16-12-2012
“Tòa án vùng 3 chiến thuật của chính quyền Sài Gòn lên án tử
hình anh, nhưng anh coi chừng, người thi hành án lại là chính quyền mà anh, bạn
bè anh và biết bao người đã đổ xương máu mới có nó…”
TÔI TIẾP TỤC TỐ CÁO
Sau cuộc mitting sáng
ngày Chủ nhật, 9-12-2012 trước nhà hát TPHCM, tôi được thêm thông tin là
chính quyền đã dùng lực lượng thanh niên áo xanh từ trong sảnh nhà hát ùa
ra (có lẽ là công an giả dạng và được mai phục từ trước) xô đẩy những người đứng
trên bực thềm cao nhất làm cho nhiều người ngã. Trong đó nặng nhứt là trường hợp
kiến trúc sư Nguyễn Trọng Huấn, một trí thức tên tuổi trong ngành kiến trúc, bị ngã sấp sau cú đẩy thô bạo của một thanh niên áo xanh lực lưỡng.
Chị Thơ, vợ anh và nhiều người người khác đã đỡ anh
lên. Mặc dầu rất đau nhưng anh vẫn khôi hài trấn an chị Thơ và mọi người: “Không
sao tôi té có kỹ thuật mà” (có lẽ anh té như các cầu thủ bóng đá?). Mọi
người lo, vì cách đây vài tháng anh mới bị đột quỵ. Vì vậy trước cuộc mitting
chị Thơ và bạn bè can ngăn anh nhưng anh vẫn cương quyết tham gia mitting.
Thái độ dấn thân cuả một người trí thức lớn tuổi mới gương dậy
sau cơn đột quỵ làm ai cũng xúc động, còn nhà cầm quyền và lực lượng đàn áp thì
không.
Tôi quen anh Huấn trong những buổi sinh hoạt tại Café thứ Bảy
của nhạc sĩ Dương Thụ, một địa điểm văn hóa đúng nghĩa hiếm hoi của TPHCM.Thế
mà chính quyền TP đã dẹp nó mà không có một lý do nào chính đáng cả.
Trường hợp với anh Huỳnh Tấn Mẫm, là một vụ vi phạm gia cư một
cách bất hợp pháp. Sau khi anh thoát ra khỏi nhà thì một lực lượng công an hùng
hậu ập vào nhà hùng hổ đi thẳng lên lầu quát hỏi: “Mẫm đâu, nhà có cửa
thoát hiểm không?”. Vợ anh Mẫm thật sự hốt hoảng vì thật tình chị không biết
anh đã ra khỏi nhà. Anh đã đi lặng lẽ chẳng ai biết ….
Đặc biệt, chiều tối hôm thứ Bảy 15 -12 và sáng Chủ nhật 16
-12, nhà của hầu hết 42 công dân đã ký trong văn bản ngày 27 – 7 đều bị công an
canh giữ nghiêm ngặt. Ai có công việc đi ra khỏi nhà đều bị ít nhất 2 công an hộ
tống. Riêng Lê Công Giàu, Trần Quốc Thuận, và tôi đi trên taxi cũng bị 4 công
an ngồi trên 2 xe máy Honda theo dõi suốt.
Đến bến xe chợ Bến Thành, anh Giàu xuống để đi xe buýt về
nhà, hai tay này vẫn bám theo. Anh Giàu vốn là người rất hiền lành cũng phải nổi
nóng la to giữa bến xe: “Mấy anh nầy sao theo dõi người biểu tình chống
Trung Quốc? Các anh là người TQ hay VN?”. Thấy không ổn, các “bạn dân” lùi lũi
rút êm. Lê công Giàu, một người kiên cường trong ngục tù trước đây nay vẫn kiên
cường như ngày nào.
Đối với Huỳnh Tấn Mẫm, cũng bị công an theo kỹ, cuối cùng bí
thư đảng, chính quyền, công an, trong đó có công an thành phố đã “mời” anh đi
ăn phở, uống café . Vẫn luận điệu cũ rích, “chưa phải lúc biểu tình,
mitting; coi chừng kẻ xấu lợi dụng v.v…” và cuối cũng họ cũng hỏi anh Mẫm: “Anh
có còn định đi biểu tình nữa không?”. À ra thế, cuối cùng họ cũng ló đuôi ra: họ
sợ biểu tình. Anh Mẫm khẳng khái: “Bao lâu TQ còn gây hấn, lấn chiếm tôi
còn đi biểu tình”.
Riêng trường hợp nhà báo Nguyễn Quốc Thái là khá nghiêm trọng.
Trên đường đi lễ nhà thờ sáng Chủ nhật 16 -12, anh bị mấy công an ép và đạp té,
tạo ra một tai nạn giao thông giả tạo để buộc anh Thái về công an Quận 3, thu hết
giấy tờ, một thời gian sau mới để anh Thái về.
Còn một thủ đoạn mờ ám nữa là rúng ép, đe dọa vợ con và các
thành viên trong gia đình, cũng như nơi làm việc, trong đó vô nhân đạo nhất
là đến đe dọa trường Giáo dục chuyên biệt Khai trí, nơi tương tựa của hơn 100
em bé tự kỷ, do Bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm sáng lập và phụ trách.
Rõ ràng những hành động ngăn chặn, trấn áp nêu trên đối với
những người tham gia các cuộc biểu tình, mitting chống bành trướng Bắc Kinh là
đi ngược lại ý chí, nguyện vọng của nhân dân TP, là xem thường lợi ích của
đất nước, xem thường nền độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của VN.
Điều cuối cùng tôi xin nói ở đây, là dù đứng trước bạo lực,
cường quyền nào, anh em chúng tôi cũng không nao núng, lùi bước, vì một khi đã
dấn thân là chấp nhận hy sinh.
Một người bạn đã nói với tôi nửa đùa nửa thật: “Tòa án
vùng 3 chiến thuật của chính quyền Sài Gòn lên án tử hình anh, nhưng anh coi chừng,
người thi hành án lại là chính quyền mà anh, bạn bè anh và biết bao người đã đổ
xương máu mới có nó…”. Cả trong trường hợp như vậy tôi vẫn chấp nhận vì sự
tồn vong và vận nước của TổQuốc VN ,vì tương lai con cháu chúng ta sau nầy.
TP HCM ngày Chủ nhật 16 -12 – 2012.
Lê Hiếu Đằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét