25-12-2010
Thành phố Houston, Tiểu bang
Texas, Hoa Kỳ,
ngày 20 tháng 12 năm 2010
ngày 20 tháng 12 năm 2010
Này Nguyễn Đắc Xuân,
Lấy tình bạn học ngồi cùng bàn, cùng lớp một thời với mày, tao viết thư này cho mày để trả lời cái email mới nhất của mày gửi cho tao hôm nay. Tao sẽ nhờ trang mạng toàn cầu đăng thư này lên để những thằng bạn học cũ ở trường Quốc Học năm xưa được dịp đọc (bạn ở trong nước lẫn bạn ở ngoài nước). Dưới đây là nguyên văn thư mày:
“Âu ơi,
Mi đã đọc được nhật ký bị thất lạc
của tau hả Âu? Trời ơi vui quá. Mấy chục năm nay tau mong có người xác nhận tau
có đánh rơi cuốn nhật ký đó. Như vậy chứng tỏ chuyện tau viết trong bài Hậu
quả của cái chết của tôi là đúng rồi. Nếu có thể mi cho tau biết mi đọc
trong trường hợp nào? Mi còn nhớ gì nữa không?
Còn chuyện kháng chiến VN, tau chỉ nói một câu, và chính câu đó mâu thuẫn giữa tau và tụi bây. Đất nước bị ngoại xâm, bị chia cắt, tau tham gia kháng chiến đánh đuổi ngoại bang, thống nhất đất nước. Như thế là tau thấy hoàn thành nhiệm vụ của người học sử và viết sử VN. Còn mọi chuyện khác ai muốn nói chi thì nói, nói đúng được ca ngợi, nói sai chịu trách nhiệm với lịch sử.
Còn chuyện kháng chiến VN, tau chỉ nói một câu, và chính câu đó mâu thuẫn giữa tau và tụi bây. Đất nước bị ngoại xâm, bị chia cắt, tau tham gia kháng chiến đánh đuổi ngoại bang, thống nhất đất nước. Như thế là tau thấy hoàn thành nhiệm vụ của người học sử và viết sử VN. Còn mọi chuyện khác ai muốn nói chi thì nói, nói đúng được ca ngợi, nói sai chịu trách nhiệm với lịch sử.
Sáng thứ tư nầy, tau sẽ gặp anh Đặng
Văn Việt của mi ở Huế. Tau sẽ nói chuyện mi viết mail cho tau để anh Việt biết
cho vui. Tau với anh Việt rất thân.
Chúc mi khỏe mạnh. Tau nghe chưởi
cũng nhiều rồi, có chi đáng chưởi nữa mi cứ việc, tau xin nghe tiếp. Nhưng
không một chút giận mi. Rất vui mỗi lần nhận được mail của mi.
Thằng Chiếu”.
Nguyễn Đắc Xuân ơi!
Tao sẽ nói lên những gì rất thật
mà tao nghĩ về cuộc chiến. (Kèm theo đây là bài viết “Hết Thuốc Chữa”tao mới
viết xong). Đã từng là bạn cùng học một lớp, mày biết tính tao không bao giờ chấp
nhận sự bất công, sai trái. Ngay cả giáo sư Tôn Thất T. dạy môn Lý Hóa là người
nổi tiếng nghiêm khắc, mà nói không phải, tao cũng lên tiếng phản đối. Khi ở
trong quân đội, cấp trên sai trái, tao cũng có phản ứng. Người nào giao du với
tao không cần phải đề phòng, cảnh giác, vì bạn bè xưa nay vẫn bảo tao là thằng
“ruột để ngoài da”. Tao ghét ai chơi trò tiểu xảo, thủ đoạn, nên tao vẫn là cái
thằng ưa thích “ngoài vòng cương tỏa chân cao thấp, trong thú yên hà cuộc tỉnh
say” vì tính tao ngông nghênh không bao giờ chịu quỵ lụy người quyền thế.
Khi còn học trong lớp, tao thấy
mày là thằng hiền lành, thường bị những thằng khác tinh nghịch chọc ghẹo, ăn hiếp,
nên tao luôn đứng ra bênh vực mày. Tao là thằng to khỏe nhất lớp lại
có biết chút ít võ nghệ, nên không thằng nào dám dùng vũ lực với tao. Về sau
nghe mày tâm sự hoàn cảnh gia đình mày, tao lại càng thương mày hơn. Vì lẽ
đó tao mới rủ mày về nhà tao chơi để biết bà cụ tao cưng quý bạn bè của tao như
thế nào. Năm ngoái, viết email cho tao, mày nhắc đến bà cụ tao một cách thân
tình, nên ác cảm trong tao đối với một thằng theo Việt Cộng như mày cũng giảm
đi phần nào. Tình cảm đó có thể mày chê là ủy mị kiểu tiểu tư sản? (Anh Đặng
văn Việt cũng bị quy là thành phần tiểu tư sản nên dù lập nhiều chiến công
trong kháng chiến chống Pháp, vẫn là Trung tá suốt đời, trong khi thuộc cấp của
anh đều lên Tướng.)
Tới giờ phút này mà mày còn bảo
mày đi theo Việt Cộng là để chống lại ngoại xâm? Mày cho rằng Mỹ là kẻ ngoại
xâm thì đủ thấy trình độ nhận thức của mày quá kém cỏi. Nay mày khoe mày đã
hoàn thành nhiệm vụ lịch sử, rồi trở thành nhà sử học thì tao thấy tội nghiệp
cho thế hệ mai sau của Việt Nam phải học sử do mày viết ra. Mày có biết các Tổng
thống Hoa Kỳ trước Đệ nhị Thế chiến đã chống lại chủ trương thuộc địa của các
nước thực dân? Mày có biết nếu không có Hoa Kỳ giúp cộng sản Nga chống lại liên
minh “Đức – Ý – Nhật” thì nước Nga bị phe Trục đánh sụm rồi, chứ làm gì có thể
sản xuất cách mạng đến các nước chậm tiến? Mày có biết Hoa Kỳ đánh bại quân Đức,
quân Ý, xong rồi Hoa Kỳ có chiếm lấy một tấc đất nào của Âu Châu không? Hay là
Hoa Kỳ giúp cho các nước Âu Châu phục hồi kinh tế qua kế hoạch Marshall? Mày có
biết sau khi đánh bại quân Nhật, Hoa Kỳ có chiếm một tấc đất nào của Nhật làm
thuộc địa không? Hay Hoa Kỳ giúp Nhật thành một nước giàu đứng hàng thứ hai
trên thế giới, làm chiếc dù che chở cho Nhật chống lại tham vọng bành trướng của
Trung Cộng? Nếu không có sự hiện diện của Hoa Kỳ đứng đầu khối NATO thì Nga Sô
xơi tái Âu Châu rồi? Nếu không có sự hy sinh của những anh hùng Mỹ đẩy lui cuộc
xâm lăng của Mao Trạch Đông thì toàn thể bán đảo Triều Tiên đã biến thành hỏa
ngục dưới sự cai trị của cha con, cháu chắt Kim Nhật Thành rồi! Làm sao Hàn Quốc
(Nam Triều tiên) tồn tại để viện trợ, đầu tư cho Việt Nam Cộng Sản như ngày
nay?
Xuân ơi! Tao chỉ sơ lược kể ra
cho mày một số sự kiện lịch sử để mày thấy, chứ đừng nghĩ vì tao ăn bơ sữa của
Hoa Kỳ, thành công dân Hoa Kỳ mà biến thành một thứ bồi bút đi nịnh nhà giàu. Nếu
không có “quân xâm lược Mỹ”, hỏi ai đã bỏ tiền ra nuôi dân Miền Nam sau khi thực
dân Pháp cuốn gói? Ai đã giúp gần một triệu dân Miền Bắc chạy trốn họa cộng sản
năm 1954? Ai đã bỏ tiền ra để xây trường Đại học để những sinh viên nghèo như
mày có thể theo học không phải đóng học phí mà còn được cấp học bổng, để trở
thành nhà nọ, nhà kia (nhà văn, nhà thơ, nhà sử học, nhà Huế học) như mày? Mày
có bao giờ đọc những gì nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn – một người lớn lên
ở Miền Bắc, đi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa ở Bắc – nhận định, so sánh
nền văn học hai miền chưa? Đây là lời phát biểu của Vương Trí Nhàn với bà Thụy
Khuê trên đài phát thanh RFI: “Văn học miền Nam đã đi trước cũng như đã để
lại những thành quả mà bây giờ chúng tôi không dễ gì vượt qua. Nếu công nhận
Văn học miền Nam thì Văn học miền Bắc coi như là thua, là kém, là không ra
gì cả, thậm chí là hỏng, là vứt đi.” Một chế độ bị đế quốc xâm lược Mỹ bóc lột,
kìm kẹp mà có một nền văn học khai phóng như Miền Nam được hay sao, hỡ Xuân? Nếu
bảo đọc Vương Trí Nhàn rồi mà hôm nay mày còn dám mở miệng cho rằng mày đi theo
Việt Cộng là làm nghĩa vụ của người học lịch sử, làm lịch sử thì rõ ràng mày đọc
kinh cứu khổ ba trăm quyển cũng không ăn thua gì?
Nếu mày bảo Hoa Kỳ là quân xâm lược
bóc lột xây dựng chế độ tay sai, độc tài thì làm sao Miền Nam có được một Trịnh
Công Sơn để mày viết “Có Một Thời Như Thế”? Cụ Hoàng văn Chí xuất bản cuốn
“Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” vào năm 1959, mày có đọc không? Biết bao nhiêu
nhân tài thượng thặng của đất nước như Văn Cao, Nguyễn Tuân, Phan Khôi, Nguyễn
Mạnh Tường, Hoàng Cầm, Nguyễn Hữu Đang, Phùng Quán, Trần Dần … bị Đảng Cộng Sản
đầy đọa, vùi dập như thế nào, mày có biết không? Những cây đại thụ văn học từng
lên rừng theo Kháng Chiến Chống Pháp còn bị Đảng coi không ra gì. Những thứ như
Hoàng Phủ Ngọc Tường, như mày thì hy vọng gì được Đảng đãi ngộ, mà bày đặt vỗ
ngực tự hào đi làm cách mạng? Trước năm 1975, có bao giờ nhân dân Miền Nam phải
nhai bo bo như lừa, như ngựa không, mà mày hãnh diện về cuộc cách mạng thống nhất
đất nước?
Bộ phim tài liệu 13 tập rút từ cuốn
sách “ Viet Nam: The Ten Thousand day History”. (Published as a companion
volume to “Vietnam: A Television History.” a 13–part documentary film series
for the PBS network produce by WGBH Boston, in cooperation with Central
Independent Television/ United Kingdom and Antenne –2/France, and in
association with LRE Production) do giáo sư Nguyễn văn Lục (em trai giáo sư
Nguyễn văn Trung, cựu Hiệu trưởng trường Quốc Học) trích dẫn những gì Hoàng Phủ
Ngọc Tường đã trả lời ký giả:
“Hỏi: Ông có thể mô tả biến
cố nổi dậy ở Huế, đặc biệt liên quan đến vụ thảm sát. Ở đây, xin đề nghị
ông trả lời cho biết những gì xảy ra bấy giờ ở Huế, có những vụ trả thù, đàn
áp?
Hoàng Phủ Ngọc Tường: Ông muốn
nói đến vụ thảm sát Mậu thân ở Huế? Đó là một chiến công vĩ đại của nhân dân Huế.
Nhưng nhân dân Huế đã phải trả một giá đắt cho chiến thắng này. Đó là là một sự
trả thù chưa từng thấy của Mỹ và Ngụy sau đó. Vì thế nhân dân Huế đã phải
trả giá đắt nhất so với các thành phố khác của chúng tôi. Cũng chỉ vì ở đây người
Mỹ đã chịu sự tổn thất nặng nề về sinh mạng, về vật chất và chính trị tại Huế. Sự
trả đũa đã vô cùng khủng khiếp. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi là một người đã từng sống
qua các thời kỳ chiến đấu chống lại người Pháp và thời chiến tranh chống lại người
Mỹ, tôi nghĩ rằng bọn chủ nghĩa thực dân mới thì khôn hơn bọn thuộc địa
cũ. Bọn thuộc địa cũ nó chơi “franc jeu” hơn là thực dân mới. Nói
cách khác, bọn chủ nghĩa thực dân mới thường bạo tàn hơn thực dân cũ. Và điều
đó là chắc chắn đúng như vậy trong suốt cuộc tổng công kích tết Mậu Thân vừa
qua. Bởi vì tội ác do Mỹ tạo ra được toàn thể thế giới bên ngoài quan tâm,
chúng chuyển tất cả tội ác của chúng và đổ lỗi cho những người làm cách mạng chống
lại nhân dân của họ. Tôi ám chỉ việc chúng đã dùng vụ thảm sát như một bửu bối
đặc biệt để bôi nhọ cách mạng Việt Nam trong cuộc hòa đàm Paris.
Đây là điều tôi muốn nêu rõ vì
tôi biết như là một chứng nhân. Tôi sẽ nói cho ông mọi sự một cách khách
quan nhất.
Thứ nhất riêng những người bị giết,
có nhiều người đã bị giết chắc chắn là do chúng tôi phải thi hành bản án tử
hình. Bởi vì khi chúng tôi đến nhà họ, họ đã bắn đến cùng vào những chiến sĩ của
chúng tôi làm bị thương khi chúng tôi kêu gọi họ đầu hàng. Vì thế những
người này đã bị chúng tôi bắn chết tại chỗ. Trong đám những người này có tên
phó tỉnh trưởng, lúc đó hắn đang sống ở Huế.
Trong một ít trường hợp, một số bị
giết vì đã từng tra tấn các cư dân, gây cho toàn thể gia đình phải tù tội và đầy
ra Côn Đảo. Chính nhân dân căm thù quá lâu, họ bị tra tấn, gia đình họ phải trả
thù. Vì thế, khi cách mạng bùng lên và lấy lại được thế kẻ mạnh, nhân dân bùng
lên đi lục soát tìm cho ra những tên bạo ngược này để trừ khử chúng như trừ khử
những con rắn độc mà nếu như để chúng sống sót, chúng sẽ tiếp tục gây
ra tội ác hơn nữa trong chiến tranh.
Mặc dầu chính sách của chúng tôi
chỉ là nhằm cải tạo và không bao giờ giết bất cứ ai đã đầu hàng chúng tôi, song
khi dân của thành phố đã nắm công lý trong tay của chính họ, thì các cấp lãnh đạo
cách mạng của chúng tôi không còn có thể kiểm soát dân chúng trong suốt thời kỳ
đang diễn ra. Nhưng tôi phải nói cho ông biết rằng mỗi một tên bị giết thì
chúng đã giết ít nhất mười người khác trong các gia đình bị nạn.
Chúng giết mười người bây giờ giết
một người bọn chúng, cái giá đó là rất nhẹ. Giết một người là công bằng. Nợ máu
đó, căm thù và thi hành bản án như vậy là rất là nhẹ và công bằng.
Theo tôi nghĩ, bất cứ ai từng
theo dõi hoàn cảnh chiến tranh, sự thể có thể chỉ là một sự trả thù nhỏ nhoi. Sự
căm thù và sự thi hành bản án như vậy là nhẹ. Và theo tôi, mọi cuộc cách mạng đều
giống nhau. Bởi vì đó là một cuộc chiến tranh mà sức mạnh quân sự và trang bị cực
kỳ chênh lệch. Nhân dân chúng tôi không sở hữu được những thứ vũ khí như đế quốc
Mỹ có. Song điều ấy cũng chẳng sao cả.
Còn đa số đã đầu hàng do chúng
tôi giữ lại thì được đưa lên rừng ở trại cải tạo. Hầu hết đã được trở về. Vài
người tôi biết chịu đựng không nổi vì khí hậu. Nhưng họ đã trở về với gia đình
cả. Nhưng có một số bị giết.Thật không đáng kể, còn lại sau ngày giải phóng đã
được trở về.
Phần lớn sự chết chóc đã xảy ra.
Một khối lớn những xác chết đó là ai? Chính nhân dân bị bọn Mỹ làm chết không
biết bao nhiêu trong các đợt phản kích này. Những người này bị giết và được
chôn trong thành phố rồi sau đó được khai quật bởi Mỹ và quay phim tuyên truyền
cho Mỹ.
Chẳng hạn, nó đã bỏ bom rơi vào một
bệnh viện nhỏ, gần chợ Đông Ba. Nó thả bom làm 200 người vừa chết vừa bị
thương. Tôi đã đi trên con đường hẻm vào ban đêm, và tôi tưởng rằng tôi đang dẫm
trên đống bùn. Thế mà khi tôi bật cái đèn pile lên, máu khắp mọi nơi. Cả một
khu vực bị bỏ bom bởi bom đạn Mỹ bắn phá. Và thế rồi, những ngày cuối cùng khi
chúng tôi triệt thoái ra khỏi thành phố, kẻ thù của chúng tôi đã thâu lại và
đem đi chôn. (HPNT tự xác nhận sự hiện diện của mình trong Tết Mậu Thân,
nhưng trong cuộc phỏng vấn của bà Thụy Khuê năm 1997 thì y lại chối).
Lý do thứ hai, những ngày cuối
cùng khi chúng tôi rút ra thì có nhiều người đã tham gia cách mạng. Những người
này theo lực lượng cách mạng, vào rừng sau cuộc tấn công tết Mậu Thân. Và
khi kẻ thù trở về vào thành phố, chúng đã giết những người thân của các gia
đình này rồi đem chôn trong các hầm tập thể. Những xác chết của lính giải
phóng, những người mà chúng tôi không thể thu nhặt được xác cũng bị chúng đem bỏ
vào những hố chôn tập thể.
Cộng thêm vào những tù nhân đi
theo chúng tôi vào rừng cũng bị giết hại bởi máy bay Mỹ, chết chung với các đồng
chí của chúng tôi. Máy bay Mỹ cũng tập kích và giết chết các đồng chí của chúng
tôi. Những giải phóng quân của chúng tôi cũng bị hy sinh.
Trong những năm 1975 đến 1977,
trong khi đào các đường mương và kênh dẫn thủy, chúng tôi khám phá ra được rất
nhiều hố chôn tập thể, cái được gọi là nạn nhân bị thảm sát thì chỉ toàn là những
người mang đồng phục quân Giải phóng và nón tai bèo của lực lượng giải phóng.
Điều này nói lên mưu mô quanh co, xảo
quyệt của bọn tân thực dân. Cuộc chiến này là ranh mãnh của chủ nghĩa thực dân
mới. Chúng giết hai con chim bằng một hòn đá. Trước hết là vì chúng muốn tìm
cách che dấu tội ác của chúng.
Hơn nữa là chúng muốn đổ lên đầu
bộ đội cách mạng những tội ác của chúng. Đây là điều mà tôi đã chứng kiến. Và một
sử gia người Mỹ sau đó viếng thăm Huế đã nói cách công khai rằng đây là kế hoạch
tuyên truyền vĩ đại của Mỹ, một chiến dịch tuyên truyền chiến thuật đã làm hao
tổn tiền bạc của Hoa Kỳ cho cân xứng với cái giá về tiền bạc mà tên Kissinger
nhằm bôi nhọ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam về tết Mậu thân.
Tôi muốn nhấn mạnh là cả một bộ
máy tuyên truyền của Mỹ với thế giới đã cố dùng tất cả bộ máy tuyên truyền để đổi
trắng thành đen để lừa bịp nhân loại.
Sự thực là có một số xác chết nạn
nhân bị giết là do sự giận dữ của dân chúng.(sic!)
Những con số này quá nhỏ so với
con số quá lớn kẻ thù còn sống sót và chúng nó đã chạy ra nước ngoài, chúng tiếp
tục nói xấu Việt Nam. Giờ đây họ đã vu khống có tổ chức nhằm chống lại cách mạng
Việt Nam. Thế nhưng, ông phải nhìn nhận rằng mặc dù chúng tôi được sự ủng hộ của
khắp thế giới khi chúng tôi chiến đấu chống lại kẻ thù của chúng tôi, mà chỉ có
dân chúng tôi bị bịt mồm và chịu đổ máu trước họng súng của kẻ thù. Chúng tôi
đã phải đổi máu của chúng tôi một cách đơn độc.
Trong suốt cuộc chiến đấu, chúng
tôi đã phải đem lại công lý chống lại kẻ thù không đội trời chung của nhân dân
– những kẻ mà thế giới đã nhìn nhận như những tội phạm chiến tranh. Dân chúng
thế giới đã có một phiên tòa của Bertrand Russell là một thí dụ cho rằng nếu đã
có tòa án kiểu Nuremberg, thì đã có hàng ngàn người đã được tha chết trong trận
Tết Mậu Thân là những kẻ đáng bị treo cổ sau khi chiến tranh chấm dứt.
Theo như Bertrand Russsell đã dẫn
chứng, công lý chẳng bao giờ được thi hành. Vì vậy mà một sĩ quan Mỹ như trung
úy William Calley đã giết nhiều người ở Sơn Mai mà nó không bị lên án treo cổ.
Và để nhằm mục đích gây chú ý trong trường hợp tội phạm này, chúng đã ngụy tạo một cuộc thảm sát Tết Mậu Thân để bôi bẩn cách mạng. Điều này chứng tỏ Mỹ không quan tâm đến vấn đề danh dự của nước lớn đi đánh một nước nhỏ bé. Chính quyền Mỹ đã nói láo về trận tấn công Tết Mậu thân.”
Và để nhằm mục đích gây chú ý trong trường hợp tội phạm này, chúng đã ngụy tạo một cuộc thảm sát Tết Mậu Thân để bôi bẩn cách mạng. Điều này chứng tỏ Mỹ không quan tâm đến vấn đề danh dự của nước lớn đi đánh một nước nhỏ bé. Chính quyền Mỹ đã nói láo về trận tấn công Tết Mậu thân.”
Đó là luận điệu của người cộng sản Hoàng Phủ Ngọc Tường với ký giả vào năm 1982. Nhưng qua năm 1997, Hoàng Phủ Ngọc Tường trả lời bà Thụy Khuê trên đài RFI thì lại khác hẳn.
Ông Tường nói: “Người ta cho tôi là một tên đồ tể Mậu Thân ở Huế thì đó là một sự bịa đặt mang ý định vu khống hoàn toàn. Sự thực là tôi đã từ giã Huế lên rừng tham gia kháng chiến vào mùa hè năm 1966 và chỉ trở lại Huế sau ngày 26 tháng 3 năm 1975. Như thế nghĩa là trong thời điểm Mậu thân 1968, tôi không có mặt ở Huế. Điều quan trọng còn lại, tôi xin tỏ bày ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và đã trở về; ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải chịu cho hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế vào năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc và nhìn từ quan điểm chiến tranh cách mạng”.
Nguyễn Đắc Xuân ơi!
Nghe một số người trong nước nói cho biết Hoàng Phủ Ngọc Tường đi khắp các nơi thờ tự linh thiêng để cầu đảo cho qua khỏi chứng bại liệt, tao cũng cảm thấy tội nghiệp cho y. Chẳng hiểu trong lúc cầu, y có bày tỏ sự hối hận, hay là vẫn kiên định lập trường tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa? Nhờ mày nhắn với y hãy từ bỏ “vô thần” đi thì cầu đảo mới ứng nghiệm được.
Tao từng lái máy bay chở những tù
binh cộng sản bị bắt ngoài mặt trận. Tao đối đãi với họ rất tử tế, khi thì mời
điếu thuốc, khi thì mời viên kẹo, bởi vì tao biết họ là người bị bắt buộc cầm
súng đánh nhau với tụi tao. Tao cũng đã dự các cuộc trao đổi tù binh hai bên.
Tù nhân bên Ngụy thì gầy trơ xương, lết không nổi. Tù nhân bên Việt Cộng thì
béo tốt, hồng hào. Đó là sự thật, tao không nói điêu.
Tao khinh những trí thức (!)
thành phố được hưởng mọi quyền tự do của chế độ lại đi thông đồng làm nội tuyến
cho giặc. Những phong trào phản chiến đều là bịp bợm, là công cụ của cộng sản.
Kẻ thực sự phản chiến là những người lính của hai bên, vì chiến tranh càng kéo
dài thì cơ may sống sót của họ rất mong manh. Vả lại, kêu gọi hòa bình thì phải
đòi hỏi hai bên ngưng chém giết. Đàng này chỉ lên án kẻ tự vệ mà không đả động
gì kẻ gây hấn xâm lăng thì trí thức cái quái gì? Tu hành cái quái gì? Biểu tình
đốt tòa Đại sứ Mỹ, đuổi Mỹ về nước tức là dâng Miền Nam cho quân xâm lược Miền
Bắc rồi, còn gì? Tao đã gặp những thằng biểu tình, tranh đấu ở Huế đang sống phây
phây trên đất Mỹ này đây Xuân. Bây giờ cái đảng của mày đang lạy lục Mỹ quay trở
lại Việt Nam đấy! Mày còn tiếp tục “Chống Mỹ cứu nước” nữa không? Nghe nói mày
cũng đi sang Mỹ để “giao lưu” với hải ngoại rồi phải không?
Bây giờ mày hãy trả lời câu hỏi
chót của tao, trước khi tao trả lời câu hỏi của mày viết trong email. Có bao giờ
mày chứng kiến những nạn nhân trong cuộc giao tranh bỏ chạy về “vùng giải
phóng” của Việt Cộng không? Hay là họ chạy về phía Ngụy bọn tao? Nếu mày bảo có
thì mày giống Hoàng Phủ Ngọc Tường, nói dối như Vẹm. Nếu mày bảo không hề thấy
nạn nhân chiến tranh chạy qua “vùng giải phóng Việt Cộng” mà mày cho rằng mày
theo Việt Cộng là làm nghĩa vụ lịch sử thì tao không còn gì để nói. Cái khác
nhau giữa chế độ ở Miền Nam và ở Miền Bắc là, nếu mày bị An Ninh VNCH bắt thì
tao dù chỉ là một Thiếu tá thôi, nhưng có thể ký giấy bảo lãnh cho mày ra tù và
nếu năm 1975 tao kẹt lại thì “lão thành cách mạng” như Hùm Xám Đặng văn Việt
cũng không thể bảo lãnh cho thằng em. Tao sẽ bị bỏ xương nơi rừng thiêng núi thẳm
vì cái tính không chịu khuất phục bẩm sinh. Nếu Miền Nam áp dụng chế độ “công
an trị” như Miền Bắc thì chẳng bao giờ những thứ như Ngô Bá Thành, Nhất Hạnh,
Tôn thất Dương Tiềm, Tôn thất Dương Kỵ, Trí Quang, Nguyễn Ngọc Lan có đất sống!
Về cuốn nhật ký của mày, tao được
một Đại Úy VNCH cho biết quân đội Hoa Kỳ chuyển giao một số tài liệu Việt Cộng
tịch thu được trong một cuộc hành quân lục soát mà có hồi ký Nguyễn Đắc Xuân.
Nghe đến tên của Nguyễn Đắc Xuân, tao liền nhớ đến tên của thầy Lê văn Thi –
nguyên giáo sư Lý Hóa trường Quốc Học – bị thảm sát trong Tết Mậu Thân là tao
giận sôi gan lên rồi, không thèm tò mò đọc. Tao hỏi ông Đại Úy VNCH, Nguyễn Đắc
Xuân viết gì trong đó thì được ông ta cho biết mày tường thuật cuộc đánh bom
B-52 và kêu lên hai tiếng “Mẹ ơi!” vì quá khiếp đảm.
Có lẽ cuốn nhật ký của mày được
lưu trữ trong thư khố An Ninh Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa đã bị thiêu hủy do những
“giải phóng quân” Miền Bắc sau ngày “giải phóng” rồi chăng?
Nguyễn Đắc Xuân ơi! Mày chọn lầm
đường rồi! Chế độ dân chủ của Miền Nam hãy còn phôi thai, chưa phải là chế độ
hoàn hảo vì vừa mới thoát ra khỏi bàn tay thực dân, vì bị bọn nằm vùng phá hoại
và vì bị những hạng trí thức dở hơi tiếp tay cho cộng sản Miền Bắc xâm lăng dưới
chiêu bài giải phóng dân tộc. Giữa cái chưa tốt và cái tồi tệ, mày lại đi chọn
cái tồi tệ để cho tình trạng nước nhà hôm nay bị suy đồi về mọi mặt từ đạo đức
đến giá trị con người. Miền Bắc xâm lăng Miền Nam để hiến toàn cõi đất nước cho
Trung Cộng, chứ giải phóng, thống nhất cái quái gì?
Những gì tao viết ở trên, mày đừng
nghĩ tao chửi mày. Tao thương mày vì sự mê muội của mày và tao giận mày vì sự
ngoan cố của mày tới giờ này mà chưa tỉnh ngộ! Những người đi làm “cách mạng” với
mày năm xưa biểu tình đốt tòa Lãnh sự Mỹ trốn biệt đâu hết rồi? Sao ngày nay
mày không tập hợp lại để tái lập chiến đoàn quyết tử Nguyễn Đại Thức, để đốt
tòa Đại sứ Trung Cộng như năm xưa hăng say chống Mỹ cứu nước? Những Nông Đức Mạnh,
Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng đang bán nước cho kẻ thù truyền kiếp phương
Bắc mà sao không thấy nhà “cách mạng” nào đăng đàn như năm xưa đọc diễn văn đả
đảo quân phiệt Thiệu Kỳ? Khí thế “cách mạng” bị “đảng ta” nghiền cho nát hết rồi
sao? Trương Tấn Sang, người Việt gốc Tầu, mới viết bài cương quyết chống “diễn
biến hòa bình” để Việt Nam được sáp nhập vào nước Tầu, mày đã đọc chưa?
Thư viết cho mày đến đây đã khá
dài. Hẹn mày thư sau. Nhắc lại, tao không chửi mày. Tao chỉ nói sự thật. Hãy cố
gắng mở mắt ra mà nhìn sự thật trên đất nước ngày nay ra sao.
Bằng Phong Đặng văn Âu, người bạn
học năm xưa của mày.
Người có CĂN CS-đồng nghĩa với ÁC nghiệp- phải nhiều kiếp tu mới hoá giải được.
Trả lờiXóa