27-12-2012
.
Bản chất của quân đội sinh ra là để bảo vệ tổ quốc. Đứng
trước mối hiểm nguy có kẻ thù rình rập và đe dọa hòng xâm phạm bờ cõi, quân đội
ta phải luôn sẵn sàng như tên lửa trên bệ phóng, mỗi quân nhân từ cấp tướng cho
tới người binh nhì phải hun đúc cho mình nhiệt huyết của cuộc đấu tranh một mất
một còn với kẻ thù, sẵn sàng quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.
Song hành với khẩu súng của người lính, việc đấu tranh ngoại
giao, kinh tế…với kẻ thù, việc giáo dục, động viên toàn dân đoàn kết, tin tưởng
vào lãnh đạo trong tình thế khó khăn của đất nước như hôm nay, đó là nhiệm vụ
trọng yếu của các cấp lãnh đạo Đảng và chính quyền, từ trung ương tới cơ sở,
hiện có hàng mấy triệu người, ăn lương bổng từ đồng thuế người dân đóng góp để
duy trì sự tồn tại của nó.
Vậy mà nay chúng ta đang chứng kiến một sự trái ngược về
chức năng đến kinh ngạc, bắt đầu từ quân đội. Thay vì chỉ làm nhiệm vụ tuyên
giáo trong phần việc mà mình được phân công là người lính, thay vì phải nhắc
nhở nhau nhìn rõ kẻ thù trước mắt để sẵn sàng đối đầu thắng lợi, thì các ông
tướng, các vị tá đủ loại, đang đi rao giảng khắp nơi về cái gọi là: “Giữ vững
môi trường hòa bình”; rằng: Kẻ đang thò cái lưỡi bò chiếm trọn biển đông, đang
chặn bắt đồng bào của ta ngoài khơi kia…không phải là kẻ thù, mà là “đồng chí
16 chữ vàng, 4 tốt” vv…!?
Tại sao người đang cổ vũ cho việc giữ gìn hòa bình, lại
không phải là ông Đinh Thế Huynh, ông Tô Huy Rứa…, hay hàng trăm tiến sĩ, giáo
sư đủ loại trong hệ thống tuyên giáo của Đảng và nhà nước, mà lại phải dùng các
tướng tá? Chẳng lẽ ngoài ngài Đại tá Trần Đăng Thanh, ngoài vị Thứ trưởng quốc
phòng Nguyễn Chí Vịnh…, không còn ai có đủ trình độ và uy tin để răn dạy các
thầy giáo trong hệ thống các trường đại học và cao đẳng của Hà Nội và cả nước?
Các vị tướng, tá của quân đội đang phạm phải một điều cấm kỵ
hết sức nghiêm trọng, là ru ngủ nhân dân bịt tai bịt mắt an hưởng thái bình,
chỉ nhằm mục đích là để các tầng lớp dân chúng, trong đó chú trọng đến thanh
niên, không còn bức xúc với các hoạt động gây hấn của Trung Quốc, rằng “đã có
đảng và nhà nước lo”.
Nhưng người nghe những lời hay ý đẹp ấy, đâu phải chỉ là
dân chúng, mà có cả những người lính đang trực tiếp cầm súng bảo vệ tổ quốc. Ý
chí tiến công của họ sẽ ra sao khi đất nước có biến bất ngờ?
Làm người lính nói chung, là sĩ quan trong lực lượng vũ
trang, dù ở cấp hàm nào cũng nên kiệm lời, đừng thích huyênh hoang khẳng định
mình một cách thái quá. Không bao giờ được tự ru ngủ mình, ru ngủ người khác
bằng những mỹ từ về hòa bình. Giống như cây cung đã bật sẵn, người lính như một
múi tên sẵn sàng lao vào kẻ thù của tổ quốc, không cần biết chúng từ đâu tới.
Đã chọn nghề binh, đừng đi rao giảng về hòa bình. Trong điệu
nhạc ru ngủ êm dịu ấy, sẽ làm tê liệt sức kháng cự của cả dân tộc.
Phải chăng
các anh đang sợ CHẾT?
N.Q.S.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét