merits bold U.S. leadership, not mere lip-service.

I have repeatedly said that it would be fitting for a Vietnamese-American to serve as U.S. ambassador to Vietnam—someone who understands the country, the language and the oppressive nature of the government having experienced it themselves before coming to the U.S.  Such an individual would not be tempted to maintain smooth bilateral relations at all costs.  Such an individual would embrace, without apology, the cause of freedom.

The Vietnamese people and frankly millions of Vietnamese-Americans deserve better than what Ambassador Shear and this administration have given them.  The Obama administration has failed every citizen of Vietnam and every Vietnamese-American who cares about human rights and religious freedom.

Rep. Frank Wolf (R-VA)
co-chairman of the Congressional Vietnam Caucus and the Tom Lantos Human Rights Commission





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét