Cần Thơ, 24-01-2007
Trí Nhân Media: Bà Trần Thị Hồng Sương là dược sĩ dưới thời VNCH, hiện đang sinh sống tại Cần Thơ. Tác giả viết bài này vào năm 2007, vào cái năm mà tờ báo Việt Weekly (tại miền Nam bang California Hoa Kỳ) chưa hiện nguyên hình là cánh tay nối dài của truyền thông Đảng, và dĩ nhiên giờ đây chúng ẳng gâu theo tiếng kêu của loài khuyển mã.
Nhân đọc bài "Hòa Hợp và Hòa Giải Dân Tộc" đăng trên tờ Pháp Luật Thành Phố ngày 27-01-2013, Trí Nhân Media cũng xin mở lại bài viết cũ của tác giả Trần thị Hồng Sương vào năm 2007.
Nhân đọc bài "Hòa Hợp và Hòa Giải Dân Tộc" đăng trên tờ Pháp Luật Thành Phố ngày 27-01-2013, Trí Nhân Media cũng xin mở lại bài viết cũ của tác giả Trần thị Hồng Sương vào năm 2007.
Tôi khép lại quá khứ do có một quá khứ nhẹ tênh để bước vào tương lai, nhưng nhiều Việt kiều có tâm sự nặng nề và rất khác vì cả gia đình gánh chịu quá nhiều bất hạnh, chết chóc, tai họa trên đường di tản, bị bỏ rơi, bị giam cầm sĩ nhục do sai lầm của Mỹ, của Ông Diệm, ông Thiệu, ông HCM, ông Lê Duẫn, Ông Đỗ Mười, Ông Lê đức Thọ ...Tôi thấu hiểu vì sao còn có sự khác biệt !
Tôi có ấn tượng rất tốt với bài phát biểu tích cực, thể hiện
tấm lòng hoà ái mong muốn điều tốt đẹp cho mọi người, cũng như tăng năng lực
cho đất nước của ông Võ văn Kiệt. Tôi cũng có ấn tượng tốt vì càng ngày càng có
nhiều bài báo VN được trích đăng ở kênh thông tin nước ngoài và VietNamNet nay
đăng lại bài viết về cuộc phỏng vấn của phóng viên báo Việt Weekly (Mỹ).
Khi phóng viên trong nước, ngoài nước đọc báo của nhau dần dà sẽ có tiếng
nói chung bởi sự thu hút của chân lý rất mạnh mẽ. Một bài viết gần đây về quá
trình lập nghiệp của Ông Lê kiên Thành (con Ông Lê Duẫn), ông Thành không núp
dưới bóng râm chánh trị của ông Lê Duẫn khiến tôi tin là cá tính ông mạnh mẻ.
Chỉ cần ông có nhận định đúng nguyên do thất bại của CSVN thì sẽ có tác dụng xã
hội tích cực. Ông Thành cũng đóng góp ý kiến có giá trị, đáng tán dương để góp
phần giải quyết bộ máy hành chánh cồng kềnh không hiệu quả hiện nay.
Tôi sẽ khâm phục nếu như Ông Kiệt Ông Thành có cái nhìn về đất nước khách
quan hơn. Quá khứ bao cấp không ngăn cản VN vào WTO thì quá khứ CS không ngăn cản
các vị ủng hộ phong trào dân chủ, đứng về phía dân.
Cũng như VietNamNet tôi quan tâm phân tích của Ông Võ văn Kiệt
về nguyên do chưa thành công để có sự đồng tâm hợp tác giửa VK với nhà nước
CSVN. Nhưng ý kiến của tôi có nhiều điểm khác.
Với tựa đề :Nếu cứ cố chấp với nhau, dân tộc không lớn mạnh được!
VienamNet đang muốn tuyên truyền để có một kết quả tích cực hơn trong mối quan
hệ “Việt kiều-Chánh quyền CSVN”. Khi nghĩ suy sâu rộng về vấn đề thống nhất
lòng dân sẽ thấy “cố chấp” xuất phát từ sai lầm, định kiến và cả phương pháp tư
duy. Cách biện hộ cái sai dẫn đến không khách quan, đẩy cao lên sẽ xúc phạm vu khống,
tiến đến việc hai phía không ai thấy ra cái sai để sửa. Chính CSVN trong lợi thế
đã không thấy sai trước và xúc phạm trước.
Người CSVN chắc đã phải thấy trong CCRĐ, chánh quyền không nghe dân Ông
HCM làm theo Trung Quốc, không tự nhận thức ra lầm lạc mà chỉ sửa sai khi có áp
lực của thế lực chánh trị khác cũng đang điểu khiển ông là Liên Xô. Khi không
khác trước thì chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều sai lầm tiếp theo. Gây ra cái chết
nhiều như thế mà không tự thấy có thể nhìn ra vấn đề bản chất Ông HCM không có
đức hiếu sinh, không có tư duy độc lập. Cho nên lãnh đạo sai phải xuống, không
phải vì cố chấp với sai lầm mà vì nguy cơ sai lầm tiếp theo. Càng không đem
xương máu tài sản dân ra làm vật thí nghiệm cho các ý tưởng đồng bóng cá nhân
chưa hề được thẩm định khoa học, xem xét cặn kẻ.
Một bộ phận Việt kiều có oán thán những chánh sách từng gây ra đau đớn chết
chóc, nay vẫn chưa được một lời nói phải một nhìn nhận minh bạch. Nhưng chính sự
bảo thủ, độc tài, cố chấp của CSVN mà 30 năm sau, gia đình VK còn ở lại VN chưa
có cuộc sống ổn định mới khiến cho nhiều VK tăng phần xa cách, chê trách đến
oán ghét. Gia đình VK trong nước chưa ủng hộ, dân trong nước còn cố bỏ ra đi
thì VK làm sao mà dám về hợp tác. Chuyện hợp tác còn dính đến cuộc sống cá nhân
và gia đình rất khó quyết định “tự mang tròng vào cổ “. Thật sự thì ở nước
ngoài cũng giúp gia đình, giúp đất nước được, có khi còn hiệu quả hơn. Chính nhờ
VK mà gia đình còn ở lại VN vượt qua khó nghèo.
Công cuộc xoá đói giảm nghèo của VN được thế giới ngạc nhiên tán thưởng nhìn ra công của VK ít ra là một nửa tức 50% đấy ! Bây giờ thêm việc lấy chồng ngoại chiếm ¼ tức 25% hiệu quả xoá đói giảm nghèo, trang trãi nợ nần, thuốc thang cho người bệnh. Chánh sách nhà nước là ¼ (25%) và chỉ nhằm vào đối tượng chánh sách.
Công cuộc xoá đói giảm nghèo của VN được thế giới ngạc nhiên tán thưởng nhìn ra công của VK ít ra là một nửa tức 50% đấy ! Bây giờ thêm việc lấy chồng ngoại chiếm ¼ tức 25% hiệu quả xoá đói giảm nghèo, trang trãi nợ nần, thuốc thang cho người bệnh. Chánh sách nhà nước là ¼ (25%) và chỉ nhằm vào đối tượng chánh sách.
Cần phải chấp nhận một thực tế rất con người là khi quá khứ quá đau
thương, khó ai có thể quên. Không chống là tốt rồi, không thể tay bắt mặt mừng,
chỉ có thể xa nhau, mạnh ai nấy sống suốt đời thôi! Hai vợ chồng từng yêu
thương có con chung khi ly dị có khi tổn thương quá lớn còn chẳng chịu nhìn
nhau suốt đời kia mà! Đó là hậu quả không tránh khỏi, nhà nước phải biết trước
khi ra các chủ trương, gây xúc phạm, xâm hại một con người.
Khi cứ cố chấp trong đánh giá cuộc chiến và tô vẻ chiến thắng quá lố, xa
với thực tế là số phận VN nằm trong bàn cờ quốc tế, ắt phải có biện giải sự thật,
thêm dầu vào lửa, khơi dậy đau lòng. Khi cứ thần thánh hoá tất có phản biện để
nhìn chân giả. Có Lê văn Tám huyền thoại, người không có, việc không thật, thì
tất có chê trách sự ăn gian nói dối của Đảng CSVN.
Tôi biết dân không khoan dung, nhà nước cũng không thể đòi người thiệt
thòi phải chấp nhận không bồi thường, không hồi tố. Dân không khoan dung như mẹ
chồng vốn dĩ xét nét con dâu suốt ngàn năm vậy đó ! Nhưng dân không “cố chấp”
như CSVN hay như loại bà mẹ chồng trái tính thành thói cay nghiệt, mà dân rất
“sòng phẳng”.
Dân chúng hai miền và VK đã có sự hoà giải tốt như Tổng thống Bush vui mừng
nói là con Ông Nguyễn tấn Dũng cưới một việt kiều. Với chánh quyền và cụ thể một
số người tiến hành chủ trương cay nghiệt thì khác, đã và sẽ không hề được chào
đón.
Việc Sàigòn và miền Nam hối hả vinh danh những người đó qua việc lấy làm
tên thành phố, tên đường, tên trường học, đi trước cả các đánh giá của một lịch
sử khách quan là vì muốn xoá đi một quá khứ dù chưa tốt nhưng không xấu như hiện
tại. Điều này khơi ra tranh luận, làm sống lại hồi tưởng đau khổ, và dấy lên
các bực tức chê trách mỉa mai.
Đảng viên tốt cũng như trí thức đã và đang cùng nhau phải đầu tư công sức
giải trừ ngộ nhận của chánh quyền CSVN. Nhóm cựu kháng chiến trước đây và tướng
Trần Độ sau này hay cụ Hoàng Minh Chính và nhóm các nhà dân chủ nhìn thấy vấn đề
sớm hơn dân, lên tiếng cảnh báo, CSVN sao lại không nghe !
Thư lại VN ca ông Lê
Duẫn là cái đầu trăm ngọn nến nhưng tôi cho ông đứng vào phía sai của lịch sử
và đổ công sức xương máu dân chúng vào chuyện “ nhọc lòng mà chẳng nên công cán
gì!” như dã tràng xe cát biển Đông. Tệ hơn là gây chiến quá thảm thương chỉ để
che dấu việc không xây dựng nổi kinh tế miền Bắc. Sau 1975 Hà Nội đâu có tự lực
gạo thóc và cho đến nay chưa tự lực ngân sách hay kinh phí xây dựng...
Dân chúng khắp trời VN bây giờ rất lo lắng u hoài, bức xúc đến tự thiêu
hay thiếu ăn giết con tự tử. Dân bị va chạm quyền lợi từ tôn giáo đến kinh tế,
do đảng viên mang óc vua con, quan cha...Người dân nay mới hiểu thế nào là cái
khổ khi sống dưới chế độ CS ngồi xổm trên đầu luật pháp chung cho dân. Nói theo
từ chánh trị là thân phận con dân ban cho phận nào phải cam phận nấy của cách đảng
trị giống như xứ sở thần quyền Hồi giáo Afganistan.
Người ta có lý do tôi cũng bắt đầu thích nhắc lại câu nói của Ông Thiệu,
dần dà trở thành đúng nhất: ”Đừng nghe những gì CS nói mà hãy nhìn kỹ những gì
CS làm !” Tôi may mắn nhìn rất kỷ những gì CS làm và nhìn với thái độ cố thấu
hiểu trong lo lắng ức lòng, chứ không phải trong cố chấp hiềm thù .
Ông Kiệt lý giải: Trước có ông Bill Clinton và mới đây là ông Bush, đã có
sự hoà giải tốt. Nếu đặt lợi ích dân tộc lên trên hết, dẫu trước đây là kẻ thù
của nhau vẫn có thể khép lại quá khứ để hoà bình hữu nghị, để cùng phát triển.
Bởi vậy không lý nào người Việt Nam với nhau lại không thể khép lại quá khứ.
Mỹ không thù Hà Nội, không đánh Hà Nội, Mỹ chỉ có kế hoạch ngăn không cho
miền Bắc tràn vào Nam . Mỹ biết rõ hơn cả Nam VN về chế độ CS phi nhân, nô lệ
con người. Mỹ là kẻ thù tự tạo của Hà Nội khi Hà Nội chọn sai. Và chính Hà Nội đi
săn lùng giết Mỹ. Chánh phủ Mỹ bang giao nhưng không có người Mỹ sống ở VN .
Người Mỹ chưa nói là thích sống dưới chế độ CSVN vì tốt như Mỹ, không nói muốn
làm ăn sinh sống ở VN vì nền chánh trị tốt, thậm chí thích du lịch đến VN vì an
toàn thực phẩm và an ninh sinh hoạt cao hơn Singapore chẳng hạn! Còn VK khi về
phải sống cùng chịu chung với dân trong chánh sách bất thường của CSVN nên phải
khác chứ ! Đâu thể nói “VK cố chấp hơn Mỹ“. Lý luận này không logic!
Miền Nam biết Mỹ giúp VN rất nhiều. Mỹ cho biết số tiền Mỹ bỏ ra tính
trên đầu người dân VN là một triệu đồng /người. Một triệu đồng thời đó là
“trúng số lô độc đắc” mua được một biệt thự và một xe Mercedes! Nhưng Mỹ đổ nó
vào chiến tranh chứ không phải dân sinh nên không có được đồng thuận của dân miền
Nam. Cao trào là chống Mỹ dội bom Miền Bắc vì nguy cơ sát hại dân thường. Nhưng
chuyện chánh quyền Diệm tham nhũng, gia đình trị, kỳ thị tôn giáo dân không thể
ngăn được Ông Diệm cũng như không ngăn nổi Mỹ dội bom miền Bắc.
Chế độ Diệm hay CSVN đều không đứng về phía quyền sống của dân. Ý dân mà
cho là đối lập chánh quyền là sai. Đây là lòng dân một đường ý chánh quyền một
nẽo do chánh quyền độc tài áp chế bất công hay tham nhũng.
Tôi cũng từng muốn chấm dứt chiến tranh qua thương lượng để VN có “ba điều
ước” : Thống nhất, Hoà bình và có chánh quyền tốt hơn. Lý do rất đơn giản cùng
là người VN không thể giết hại nhau vì bất cứ lý do gì. Tiếc thay sau 1975 dân
cũng không ngăn được nhà nước lùa đi học tập, đảng viên tham nhũng, cha truyền
con nối vua cha, vua con đầy dẫy, ăn trên ngồi trước...và lòng dân một đường ý
đảng một nẽo...Chánh phủ lạm quyền tham nhũng ức hiếp chứ dân chỉ muốn yên ổn
làm ăn muốn công bình chứ “đối lập” làm chi ? Cám ơn CA giử an ninh trật tự trấn
áp phe nhóm băng đảng khá tốt nên VN ít có tội phạm có tổ chức lớn như Mexico
chẳng hạn. Đây là điều tốt cần ghi nhận. Tuy nhiên CA làm chánh trị trong nhiều
ngộ nhận thì như đàn ong quấy nhiễu không thuyết phục ai !
Ông Bush hoà giải với chánh quyền VN vì cá nhân ông “chưa thấy quan tài
chứ đổ lệ “ không từng có thiệt hại gì và đang nghĩ về quyền lợi nước Mỹ. Cá
nhân tôi, dù tôi có bức xúc nghĩ rằng dân tộc VN còn lâu mới khắc phục hậu quả
sai lầm của đảng CSVN, tôi không muốn thấy sai lầm cứ tái diễn, quá tội nghiệp
cho dân chúng. Nhưng điều này không ngăn tôi có thể khép lại quá khứ, một quá
khứ đau buồn không thay đổi được.
Tôi làm được việc này chỉ vì tôi chỉ lướt qua cuộc chiến, chứng kiến chứ
không có mất mát sinh mạng hay thiệt hại lớn trong chiến tranh, chỉ bị kỳ thị
thiệt thòi chút ít, sá gì !
Hơn nữa sống trong nước, mối quan hệ thân tình đã có phát triển với cá
nhân đảng viên tốt, quan hệ nhân thân và gia đình khá tốt vì chỉ làm nghề y tế
và giáo dục . Có tình thân tộc chồng chéo với những người phía CS khiến tôi
luôn muốn ai là người Việt cũng được an lành. Chánh trị chỉ là một phần cuộc sống
con người .
Cứ là CS nếu còn cho là tốt, còn tôi đã không tin và có bằng chứng xác
đáng, CS nay chỉ còn là phe cánh để gây thanh thế, dành quyền lực, hưởng đặc
quyền. Nhưng vẫn có thể có những vấn đề tôi chấp nhận nối vòng tay lớn thực hiện
như công việc từ thiện xã hội cứu giúp người cơ nhở, trẻ mồ côi, người bệnh chẳng
hạn...Trẻ con chẳng thể ngưng sống trưởng thành để chờ chánh quyền tốt lên được
...
Cá nhân đảng viên tốt hãy nghĩ đến các ngộ nhận. Đảng viên không hiểu về
đảng là có thật !
Tôi khép lại quá khứ do có một quá khứ nhẹ tênh để bước vào tương lai,
nhưng nhiều Việt kiều có tâm sự nặng nề và rất khác vì cả gia đình gánh chịu
quá nhiều bất hạnh, chết chóc, tai họa trên đường di tản, bị bỏ rơi, bị giam cầm
sĩ nhục do sai lầm của Mỹ, của Ông Diệm, ông Thiệu, Ông HCM, ông Lê Duẫn, Ông Đỗ
Mười, Ông Lê đức Thọ ...Tôi thấu hiểu vì sao còn có sự khác biệt !
Ngoài vấn đề đoàn kết, còn có các vấn đề lý giải chưa thông suốt:
- Điều 4 Hiến pháp và cách hiểu về đoàn kết dẫn đến biện pháp độc đảng và
coi dân chủ nội bộ trong đảng CS là giải pháp là hoàn toàn sai vì vẫn còn đặt
dân ra bên lề xã hội .
- Cuộc nội chiến 1954-1975 không thể mang tên giải phóng !
- Chính Đảng CSVN liên tục thất bại khiến không thể có quyền độc quyền tồn
tại, dẫn đến quan điểm đa đảng chứ không phải là xu hướng mà chính là giải pháp
?
CSVN thất bại cho dù có một số đảng viên tốt. Thất bại lớn nhất là không
thiết kế ra nổi một cơ chế điều hành đất nước và không thành công trong việc buộc
đảng viên sống và làm việc theo luật pháp tiến bộ. Đảng viên mới vào thì còn giử
kẻ còn đóng vai tốt, càng có chức cao càng hư.
Chính những đảng viên Đảng CSVN lâu năm và tốt ủng hộ đa đảng chứ không
chỉ có dân hay Việt kiều ..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét