4-12-2012
Một người bạn nhắn mình: cứ ám ảnh mãi chuyện cháu bé bị xe
nghiến vào tay hôm kia. Mình cũng rùng mình không kém. Không phải chỉ rùng mình
vì cái cánh tay nhỏ bé kia bị cái xe tải mấy chục tấn nghiến bẹp dí, mãi không
lôi ra được vì bánh xe đè đúng cánh tay, cháu bé chỉ có thể nằm la và ngất chứ
không động cựa gì được?
Mà rùng mình vì cái sự vô cảm của con người trước nỗi đau, trước
sự nguy cấp... cũng như trước tội ác. Bởi sự vô cảm, đến lúc nào đấy nó đồng
nghĩa với tội ác.
Cô bé nằm đấy, ngất lịm. Nhiều người dân bán buôn bên lề đường chặn các xe chạy
qua nhờ leo lên lùi xe để cứu cháu bé. Một tài xế xe buýt từ chối, nhiều xe tải
chạy qua từ chối. Máu cứ chảy, cô bé lịm dần. Mãi mới có một người leo lên lùi
xe. Nhưng chàng hiệp sĩ này lại không phải là tài xế chuyên nghiệp thì phải, xe
lùi được rồi lại... tiến, lại nghiến lên tay cô bé lần nữa.
Còn bao nhiêu việc nữa, sự vô cảm đã giết những con người cụ thể trong những
hoàn cảnh cụ thể đã đành, mà nó còn gián tiếp làm chai sạn tâm hồn con người, một
sự hủy diệt nhân cách. Và sự giết này mới lớn hơn. Đấy là cảnh hàng trăm người
đi qua dửng dưng nhìn người bị nạn chờ chết như cụ già hồi nào ở cầu Thanh
Trì. Như học sinh thản nhiên quay clip bạn mình đánh nhau (thực ra là đám đông
đánh một người). Như người ta thản nhiên nhìn dân ở khu vực hạ lưu thủy điện
nơm nớp lo sợ hàng ngày hàng giờ không động đất như Sông Tranh thì vỡ đập (đất
và đá) như Đăk Mek. Hoặc những con đường không thể gọi là đường mà hàng ngày vẫn
hàng ngàn chuyến xe chở hàng chục vạn người lại qua, mà đường 14 nối các tỉnh
Tây Nguyên xuống Sài Gòn là một ví dụ.
Cách đây 4 hôm, tàu của Tàu lại làm "đứt cáp" tàu Bình Minh của ta ở
rất sâu trong lãnh hải VN, 3 ngày sau mới thấy 1 tờ báo ngành lên tiếng???
Bản thân người Việt Nam không vô cảm, từ bé đã tắm mình trong "Bầu ơi
thương lấy bí cùng/ Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn", rồi:
"Thương người như thể. thương thân"... Vậy thì cái gì đã khiến con
người hôm nay vô cảm với nỗi đau, với cái ác, với sự phi nhân đến vậy???
Câu hỏi cũng tức là trả lời, bởi ai cũng lờ mờ thấy, nhưng để trả lời, hình như
cũng có một rào cản... vô cảm.
Nếu là người lãnh đạo xã hội, mình sẽ yêu cầu các cơ quan chức năng trả lời cho
câu hỏi ấy: tại sao sự vô cảm ngày càng phát triển???
Blog VanCongHung
Blog VanCongHung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét