Nối gót người xưa

…. nối gót người xưa
Vì hiểm họa mất nước cùng những khổ đau không ngừng của dân tộc, vì những xót xa quằn quại triền miên của quê hương, vì những máu xương đổ xuống để tạo dựng những trang sử oai hùng đánh đuổi ngọai xâm của tiền nhân, của cha anh, của bè bạn,
Chúng Ta
Hãy đứng lên nhận lãnh trách nhiệm
Hãy đạp lên những sợ hãi mà cùng nhau bước tới, bước tới. Đọc tiếp

TÀI LIỆU header


TÀI LIỆU

Date




_____________________________




MỘT NGHIÊN CỨU KHOA HỌC VỀ HỒ CHÍ MINH - PHẦN II

Tập Thể Bác Sĩ VN 
7-06-2013

(Chú ý : Phần chữ màu xanh là trích dẫn từ các tài liệu của Đảng. Phần chữ màu đen là trình bày của nhóm tác giả.)

Chúng tôi cũng kêu gọi tất cả những người Cộng Sản quay đâu lại với Quê Hương Đất Nước, bằng những hành động cụ thể như tố cáo tội ác của DCSVN, ra khỏi Đảng , ra khỏi Đoàn ngay lập tức. Tất cả những ai gia nhập Đoàn hoặc gia nhập DCSVN sau ngày 02/09/2009 đều được coi là có hành động "cố ý tiêu diệt Dân tộc VN tới cùng"  

Phần hai: Nhà cháy trụi rồi các bác ơi !
   
Mỗi khi có một bài viết của các nhân chứng trực tiếp về cái chết của Bác thì BCT lại bị thót tim, và lại phải tìm mọi cách đánh lận con đen, tung hỏa mù, vì họ là những nhân chứng khách quan nên để khách quan BCT không thể cấm họ nói, nhưng chết một nỗi họ nói ra một số điều khiến cho BCT lo lắng và tìm đủ mọi cách sửa chữa.

Tuy nhiên BCT cũng ráng nhẫn nại chờ cho đa số các nhân chứng lần lượt qua đời, đó là những người phục vụ trong Phủ Chủ Tịch, quan trọng nhất đó là ông Vũ Kỳ thư kí riêng của Bác, ông là người biết rất rõ mọi chuyện liên quan đến sức khỏe của Bác và đặc biệt, do có thói quen viết nhật kí nên mọi việc ông kể rất chính xác, chính ông đã xác nhận: " Sở dĩ tôi biết tỉ mỉ như vậy là vì tôi có thói quen ghi nhật ký". Tuy nhiên ông Vũ Kỳ thì như cá nằm trên thớt nện cũng chẳng làm được gì, mỗi khi kể đến những ngày cuối tháng 08/1969 ông lại nghẹn ngào. BCT đã dùng  ông thiếu tướng Trần Kinh Chi để viết những bài kể về những giờ phút cuối của Bác tất nhiên với nhiều chi tiết đã được sửa đổi. 
   
BCT muốn sửa đổi những gì ? 

Đó là những chi tiết vô lí, mà qua đó người ta có thể nhìn ra kế hoạch ám sát Bác của BCT,  tuy nhiên do không có kiến thức chuyên môn BCT chỉ nhìn thấy những yếu tố thời gian mà thôi, cụ thể là những chuyện sau 
   
I. Bác có triệu chứng của bệnh tim từ  khi nào?    

Vì  các nhân chứng đã để lộ ra một điều  đó là tại sao BCT lại khẩn trương mời các bác sĩ  tim mạch của TQ qua từ đầu tháng 08/09/1969, trong khi đó đầu tháng 08 người ta chẩn đoán cho Bác là viêm phế quản trên nền viêm phế quản mãn, nếu Bác đã bị đau thắt ngực trước đó thì phải thêm vào trong chẩn đoán là có tiền sử đau thắt ngực hoặc là thiếu máu cơ tim, hoặc là nhồi máu cơ tim cũ, điều này vô cùng quan trọng vì liên quan đến việc điều trị, khi bác sĩ chẩn đoán không đầy đủ thì nguy cơ tử vong của bệnh nhân rất cao nhất là để sót chẩn đoán về tim mạch, và với chẩn đoán viêm phế quản thì đâu cần khẩn trương như vậy, Bác còn đi bài quyền đều đặn mỗi sáng mà? Rồi tại sao lại mời chuyên gia tim mạch mà không phải là chuyên gia hô hấp? 

Vậy là ngay sau khi ông Vũ kì qua đời (14/04/2005) đúng một tháng BCT đã "tặng" ngay cho Bác  cơn đau thắt ngực  ngày 03/08/1969 thông qua bài viết của ông Thế Kỷ:
   
* Buổi sáng 3-8-1969, lại có những biểu hiện của những cơn đau thắt ngực. Hội đồng bác sĩ đưa máy móc vào kiểm tra toàn diện cho Bác, trao đổi cặn kẽ với bác sĩ Nhữ Thế Bảo và Lê Ngọc Mẫn về cách điều trị, đặc biệt tránh không được đi lại nhiều và hết sức tránh xúc động.
   
Cơn  đau thắt ngực rạng sáng hôm nay do ảnh hưởng của buổi chiều làm việc với đồng chí Nguyễn Văn Linh hôm qua.
   
Mấy năm nay, hầu như mỗi lần nghe báo cáo về sự  hi sinh của đồng bào miền Nam và sự tàn bạo của kẻ thù là trái tim Bác không sao ngăn được xúc động.
   
Tuy nhiên BCT đã lầm to nhờ ông Vũ Kỳ kể  rất chi tiết nên chúng ta biết chắc chắn là cho tới khi đoàn bác sĩ TQ qua VN thì Bác vẫn không có triệu chứng gì về tim mạch: 
   
" Tôi nhớ nhất vào ngày 17-8-1969, Bác ở trên nhà sàn xuống và đi bài quyền. Hôm đó cũng là ngày bác sĩ khám sức khỏe cho Bác và nói rằng: "Bác không nên ngủ ở nhà sàn nữa, vì tim Bác không bình thường. Để tránh sự cố đáng tiếc xảy ra, Bác không nên lên xuống bậc thang nhiều lần". Bác đồng ý, song Bác bảo với chúng tôi: "Không biết các chú nghe thế nào chứ, tim Bác, Bác vẫn thấy bình thường. Nhưng bác sĩ nói thế thì Bác nghe". Sau đó, Bác chuyển sang nhà họp Bộ Chính trị để làm việc. Những ngày tiếp theo, Bác vẫn dậy tập thể dục rất đều. Nhưng đến chiều ngày 24-8-1969, Bác đã bị sốc trong khi tiêm, sau đó là bị nhồi máu cơ tim, Bác nằm liệt từ đó"

Qua tình huống trên chúng ta thấy Bác không thể có  cơn đau thắt ngực nào ít nhất là trước ngày 17/08/1969, và có lẽ ông Vũ Kỳ đã phải viết là "tôi nhớ nhất ngày 03/08/1969". Việc "tặng" thêm cho Bác cơn đau thắt ngực này BCT đã biến Bác thành một kẻ ngớ ngẩn chúng tôi đưa ra  hai ví dụ ngớ ngẩn để mọi người dễ hiểu: 

VD1: Bạn bị đi cầu ra máu nhiều lần sau đó bạn  đi khám, bac sĩ bảo "đường ruột của bạn không bình thường" bạn liền trả lời "bác sĩ  khám thế nào chứ ruột em em vẫn thấy bình thường" 
   
VD2: Bạn bị ho ra máu nhiều lần sau đó bạn đi khám, bác sĩ nói "đường hô hấp của bạn không bình thường" bạn trả lời "bác sĩ khám thế nào chứ hô hấp của em em vẫn thấy bình thường, nhưng bác sĩ bảo vậy thì em nghe" 
  
Bác chúng ta thì rất minh mẫn không có khùng như  vậy, vì thực sự trước đó Bác hoàn toàn không có triệu chứng đau ngực. 
   
Đáng lẽ ra sau khi ám sát Bác xong thi BCT phải mua sách y học về mà học nghiền ngẫm để hiểu được đau thắt ngực là như thế nào? Nhồi máu cơ tim biểu hiện thế nào, và phải ra chỉ thị là đồng chí nào muốn vào BCT thì phải tốt nghiệp y khoa chuyên ngành tim mạch! 
   
Tới  đây BCT thấy nhà cháy lớn hơn rồi ! Việc "tặng cho Bác cơn đau thắt ngực đầu tháng 08" coi như là lời thú tội của BCT. Và một chi tiết quan trọng là Bác bi sốc thuốc (24/08/1969) thì cũng chỉ một mình ông Vũ Kỳ kể, còn tất cả những bài viết khác chỉ nói đơn giản là: ngày 24 Bác bệnh nặng hơn... tai sao phải cố dấu chuyện này?  
   
II. Chữa cháy hay đổ thêm dầu vào lửa 
   
Chưa hết vì các nhân chứng cho chúng ta thấy sự chuẩn bị quá chu đáo của BCT: Bác chết lúc 9h47phút, tới 10h đúng xe chở xác đã có mặt'!  "Tang gia không hề bối rối"  
   
"Đúng 10 giờ, tức là sau khi Bác ra đi chỉ 13 phút, thi hài Người được đưa đi trên chiếc xe cứu thương mang biển số FA 1460 đến Viện Quân y 108" 

Tất cả mọi người cô Oanh và cô Quý,  ông Xuân và ông Trà đều nói giống nhau về thời gian, riêng hai nhà quay fim còn làm sẵn một bài toán trừ ra đúng 13 phút, BCT đã cố gắng sắp xếp sao cho tất cả mọi chi tiết liên quan phải là những con số 9, không ngờ lại lòi ra con số 13 quái ác này (giá mà BCT để cho qua phút thứ 14 thi chắc mọi chuyện êm rồi :)
   
Đoạn đường từ viện 108 (chín nút :) tới phủ Chủ tịch rất xa không thể đi vài phút mà tới được, vả lại xe không thể chạy nhanh vì đi bí mật nên phải đi sao cho thật bình thường, rồi còn bố trí một đoàn bảo vệ bí mật hai bên đường nữa. Sự lo lắng của BCT đúng là rất có cơ sở, vậy là BCT đã ra lệnh cho ông Trần kinh Chi dời thời gian trễ lại một tiếng để BCT có thời gian chuẩn bị, và trong nhiều bài viết khác cũng cố gắng sửa chi tiết 10 giờ thành 11 giờ"!  
   
Chúng ta hãy xem đảng CSVN gian manh cỡ nào thông qua những gì ông Trần Kinh Chi viết trong cuốn:"Những tháng năm tham gia giữ gìn lâu dài và bảo vệ thi hài chủ tịch Hồ Chí Minh
   
Nhưng rồi, đúng 9 giờ 47 phút, trái tim Bác ngừng đập.   
   
Chiếc quạt lá cọ rời khỏi tay, đồng chí Vũ  Kỳ gục xuống khóc nức nở. Các Bác sĩ vẫn không ngừng xoa bóp, hô hấp nhân tạo  với hy vọng mong manh rằng, trái tim vĩ đại tràn đầy yêu thương của Bác sẽ đập trở lại. Nhưng tất cả đã vô vọng. Một giờ sau, khi trao đổi với các bác sĩ làm công tác cấp cứu, đồng chí Phạm Văn Đồng đau đớn khoát tay ra lệnh: "Thôi, các đồng chí để yên cho Bác nghỉ!".Tất cả mọi người có mặt bên giường Bác đều òa lên khóc nức nở. Tình hình trên liên tục được thông báo về 75A. 
  
 Tại công trình 75A, các đồng chí Nguyễn lương Bằng, Lê Quang Đạo, Phùng Thế Tài và tôi luôn bám sát tình hình ở phủ Chủ tịch qua máy điện thoại các chuyên gia Liên Xô và tổ y tế đặc biệt đã được lệnh sẵn sàng. 
  
10 giờ, tôi đau đớn buông máy điện thoại, nói với các anh có mặt tại 75A " Bác mất rồi". Anh Phùng thế Tài vừa khóc vừa ra lệnh cho mọi người: " tất cả vào vị trí" 
   
Tôi cũng gạt nước mắt lao ra xe chỉ Huy, 11 giờ, chúng tôi được lệnh cho xe tới phủ Chủ Tịch...."  
   (Trích trang 39,40 sđd) coi thêm trang mạng http://maxreading.com/?chapter=13336 

Qua đoạn văn trên chúng ta thấy BCT đã cố sửa chữa những thiếu sót một cách triệt để ngay cả chi tiết Phạm văn Đồng ra lệnh ngưng hồi sức sau khi đã hỏi ý kiến các bác sĩ cũng được  đưa vào "thôi, các đồng chí để yên cho Bác nghỉ" , và 9 giờ 47 phút tim bác ngưng lại mọi người vẫn tiếp tục hồi sức thêm 1 giờ nữa tức là khoảng 10 giờ 47 phút mới ngưng hồi sức BCT cũng nhận ra là hồi sức cho Bác chỉ có 32 phút là không đủ! Nên kéo dài thêm một tiếng!? Chúng ta hãy so sánh với lời của ông Trần Viết Hoàn 
   
9 giờ ngày 2/9/1969, Bác bị một cơn đau tim nặng. Theo dõi trên máy điện tim thì đến 9 giờ 15 tim Bác ngừng đập hẳn. Các bác sĩ, anh em bảo vệ chúng tôi thay nhau dùng sức ấn lên ngực Bác, mong sao tim Người đập trở lại. Cho đến 9 giờ 47 phút, Thủ tướng Phạm Văn Đồng trào nước mắt: "Thôi các đồng chí ạ, Bác của chúng ta không qua khỏi nữa rồi" - TS. Trần Viết Hoàn, nguyên cảnh vệ của Bác Hồ viết riêng cho VietNamNet.  http://vietnamnet.vn/chinhtri/2008/09/801695/
   
Chúng ta thấy rất khác biệt  vì một điều quan trọng nhất đó là ông Trần Viết  Hoàn thì có mặt Tại Phủ Chủ Tịch, còn ông Trần Kinh Chi thì lúc đó đang ở 75A , BV 108. Ông Trần Kinh Chi không thể là nhân chứng khách quan được, chính xác hơn là tất cả những người ở 75A vì họ ít nhiều cũng biết một phần kế hoạch của BCT. Thực sự Phạm Văn Đồng đã không hỏi ý kiến ai cả và cũng nhắc lại là ông ta vừa từ hội trường qua đã ra lệnh ngưng hồi sức. Ông Trần Kinh Chi cũng khéo léo gạt anh em bảo vệ ra khỏi chuyện điều trị cho Bác. 
   
Chúng ta thấy theo các nhân chứng khách quan như cô Oanh cô Quý ông Xuân và ông Trà thì đúng 10 giờ xe chở xác đã có mặt ở phủ Chủ Tịch. 
   
Đúng 10 giờ, tức là sau khi Bác ra đi chỉ 13 phút, thi hài Người được đưa đi trên chiếc xe cứu thương mang biển số FA 1460 đến Viện Quân y 108.  

   
Đúng 10h ngày 2/9/1969, khi thi hài Người được đưa đi trên chiếc xe cứu thương đến Viện Quân y 108, nhà quay phim Nguyễn Thanh Xuân đã đi theo ghi lại công việc của các chuyên gia Liên Xô chuẩn bị việc gìn giữ thi hài Người. http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2007/8/73806.cand
   
Một nhân chứng rất quan trọng nữa đó là chuyên gia ướp xác của Liên Xô Giáo sư, Viện sĩ IU.M.Lô-pu-khin, nguyên là Hiệu trưởng Trường Đại học Y khoa Mát-xcơ-va 2, trong quyển hồi kí "bên lăng Bác Hồ" của minh đã ghi rất rõ:  
   
"Chiều 2/9, chúng tôi tới phòng thí nghiệm đặc biệt của quân y viện. Ở đó đã chuẩn bị sẵn  áo choàng, dụng cụ trong công việc và các dung dịch cố định, dung dịch ướp cần thiết chuyển từ Mát-xcơ-va đến. Lúc đó, thi hài Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ở đây.

Tôi  đảm nhận phần kỹ thuật, XX.Đê-bốp nói nhỏ  với tôi: "Nào, bắt đầu đi!". Tôi ngắm nhìn thi hài Chủ tịch Hồ Chí Minh, một cơ  thể hơi gầy, tầm thước, cơ bắp nở nang. Thi hài còn ấm (do trong những ngày này thời tiết nóng, và còn là vì thời gian Người mất chưa lâu)."  

Bộ  Chính Trị chuẩn bị kĩ lưỡng đến độ  đưa xác từ phủ chủ tịch về tới viện 108 với sàn xe có 200kg nước đá, thế mà xác vẫn còn nóng.!!! Chúng tôi đặt giả thiết rằng người ta ngưng hồi sức khi tim của bác vẫn còn đập, có thể dây chuyển đạo của máy điện tim đã được rút ra nên máy mới chỉ một đường ngang, và cũng có thể khi về tới viện108 tim bác vẫn còn đập!
   
Một trong những yếu tố thành công của việc bảo quản thi hài là phải tiến hành đúng thời điểm trái tim vừa ngừng đập, nếu không sẽ khó giữ  được thần thái đặc trưng của nét mặt”, ông Điều kể. 

"Ở  sàn xe xếp sẵn 200kg nước đá cây và một chiếc cáng thương.
   
Theo lệnh cấp trên, đoàn xe từ từ chuyển bánh và  khoảng 15 phút sau, đoàn xe dừng lại ở trước cổng Phủ Chủ tịch. Tôi cùng bác sĩ Quyền và y sĩ Hát băng nhanh đến ngôi nhà mái bằng nơi Bác nằm nghỉ."   

Còn  ông Trần kinh Chi thì mãi đến 11 giờ ông mới "lao ra xe chỉ huy" tức là ít nhất  cũng phải hơn 11 giờ thì xe mới có thể tới phủ Chủ Tịch được, như vậy tất cả những bài viết nói là đúng 11 giờ xe có mặt ở phủ Chủ Tịch thì cũng không đồng bộ với ông Trần Kinh Chi, BCT đã chỉ đạo cho đàn em nói xạo không có hệ thống! Chậm trễ như vậy thì xác sao còn nóng được? 
   
Nếu như mọi chi tiết của ông Trần Kinh Chi lùi ngược một tiếng đồng hồ thì mới phù hợp tức là  lúc 9 giờ, sau khi các bác sĩ người Trung Quốc bơm thuốc cho Bác, ông Trần Kinh Chi đã "đau đớn buông máy điện thoại" còn BCT lúc đó thì đang họp bên hội trường bàn việc nước mãi tới 9 giờ 47 phút ông Vũ Kỳ mới chạy qua báo Bác mất. Chúng ta thấy ông Trần  Kinh Chi này lúc đó chỉ là đại tá lại được thông báo trước cả BCT? Tin tức từ phủ Chủ Tịch luôn được thông báo về 75A qua điện thoại nữa chứ! Ai dám to gan gọi điện về 75A trong khi BCT ở ngay phủ Chủ Tịch còn chưa biết chuyện?  
   
Và  thực sự là lúc 9 giờ ông Trần Kinh Chi đã chuẩn bị xong và 9 giờ 47 phút ông đã được lệnh tới phủ Chủ Tịch, đúng 10 giờ thì ông có mặt. Đội bảo vệ hai bên đường chắc chắn đã được triển khai từ lúc 9 giờ, và 200kg nước đá cũng vậy. Mọi thứ đã được tập dợt cả tháng rồi còn gì.
   
Và  chính vị  Giáo sư Viện sĩ IU.M.Lô-pu-khin cũng bị lừa, người ta đã nói dối ông về vết kim của dịch truyền dưới chân như chúng tôi đã phân tích.  
  
"Da ở vùng chân phía mặt trong dưới xương bánh chè thấy rõ những vết kim.
   
Sau này tôi được biết là trước khi Người trút hơi thở cuối cùng, các chuyên gia Trung Quốc đã  đưa kim châm vào các huyệt gọi là "các huyệt của sự sống"." http://www.cand.com.vn/vi-VN/vanhoa/2009/7/117068.cand 
   
Đúng là "huyệt cướp sự sống"! 
   
Chúng ta  coi tiếp sự gian manh của Trần kinh Chi, nó cũng rất đặc trưng cho Cộng Sản! 
  
Chúng tôi tiến vào. Nhìn thấy bác nằm thanh thản trên giường, nước mắt tôi trào ra... Tôi vẫn đi bên cạnh Bác trên quãng đường từ nhà ra xe. Lúc này tôi không còn chú ý tới mọi người xung quanh. "tất cả giãn ra cho Bác đi"- hình như tôi  đã ra lệnh như vậy.
   (trich trang 40,41 trong cuốn sđd) xem thêm trang mạng http://maxreading.com/?chapter=13336 
   
Còn các nhà quay fim thì họ nói gì? 

“Sáng 2.9.1969, chúng tôi mới được vào chỗ Bác và bàng hoàng thấy đồng chí Vũ Kỳ ngồi bên giường, tay cầm miếng bông nhỏ, đưa qua đưa lại trên mũi Bác, như muốn tìm lại hơi ấm của Người… 
   
Tôi bắc ghế đứng cao lên để quay khỏi vướng đầu người phía trước thì Đại tá Kinh Chi cản lại  để giữ trật tự. Tôi nhìn Đại tướng Võ Nguyên Giáp cầu cứu, thấy ông nhìn tôi không nói gì nên tôi tiếp tục quay.”  http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm 
   
Suy ra từ lời ông Trần kinh Chi thì có nghĩa là các nhà quay fim này được vào quay sau 10 giờ 47 phút vì theo các ông thì khi vào các ông thấy ông Vũ Kỳ "tay cầm miếng bông nhỏ, đưa qua đưa lại trên mũi Bác, như muốn tìm lại hơi ấm của Người…" , tức là mọi người đã ngưng hồi sức, các ông ở ngay trong phủ Chủ Tịch mà sao chậm trễ quá vậy!? Mà có lẽ các ông phải nói là trưa 02/09/1969 các ông mới vào chỗ Bác mới đúng!!! 
  
Rồi cái ông Trần Kinh Chi này làm gì mà sợ  máy quay fim vậy? Chúng tôi tưởng ông xúc động lắm chứ không còn để ý gì xung quanh nữa chứ, thật là ngộ nghĩnh đảng CSVN ai cũng sợ  máy quay fim chụp hình chẳng giống Bác tí nào Bác là vị lãnh tụ ở nước nghèo thuộc vào bậc nhất thế giới mà Bác có biết bao nhiêu là tấm hình đẹp và những thước fim dàn dựng công phu và đầy ý nghĩa!. 
   
Ông Trần Anh Trà nhớ lại: “Một buổi sáng cuối tháng 8.1969, đồng chí Lê Văn Lương trực tiếp gặp chúng tôi và báo đi quay phim. Chúng tôi lập tức xuống quay cuộc hội chẩn của các bác sĩ Việt Nam (vì còn có đoàn bác sĩ của Liên Xô và Trung Quốc). Tôi hi vọng biết được tin về bệnh tình của Bác, nhưng cuộc hội chẩn có rất ít ý kiến. Chỉ GS. Đặng Văn Chung và GS. ảnh (Giám đốc BV miền Nam) nói bằng tiếng Pháp nên tôi chẳng hiểu gì. Qua vẻ mặt của các bác sĩ, tôi đoán bệnh tình của Bác không được tốt. http://www.gdtd.com.vn/gdtdroot/2008-106/bai05.htm 
   
Chúng ta có thấy lạ không? Hội chẩn với Trung Quốc với Liên Xô mà nói tiếng Pháp?Tiếc là máy quay fim thời đó không thu được tiếng nếu không khi về coi lại ông Trần Anh Trà từ từ dịch chắc cũng biết nhiều bí mật. 

III. Và Chúng ta hãy coi cái “ngu” lớn nhất của đảng CSVN 
   
Hãy nghe cái ông Trần Kinh Chi kể về những nhận xét của các bác sĩ ướp xác: 
   
Có  một điều đặc biệt là tuy tuổi cao, sức yếu nhưng hệ thống mạch máu của Người về  cơ bản vẫn thông suốt đến các hệ thống mao mạch. Điều đó chứng tỏ sinh thời Người rất chăm chỉ rèn luyện thân thể. Đây cũng là một thuận lợi rất cơ bản cho công tác giữ gìn thi hài Bác. Bởi vì, để giữ gìn lâu dài, thi hài Bác phải được trau chuốt đến từng mao mạch. Đó là công việc hết sức tỉ mỉ. Các chuyên gia y tế Liên Xô đã làm công việc đó với một tấm lòng yêu thương, trân trọng lãnh tụ, với tinh thần khoa học rất cao và một tài năng tuyệt vời.   
   (trích trang 44 sđd) http://maxreading.com/?chapter=13336 

Đúng là BCT đã rất sai lầm khi không chịu đi học y và cho cả cái ông Trần Kinh Chi này đi học y khoa nữa. 
   
Bệnh nhồi máu cơ tim thực chất là bệnh mạch vành (những mạch máu nuôi cơ tim bị tắc do xơ  vữa thường gặp ở những người béo phì,  ít vận động), nó thuộc về bệnh mạch máu là bệnh lý toàn thân, các bác sĩ ướp xác nhận xét mạch máu của bác tốt như vậy thi làm sao Bác bị nhồi máu cơ tim được????!!!!! Đây có thể nói là tiêu chuẩn vàng để khẳng định Bác không hề bị nhồi máu cơ tim. 
   
Nhà  cháy trụi rồi các bác ơi !!! 
   
Phần Ba: Học tham nhũng theo gương Bác
   
Cuộc vận động học tập và làm theo gương HCM đã  được đảng CSVN phát động lâu nay lại chính là cơ hội cho mọi người thấy tấm gương đó hoen ố như thế nào, các cháu của Bác cứ  vô tư mà kể về Bác, đưa ra những bằng chứng xác thực, tuy nhiên do quen thói lập luận theo kiểu chủ đề là con gà nhưng lại tả con vịt, vậy nên các cháu ca ngợi Bác nhưng lại đưa ra bằng chứng về tội lỗi của Bác. 
   
Cần khởi tố HCM về tội tham nhũng.
   
Vào những năm tháng nhân dân cả nước ăn không đủ no, áo không đủ mặc, Bác đã phát động phong trào hũ gạo kháng chiến, người dân nhiệt tình hưởng ứng, thường ngày phải ăn cháo nhưng cũng phải bốc một nắm gạo cho vào hũ để ủng hộ cho cụ HỒ, thế nhưng cụ thì lại thủ cho mình một quỹ đen lên tới 60 cây vàng, vào thời đó một đại địa chủ cũng không giàu có như vậy, nếu công khai tài sản thời đó chắc Bác là người bị đấu tố đầu tiên, tuy nhiên ngay khi Lê Duẩn nghi ngờ và cho người điều tra về số tài sản này mới phát hiện ra là của Bác, tất nhiên tài sản của ông Vua thi ai mà dám ý kiến, các cháu thời nay học tập triệt để trong các vụ tham nhũng, nếu điều tra thấy liên quan các quan chức cao cấp trong đảng thi phải cho chìm xuồng vụ án ngay. 
   
Về  việc lập và giữ sổ tiết kiệm cho Bác Hồ, ông Lập cho biết: “Việc đứng tên và lập sổ tiết kiệm cho Bác cũng là một nhiệm vụ của phòng Văn thư. Ngày đó, với mức lương tháng của những cán bộ như chúng tôi, khoảng 120 đồng, thì tiêu còn chẳng đủ nói gì đến gửi tiết kiệm. Chính vì thế, sau một vài tháng gửi ở Quỹ tiết kiệm phố Hàng Gai, đã có người được phân công đến cơ quan tôi điều tra xem đồng chí Lê Hữu Lập là ai, làm gì mà có được một số tiền lớn để gửi tiết kiệm như thế. Đến khi biết đấy là sổ tiết kiệm của Bác Hồ, họ mới thôi không điều tra nữa”.   

Xã  Hội Chủ Nghĩa là mọi người bình đẳng, tuy nhiên người mang cái chủ nghĩa này về VN lại sống không bình đẳng, "lương của Bác cao nhất nước" taị sao lương của Bác lại cao nhất nước?
   
Tại sao Bác có tiền tiết kiệm? Lương Bác cao nhất nước, nhưng hàng tháng cũng chỉ đủ tiêu. Mọi chi phí cho sinh hoạt của Bác, từ cái chổi lông gà, đều ghi vào lương cả. 

Tiền lương chỉ đủ chi tiêu hàng tháng vậy có nghĩa là số tiền trên chỉ là do viết báo, Bác lại "hay cho" như vậy mà vẫn còn cả 60 cây thật đúng là không có cái nghề nào gìàu bằng nghề viết báo!  
    
Các cháu của Bác ngày nay cũng học tập theo gương Bác, những tài sản thường cho người thân, hoặc bạn bè đứng tên để tránh trách nhiệm, qua mặt dư luận, qua mặt cơ quan nhà nước. 
   
Dưới đây là bằng chứng tham nhũng của Bác do chính các cháu của Bác đưa ra, chỉ bây nhiêu thôi cũng đủ  để khởi tố Bác ra tòa rồi. 

Hiện vật biết nói:
   
Biên lai ghi số tiền tiết kiệm của Bác Hồ tặng bộ  đội trực phòng không

   Your browser may not support display of this image.Tờ  biên lai của quĩ tiết kiệm số  1, ghi số tiền tiết kiệm trị  giá 25.000 đồng 
của Bác Hồ  tặng bộ đội trực phòng không.   
   
Bảo tàng Đoàn phòng không Hà Nội hiện đang lưu giữ  tờ biên lai của quĩ tiết kiệm số 1, chi nhánh quận Hoàn Kiếm, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam ghi số tiền tiết kiệm trị giá 25.000 đồng (tương đương 60 lạng vàng thời đó) của Bác Hồ tặng bộ đội trực phòng không. Nhìn hiện vật, nhiều cựu chiến binh Đoàn phòng không Hà Nội lại nhớ đến câu chuyện:
   
Mùa hè năm 1967, trời Hà Nội đang rất nóng, Bác Hồ nói với đồng chí Vũ Kỳ: 
  
 - Nắng nóng thế này, các chú  bộ đội trực phòng không trên nóc Hội trường Ba Đình thì chịu làm sao được? Các chú ấy có đủ nước uống không? Chú thử lên tìm hiểu xem thế nào rồi về cho Bác biết.   http://antgct.cand.com.vn/vi-vn/nhanvat/2008/4/52187.cand 
  
Các cháu của bác bị nhầm lẫn là Bác chỉ dùng tiền tiết kiệm để cho bộ đội, Bác  không dùng vào việc cá nhân, tuy nhiên cũng cần phải làm rõ là Bác đã làm gì ra số tiền đó cũng theo các cháu của Bác thì sổ tiết kiệm này dược thành lập trong mười năm, như vậy bình quân mỗi năm Bác tiết kiệm được 6 cây vàng, Bác đã giữ một số tài sản khổng lồ trong suốt mười năm trời, đấy là không biết trong mười năm Bác đã dùng hết Bao nhiêu rồi chỉ biết là sau mười năm thì còn lại 60 cây vàng.

Trong suốt thời gian Bác sở hữu một tài sản kếch sù như vậy thì nhân dân ta chết đói chết khát, nhịn ăn nhịn tiêu để góp gạo góp tiền cho Bác phục vụ chiến tranh, trong suốt thời gian này Bác đã đóng bao nhiêu màn kịch về tiết kiệm, về giản dị, dạy dỗ các cán bộ sống liêm khiết, ôi đạo đức của Bác thật là vô biên (vô là biện), thế mới thấy Bác là “vĩ nhân”. Tiền để cho bộ đội ư? Nếu có một quan chức nào đó lấy tiền của nhân dân rồi cứ mang phát cho thuộc hạ thì chẳng mấy chốc sẽ được thăng quan tiến chức, nếu nguồn tiền ổn định coi chừng lên làm chủ tịch nước như Bác cũng nên. 
   
Các cháu của Bác lại giải thích rằng lương của Bác cao nhất nước, đây lại là một cái sự bất công đối với những người bỏ cả xương máu nơi chiến trường, họ đã bỏ cả cha mẹ, vợ con, anh em, bỏ cả công ăn việc làm, và rồi cả tính mạng để cho Bác rảnh rỗi tham nhũng rồi mang tiền gửi tiết kiệm, các cháu của Bác nói là Bác nhận tiền nhuận bút của các báo do Bác viết cho rất nhiều Báo. Trời ơi! chẳng lẽ người ta đã trả lương chủ tịch nước rồi lại còn phải trả lương cho từng bài viết của Bác nữa sao? Đây có thể coi là tiền đút lót của các báo đối với Bác không? Chính sách cào bằng sao không được áp dụng cho Bác nhỉ? 
   
Và  đây là bằng chứng Bác đã tham nhũng từ thời chống Pháp đó nha:
   
Tiền tiết kiệm của Bác là do các báo trả nhuận bút cho Bác. Bác viết báo nhiều, có năm hàng trăm bài. Các báo gửi đến bao nhiêu, văn phòng đều gửi vào sổ tiết kiệm của Bác. Trong kháng chiến chống thực dân Pháp, Bác cũng đã có tiền tiết kiệm. Đến dịp Tết Nguyên đán, Bác lại đem chia cho cán bộ các cơ quan chung quanh Bác, mua lợn để đón xuân. 

Thế  đấy người ta đua nhau khoe những cái hay cái đẹp của Bác nhưng do quá nhiệt huyết, người ta khoe luôn cả những mụn ghẻ trên người Bác và cứ tưởng đó là những "bông hoa nhỏ". Thật xấu hổ cho những ai treo hình ông Hồ trong nhà và càng nhục nhã hơn là để lên trên bàn thờ của ông bà mình. 
   
Đạo đức soi mói 

HCM và Lê Duẩn rất ghét nhau, tuy nhiên vì tất cả đều là cộng sản, nên phải đóng kịch với nhau theo kiểu tình đồng chí keo sơn. Hãy coi một lần Bác đi thăm nhà Lê Duẩn mà cứ như ăn trộm vậy. Con ruột của Lê Duẩn là Lê Hãn  kể: 
   
1. Trong một lần gia đình tôi đang ăn cơm trưa, bất thình lình Bác đến mà không hề báo trước, dù  hôm đó là chủ nhật. Sau khi đáp lại lời chào của chúng tôi, Bác liếc thật nhanh qua mâm cơm. Hôm  đó, trên bàn ăn nhà tôi có đĩa cá kho, cà sống, chuối sống, rau muống, canh và mắm cá cơm (mắm cái). Tôi cứ suy nghĩ mãi, cách đi tìm hiểu đời sống cán bộ của Bác thật sâu sắc và nhiều ý nghĩa.
   
Thứ  nhất, Bác muốn kiểm tra đời sống của cán bộ như  thế nào? Bởi vì thời đó chất lượng cuộc sống thể hiện qua mâm cơm của từng gia đình. Thứ hai, theo tôi là quan trọng hơn, Bác muốn tận mắt xem bữa ăn của một gia đình cán bộ có “bề thế” hơn người dân không? Trong lúc đất nước đang khó khăn, tất cả tài lực vật lực đều dành cho miền Nam, cho tiền tuyến.
   
Bác soi mói đến tận mâm cơm nhà Lê Duẩn, thử  hỏi với chức vụ của ông ta thì có sợ thiếu ăn không? hay là Bác muốn coi xem Le Duẩn có tham nhũng như Bác không, có ăn sài phung phí không? Thực ra Lê Duẩn cũng giống như Bác đóng kịch rất giỏi, mọi người thử nghĩ xem bà Duẩn ra chợ mà mua đồ nhiều quá thi cũng có tai mắt biết ngay, vì thời đó văn hóa đấu tố đã ăn sâu vào xã hội. Những nhà giàu có muốn ăn ngon phải đi chợ thật xa, và nhà nào bàn ăn cũng có hai tầng (hai ngăn), nếu có khách đến nhà thì những món ngon, mắc tiền sẽ được bỏ xuống ngăn dưới ngay lập tức, nếu không bị chụp cho cái mũ tư bản là tiêu liền.Việc "liếc nhanh" của Bác đã bị cả nhà Lê Duẩn chú ý, chắc chắn sau khi Bác về cả nhà Lê Duẩn đã hỉ hả vì Bác đã không phát hiện được gì ngoài những món ăn đạm bạc, điều này giải thích tại sao Lê Hãn có thể nhớ chi tiết từng món ăn ngày hôm đó, thay vì nhớ nội dung câu chuyện giữa Bác và bố ông ta. Chính những hành động soi mói này càng làm cho Lê Duẩn ghét Bác thêm và tìm cách hãm hại Bác.
   
Sau một lần đi TQ về Bác cùng ông Vũ Kì  đi máy bay, tới khi máy bay đáp phi công phát hiện tín hiệu đường băng bị lệch do Lê Duẩn đã chỉ đạo cho làm lệch đèn tín hiệu đường băng,  viên phi công đã báo cho phía dưới điều chỉnh nhưng chờ hoài không thấy sửa nên đã phải đáp xuống theo trí nhớ của mình vì nhiên liệu thì sắp cạn, may mắn Bác thoát nạn. Tuy nhiên Bác đã không thể thoát trong kế hoạch ám sát được chỉ đạo từ Trung Quốc. 
   
Bác là diễn viên suất sắc
   
Bác có biết bao nhiêu là tấm hình đẹp, những thước phim thật ý nghĩa nhưng có mấy ai biết  được hoàn cảnh hình thành những thước phim và những tấm hình đó. Cũng giống như các diễn viên Bác rất bình thản tự nhiên diễn và coi như đoàn quay phim không có mặt, từ cảnh Bác đánh máy, bóp trán trầm ngâm suy nghĩ, viết lách, kể cả cảnh bác tắm ở bìa rừng, cưỡi ngựa v.v... Vì thời gian đó máy quay phim không có chế độ zoom do đó người quay phim muốn quay cận cảnh thì phải dí sát máy quay vào mặt người muốn quay ở đây chính là Bác
   
Bá  Gia tiến lại gần để quay cận cảnh hơn và chỉ  cách Bác chừng 50cm, Bác ngồi nói chuyện rất tự nhiên, gần gũi như một người cha trong gia đình.     

Và tất nhiên là cũng như các diễn viên đôi khi cũng phải diễn đi diễn lại một cảnh quay, có điều người ta quay cảnh Bác nói chuyện với các cháu mà bác vẫn can đảm nói đi nói lại đẻ người ta quay mới lạ chứ, cứ tưởng tượng ông OBama nói chuyện với một phái đoàn tại một cơ quan xong thì phát hiện máy quay bị hư, thế là ông lại đi ngược ra cửa rồi đi vào để "được "quay phim, rồi ông nói lại y chang những gì vừa mới nói. Trên thế giới xưa nay chắc chỉ có mỗi Bác là như thế. Hãy nghe ông Phùng Bá Gia thuật lại:
   
“Ngày hôm trước đã được đơn vị báo trước, cũng như mọi lần tôi đã chuẩn bị chu đáo máy móc, thế nhưng đến nơi khi vác máy quay và bật bóng đèn lên thì lập tức bóng đèn nổ tung. Bảo vệ ngăn tôi lại không cho tôi quay vì sợ ảnh hưởng đến Bác. Ngay lúc đó, Bác lại gần rồi nói: “Không, cứ để chú ấy quay, do chú ấy cắm điện sai thôi”. Vậy là tôi lắp bóng đèn khác, nhưng rồi lại bị nổ tiếp, thấy tôi càng lúng túng, cằn nhằn. Bác điềm tĩnh rồi làm lại từ đầu cuộc nói chuyện để tôi quay lại”.   http://www.toquoc.gov.vn/tin-tuc/7749.ts?ccat=70  
   
Khi coi những thứơc phim về Bác các cháu của Bác nên lưu tâm đến điều này, đó là mấy ông quay phim đứng chỗ nào để quay được cận cảnh như vậy? Những người cầm đèn đứng chỗ nào? Và bảo vệ đứng ở đâu? Có như vậy mới thấu hiểu được "đạo đức của Bác" các cháu của Bác bây giờ học tập theo Bác tự quay phim, tự chụp hình rồi tự đưa lên mạng, các cháu cũng muốn nổi tiếng như Bác! 
  
Hủy hoại tuổi thơ: 
   
Lại nói về đạo đức của Bác, thời đó Bác  đã cho người đi gom những đứa trẻ mồ côi, bắt cóc nhiều trẻ em, sau đó nói cho chúng biết là  cha mẹ chúng bị quân Pháp giết chết, dạy cho chúng thù hận và gửi sang Liên xô để huấn luyện thành những con người phục vụ chiến tranh. Nếu một người có lương tâm thực sự sẽ thấy rằng một em nhỏ cần nhất là một gia đình một mái ấm, việc gởi các em nhỏ này sang Liên Xô  là một tội ác, Bác còn lợi dụng cả trẻ em đường phố để phục vụ những mưu đồ của mình. 
   
Các cháu thiếu niên, nhi đồng, Bác cũng chú ý nhiều. Đó là những cháu ở Trung Kỳ phải sống lưu lạc vì bố mẹ bị thực dân Pháp bắt bớ, tù đày, được Bác đưa từ Phi Chít (Thái Lan) sang Quảng Châu để tổ chức thành nhóm "Thiếu niên tiền phong Việt Nam". Năm 1926, Bác đưa một số cháu sang học ở Liên Xô kèm theo bức thư gửi Uỷ ban Trung ương Đội Thiếu niên tiền phong trực thuộc Trung ương Đoàn Thanh niên cộng sản Lê-nin: " 

   (VietNamNet) - Cuối năm 1947, 35 cháu nhỏ mồ côi, bơ vơ vì loạn lạc được Bác Hồ đón từ Phú Thọ lên Trung tâm An toàn khu (xã Phú Đình, Định Hoá, Thái Nguyên), nuôi dạy trong Trại Thiếu nhi Bác Hồ... 

Bác đã nhồi sọ những em nhỏ này và rồi những mầm chiến tranh đã được gieo rắc vào những  khối óc tuổi thơ. Đến chính con ruột của mình là Nguyễn Tất Trung Bác cũng không nhận để ông ôm mối hận tới ngày nay, và cái chết oan ức của  mẹ và dì của ông không biết bao giờ mới được giải.
   
Vì học được cái chủ nghĩa cộng sản vô thần, vô gia đình, vô tổ quốc, nên khi về nước Bác cũng chẳng màng đến mồ mả ông Bà tổ tiên, cha chết , mẹ chết cũng không để tang. Các cháu của Bác mà học theo cái gường mù này thi Dân Tộc Việt Nam sẽ đi về đâu. 
   
Ôi! những ổ lở loét trên người Bác sao nhiều thế các cháu của Bác không che bớt đi mà cứ khoe ra hoài? 
   
Phần Bốn: Sự lợi hại của con "ác chủ bài"
   
Cái chết của Bác đã trở thành liều thuốc độc để Trung Quốc đầu độc dân tộc Việt Nam, ngày xưa trung Quốc dùng Ponpot để diệt người Khơ Me, tuy nhiên do quá vội vã nên đã thất bại  không thực hiện được tới cùng, việc giết quá nhiều người trong một thời gian ngắn đã lộ âm mưu một cách dễ dàng, và cũng gặp sự phản kháng của dân bản địa. Rút kinh nghiệm đó Trung Quốc áp dụng chính sách diệt chủng ở Việt Nam một cách từ từ, vì đã có con ác chủ bài là cái chết của Bác tất cả mọi thứ chỉ còn là thời gian.
   
Trung Quốc cũng không bao giờ để lộ bí mật này của Công Sản Việt Nam, vì ngày nào còn giữ bí  mật này thì thực sự lãnh thổ Trung Quốc vẫn trải dài tới mũi Cà Mau. Trong vụ bauxite Võ Nguyên Giáp mạnh dạn can ngăn là vì ông nghĩ TQ không dám tiết lộ bí mật này, tuy nhiên vì BCT còn quá nhiều bí mật khác do đã đi đêm với TQ quá lâu rồi, vì vậy thư kiến nghị của ông không dược BCT ngó tới. Thời gian gần đây hai chính phủ có những động thái tranh chấp chủ quyền Trường Sa Hoàng Sa chỉ là những trò bịp bợm nhằm đánh lừa dư luận trong dân VN. 
   
Hãy thử so sánh Việt Nam và Tây Tạng: Tây Tạng trên danh nghĩa và thực tế đều thuộc về Trung Quốc, hàng năm Trung Quốc vẫn phải chi ngân sách khổng lồ cho vùng này và nguy cơ bất ổn vẫn luôn rình rập, trong khi đó Việt Nam trên danh nghĩa là một quốc gia độc lập, tuy nhiên trên thực tế thì thực sự là thuộc địa của TQ. Trung Quốc không phải chi ngân sách mà còn có thể vơ vét tài nguyên thiên nhiên của VN mà không gặp một sự phản đối nào, các loại gỗ quý, khoáng sản, cứ lần lượt chạy sang biên giới, than ở Quảng Ninh cũng lần lượt được chuyển sang Trung Quốc với giá rẻ mạt, cũng tương đương Trung Quốc khai thác trên chính lãnh thổ mình vậy, than được chuyển đi dưới dạng "buôn lậu", tuy nhiên cả hai chính phủ đều "biết rõ", và nếu có sập hầm thì chỉ có người Việt Nam chết mà thôi, rồi dự án bauxite Tây Nguyên  sẽ mang lai cho TQ một nguồn lợi khổng lồ, hậu quả môi trường không phải giải quyết mà lại nằm trong mục đích diệt chủng của TQ, rồi Việt Nam lại là một thị trường  cho tất cả các loại hàng hóa của Trung Quốc, các loại xe máy kém chất lượng và gây ô nhiễm môi trường, liên tục được chuyển vào Việt Nam, trong khi người Trung Quốc thì không hề sử dụng. Người Trung Quốc cứ tha hồ đẻ con trai để nối dõi không cần sinh con gái vì đã có những đường dây cung cấp vợ VN do chính phủ VN bảo kê và khi số lượng con lai ngày càng đông, môi trường ở Việt Nam bị suy thoái trầm trọng, và với chính sách "đầu độc dân Việt Nam bằng thực phẩm pha hóa chất" và "chính sách hủy hoại môi trường " như hiện nay, sức khỏe con người sẽ suy giảm dần, tới một lúc nào đó dòng giống Lạc Hồng cũng bị suy thoái, tuyệt tự, thì việc thôn tính VN cả rễ lẫn ngọn là dễ dàng , khi đó chỉ còn dân tộc Trung Hoa mà thôi, và Trung quốc cũng không cần vội vã vì lãnh thổ Việt Nam hiện nay thì cũng tương đương với Tây Tạng, Mỹ không thể đặt hệ thống phòng thủ ở đó được, cũng như không thể đặt tại Việt Nam. Trên trường quốc tế thì Trung Quốc luôn luôn có thêm một sự ủng hộ của VN tại Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, Tây Tạng không có ghế tại đây. Thực sự TQ đang đô hộ Việt Nam một kiểu đô hộ tinh vi nhất trong lịch sử loài người và một kiểu đô hộ có nhiều lợi nhất, chỉ với một cái chết ngày 02/09/1969 Trung Quốc đã có cả nước Việt Nam. Thật đau xót cho dân tộc Việt Nam bè lũ Cộng Sản đã bán đứng cả dân tộc. Từ nay đảng CSVN không cần phải lo lắng về bí mật cái chết của Bác nữa, Chúng Tôi đã giúp quý vị vô hiệu hóa con ác chủ bài này của Trung Cộng!
   
Sự thật về cuộc chiến biên giới Tây Bắc 1979
   
Vào thời gian đó VN đang xảy ra nạn đói lại phải tốn nhiều thức ăn cho tù chính trị, TQ thì cũng muốn giải quyết một số tù binh và cũng muốn tiêu diệt một số bộ phận dân tộc thiểu số đặc biệt là vùng Tây Tạng, vậy là tất cả được đẩy ra chiến trường và đặc biệt là họ phải hứng chịu cả hai làn đạn , điều này giải thích tại sao TQ đánh thắng xong lại rút quân về, các nhà quân sự đã không thể giải mã được hiện tượng này, TQ không hề vinh danh những người lính tử trận trong trận chiến này, cũng lưu ý là phía Việt Nam cũng không hề vinh danh những người lính đã tử trận trong trận chiến này nhiều người cho rằng VN sợ TQ, nhưng TQ đâu có sợ VN tại sao vẫn không vinh danh những người lính này? Trong khi đó những người lính TQ đã đánh chiếm Hoàng sa thì được vinh danh? Và cũng có thể dễ hiểu là tại sao cuộc chiến ngắn ngủi trên lại gây tổn thất khủng khiếp cho cả hai bên về quân số. 
   
Chính sách diệt chủng của trung Quốc 
   
Việc mở rộng thành phố Hà Nội là do Trung Quốc chỉ đạo, chúng muốn hủy hoại môi trường thủ đô, bọn đầu gấu tay sai là BCT Việt Nam thì được lợi do những dự án quy hoạch, tuy nhiên đây là một âm mưu thâm độc. Trong trân lụt vừa qua ở thành phố Hà Nội đã cho ta dự báo trước được tương lai sẽ như thế nào khi các dự án được hình thành, khi mọi người dân lội nước chèo ghe chèo thuyền trên mặt phố Hà Nội thì  có mấy ai ngờ rằng đất dưới lòng thành phố vẫn khô rang, vùng đất này từ ngàn xưa đã dùng để thấm nước  mỗi khi trời mưa và thậm chí là lúc nào nó cũng sũng nước, nhưng nay đã bị vắt khô nhờ những mảng bê tông trên đầu nó và mảng bê tông này mỗi lúc một rộng ra. Các bản thiết kế của các công ty nước ngoài nhìn rất đẹp, tuy nhiên nhiều bản thiết kế đẹp để sát nhau thì đó là thảm họa mội trường, nhất là ngập hay không thì con người luôn có nhu cầu vệ sinh, và do đó trong tương lai Hà Nội sẽ ngập lụt nhiều hơn, lâu hơn, và một trận dịch tả kinh hoàng sẽ xảy ra và không ai có thể kiểm soát được và có thể còn nhiều thứ dịch khác nữa. Trung Quốc đang rất thành công trong kế hoạch này ở cả Hà Nội và Sài Gòn.
   
Chính sách mị dân của đảng CSVN  
  
Bộ máy nhà nước thì cứ ra rả là ngập là do mực nước biển dâng cao,là do  triều cường, làm như trong lich sử bây giờ mới có triều cường, nó đã có từ thủa khai thiên lập địa, mặc dù trong 100 năm qua mực nước biển đã dâng lên 20 cm, tuy  nhiên triều cường ở sông Sài Gòn đã tăng gần 150 cm (trong 20 năm qua), vì nguyên nhân chính là  con người đã lấy mất cái chỗ nằm của nó qua việc san lấp các ao hồ, ruộng đồng nên nó mới phải chảy lên đường như vậy, rồi  nó lại được sự giúp đỡ của người anh em  nó, đó là lũ kéo về từ thượng nguồn cũng ngày càng lớn mạnh, do rừng bị tàn phá nặng nề mà những kẻ phá hoại không ai khác cũng là đảng viên. Rất nhiều trận lụt tại Sài Gòn xảy ra vào lúc không có triều cường hoặc triều cường rất nhỏ và không hề có mưa, chỉ đơn giản là do hồ Dầu Tiếng quá đầy người ta phải xả bớt đi. Không có thời nào mà chính sách mị dân lại được áp dụng triệt để như cái thời Cộng Sản,  tất cả những vấn đề mà qua đó người ta có thể nhìn thấy tội lỗi của đảng thì không bao giờ nói tới.  
  
Chính sách mị dân còn thể hiện qua những dự báo thời tiết không chính xác, và nhà nước cố  tình đưa phần dự báo thời tiết ở vùng quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, làm cho những người không có thông tin cứ tưởng là nó vẫn còn đó, đảng CSVN sao lại đi dự báo thời tiết trên đất do Trung quốc quản lí, phần đất này đã dâng cho Tàu rồi mà? mà lại dự báo trong phần thời tiết trong nước? Nhớ lúc sinh viên biểu tình rầm rộ về Hoàng Sa, Trường Sa, đảng CSVN lại chỉ đạo cho một nhóm phóng viên ra thăm Trường Sa, thực chất là thăm vài đảo nhỏ còn lại chưa bị mất, còn đa số TQ đã xây cơ sở hạ tầng trên đó, rồi sau đó đăng liên tục trên tất cả các báo, người không có thông tin thì cứ dựa vào đấy và nói rằng đảo vẫn còn, biển vẫn còn, và đảng CSVN vẫn cứ tiếp tục lừa dối nhân dân. Các chính sách kinh tế luộm thuộm  gây ra biết bao nhiêu thiệt hai cho đất nước, Nhật Bản bị hai trái bom nguyên tử cũng không tệ hại như Việt Nam, và những từ ngữ luôn được đảng CSVN chọn sao cho mọi người nghe chẳng hiểu gì là tốt nhất . 

Lời kêu gọi thống thiết
   
Chúng tôi kêu gọi các bạn trẻ Việt Nam yêu nước hãy tạo nên trang sử mới cho nước nhà hãy ghi tên mình vào những trang sử vàng của dân tộc, Cộng Sản là "thời kì đen tối nhất" của dân tộc Việt Nam, tất cả những ai thuộc về Cộng Sản sẽ phải xấu hổ đến muôn đời, con cháu của họ sẽ luôn luôn tủi nhục vì có cha ông làm Cộng Sản, cũng cần nói rõ hơn những trận đánh như Điện Biên Phủ thuộc về Dân Tộc Việt Nam vì khi đó mọi người chiến đấu cho lý tưởng Dân Tộc không ai chiến đấu cho lý tưởng Cộng Sản, và nếu có ai chiến đấu cho lý tưởng Cộng Sản thí chắc đó cũng là đảng viên, tuy lúc đó đảng Cộng Sản lãnh đạo cuộc chiến nhưng thực chất là lợi dụng nhân dân mà thôi. Tuyệt đại đa số những người chiến đấu ở Điện Biên Phủ là người dân ( lính cũng là dân) hầu như chỉ có vài đảng viên đứng ngòai làn đạn, và một số người sau chiến thắng Điện Biên mới được kết nạp đảng. Một điều quan trọng nữa là cuộc chiến có sự cố vấn chỉ đạo của TQ, Võ Nguyên Giáp chỉ là bức bình phong để che đậy những cố vấn của TQ mà thôi, ngay cả những trận đánh sau này cũng không thấy Võ Nguyên Giáp có vai trò gì, với những phân tích trên chúng tôi khẳng định chiến thắng Điện Biên Phủ không phải của đảng Cộng Sản VN. Đảng Cộng Sản chỉ lợi dụng dân tộc Việt Nam để đạt dược mục đích của mình, cũng là mục đích của Quốc Tế Cộng Sản.  
   
Nếu nói cờ đỏ sao vàng là đại diện cho dân tộc Việt Nam thì chúng ta thấy cờ đảng (cờ búa liềm) lúc nào cũng được treo cao hơn. Đảng Cộng Sản Việt Nam luôn đặt mình trên lợi ích dân tộc. Quốc Hội là cơ quan quyền lực cao nhất tuy nhiên bên trên vẫn có dòng chữ "Đảng CSVN quang vinh muôn năm", đảng luôn ngồi trên đầu Dân Tộc Việt Nam. Những ai thuộc về Cộng Sản là thuộc về một mối nhục lớn, nếu thấy mình bị đảng lừa và muốn rửa mối nhục này, muốn cho con cháu sau này không phải nhục vì có cha ông liên quan đến Cộng sản, Hãy: "TỪ BỎ CỘNG SẢN NGAY LẬP TỨC VÀ QUAY VỀ VỚI DÂN TỘC" bằng những hành động cụ thể như ra khỏi đảng, ra khỏi đoàn, trả lại thẻ đảng, trả lại thẻ đoàn, không tham gia bất cứ tổ chức nào của đảng Cộng Sản Việt Nam, ủng hộ phong trào Dân Chủ trong nước bằng những cách có thể, để chứng minh cho con cháu thấy mình là người yêu nước, không phải là phường bán nước, ngược lại nếu ngoan cố theo Cộng Sản để tiếp tục làm hại Dân Tộc thì hãy chờ thảm họa đến, và nỗi nhục của con cháu sẽ tăng lên gấp bội. Tất cả những ai vào đảng vào đoàn sau khi sự thật này được công bố đều được coi là: "cố ý tiêu diệt Dân Tộc Việt Nam đến cùng", đối với vận mệnh của đất nước chúng ta phải có lập trường dứt khoát .Chúng tôi đặc biệt kêu gọi các Anh Em trong quân đội, các Anh Em đặc biệt thuận lợi để ghi tên minh vào lịch sử, đừng tiếp tục phục vụ đảng CSVN nữa, chúng là  phường bán nước, là giặc ngoại xâm, . Chúng tôi kêu gọi toàn dân việt Nam hãy đứng lên hãy vượt qua sự khiếp sợ để rửa sạch những bùn nhơ Cộng Sản để xây dựng lại đất nước giàu đẹp hơn. Hãy ghi tên mình vào lịch sử, những trang sử vàng của Dân Tộc.  

Tập Thể Bác Sĩ VN   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét