28-11-2012
Giờ này không biết anh đang làm gì, đọc một cuốn sách, sáng
tác một bài thơ? Nhưng tôi đoan chắc một điều là anh không bao giờ thôi suy
nghĩ về người khác. Có thể là một người bạn cũ, một nhân viên bảo vệ công ty
trước đây hoặc những người mà anh chỉ gặp một lần nhưng không bao giờ quên được
những cảnh đời của họ.
Gần 5 năm làm bạn học, 15 năm làm đồng nghiệp và gần 2
năm làm bạn tù với anh tôi thường được nghe và chứng kiến nhiều câu chuyện đời
thường xung quanh anh. Chúng rất dung dị nhưng thật đáng học hỏi.
“Trao đổi để nhìn vào chiều sâu của cuộc sống. Xã hội cần được
xây dựng từ dưới lên” là câu mà Thức dùng để làm phương châm cho blog Trần
Đông Chấn, bây giờ vẫn còn nguyên tại địa chỉ trandongchan.wordpress.com Khi
suy nghĩ, anh luôn vươn xa, mở rộng để phóng tầm nhìn đến những điều lớn lao,
táo bạo. Nhưng khi hành động thì anh luôn bắt đầu từ những gì cụ thể, từng bước
và chăm hỗ trợ những người khác để họ có điều kiện tốt mà cùng tiến đến tầm
nhìn đó. Đó là lý do vì sao những bài viết của anh dù đề cập đến những vấn đề hết
sức to lớn, phức tạp nhưng lại rất dễ hiểu và thực tế.
Anh nhìn vào hiện thực cuộc sống để tìm ra giải pháp làm nó
tốt dần lên, cao dần lên. Chứ không bê những lý thuyết cao siêu vô hồn từ đâu
đó và áp xuống một cách độc đoán bất chấp thực tế, rồi cố gắng tô vẽ cho đẹp.
Muốn vậy phải thấu cảm được hoàn cảnh sống của người khác. Anh thường nhắc tôi
phải đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, đừng chỉ nghĩ theo hoàn cảnh của
mình và đừng bao giờ vô cảm với những cảnh đời cơ nhỡ.
Một lần vào khoảng năm 2007, tôi bay từ Hà Nội vào Sài Gòn
làm việc. Tài xế riêng của anh ra sân bay đón tôi. Cậu ấy kể câu chuyện này để
giải thích vì sao cậu ấy đến trễ để tôi chờ. Trước khi đi sân bay cậu ấy
phải chở anh đến một nơi hẹn. Tới bùng binh Quách Thị Trang chợ Bến Thành anh
nhìn thấy một bà cụ đang chống gậy đi qua khu tam giác dành cho người đi bộ thì
bị ngã quỵ. Anh ra lệnh quay đầu xe lại chạy đến chỗ bà cụ. Anh lao xuống xe và
bế xốc bà cụ vào dưới mái che cây xăng cạnh đó, kêu tài xế lấy dầu xức cho bà.
Anh hỏi bà đi đâu mà để như thế này. Bà thều thào rằng bà đi ăn xin nhưng sáng
giờ chưa xin được gì nên đói quá mà ngã. Anh kêu tài xế chạy ngay đến bánh mì
Như Lan gần đó mua cho bà, cả nước uống. Anh hỏi nhà bà ở đâu, con cháu đâu mà
để bà phải làm như vậy. Bà nói nhà ở tận Củ Chi, con cháu đứa nào cũng nghèo,
có đứa cũng đi xin nên đâu lo cho bà được.
Bà ăn xong, anh hỏi bà đã đỡ mệt chưa, thực sự không có gì
nguy hiểm trong người nữa phải không, rồi anh móc hết trong bóp ra còn một vài
triệu đưa hết cho bà. Anh dặn tài xế ở lại đưa bà đến trạm xe buýt, phải đưa
lên tận trong xe kiếm chỗ cho bà ngồi rồi mới được về. Trước khi đi anh dặn bà
rất kỹ là hôm nay phải về, không được đi nữa, về nhà cũng phải nghỉ ngơi vài tuần
cho lại sức. Rồi anh mượn tài xế ít tiền và bắt taxi đến chỗ hẹn. Tôi hỏi vui cậu
tài xế: “anh Thức mượn tiền em có trả không?” Cậu ấy cười hì hì và nói: “ảnh mượn
tiền em hoài, không trả ai cho mượn nữa.”
Thỉnh thoảng Thức lại rủ một số đồng nghiệp công ty và cả
hai đứa con nhỏ của mình tham gia các chuyến chữa bệnh miễn phí và phát chẩn ở
những vùng xa nghèo khổ. Những chương trình này được hội cứu tế Tzu-Chi của Đài
Loan do bạn anh làm đại diện ở Việt Nam tổ chức. Những chuyến đi như vậy anh
làm tình nguyện viên đưa đón, bồng, cõng những người bệnh già yếu suốt cả ngày.
Anh tận dụng thời gian đó để tìm hiểu cuộc sống của họ. Trong tù anh vẫn
không quên viết thư dặn dò con mình hãy quan tâm và dành ít thời gian tham gia
vào những chuyến đi như vậy. Anh nói với con rằng những ánh mắt hạnh phúc của
người nghèo khó được chăm sóc, trân trọng là những phần thưởng không có gì mua
được cả.
Thức kể với tôi anh chọn hội Tzu-Chi để làm tình nguyện viên
vì hội đó rất trân trọng người được cứu tế. Cho quà phải nâng bằng hai tay và gập
người xuống. Họ dặn các tình nguyện viên rằng: “Của cho không bằng cách cho.
Người nghèo thường ít được tôn trọng, do vậy đây là dịp để họ nhận được những sự
đối đãi trọng thị.”
Thức nói rằng những người đang khốn khổ như vậy còn quá nhiều,
việc thiện nguyện dù rất ý nghĩa cũng không giúp được bao nhiêu. Nhưng nó sẽ
làm mình thực sự hiểu được những cuộc sống mà mình không phải trải qua
hàng ngày. Chỉ như thế mới nhìn ra được những cách giải quyết thực tế và căn
cơ. Anh cũng thường phê phán hiện tượng một số người làm giàu trên sự thiệt
thòi của người khác rồi vun tiền đóng góp cho từ thiện để được danh nghĩa vì
người nghèo.
Triết lý kinh doanh của Thức rất dứt khoát: “Không kiếm lời
từ bất kỳ công việc nào mà nó không tạo ra lợi ích cho nhiều người hoặc cậy thế
chèn ép người khác”. Anh khuyến khích sự sáng tạo để có lợi thế cạnh tranh về
công nghệ, sản phẩm và mô hình kinh doanh, và không cho phép các hoạt động đầu
cơ chụp giật. Cá nhân anh không bao giờ mua bán đất đai, bất động sản hoặc chứng
khoán vì anh nói các lĩnh vực này đang là bong bóng không tạo ra giá trị thật
nên khi mình kiếm được tiền thì sẽ có ai đó mất. Anh cũng chỉ có một căn nhà và
không đầu tư thêm bất kỳ bất động sản nào khác, dù mọi người thường ngạc nhiên
trước những dự báo chính xác của anh về các cơn sốt nhà đất, chứng khoán.
Thức là thế, luôn nhất quán trong suy nghĩ, lời nói và hành
động, cho dù đó không phải là cách luôn có lợi trong một xã hội đang có quá nhiều
các giá trị bị đảo lộn. Anh luôn kiên trì với cách đó và rất phê phán các kiểu
sống cơ hội. Thức là người nóng tính (và còn rất nhiều những tật xấu khác nữa
:D) nên những người thân cận với anh thường thấy anh nổi xung trước những hành
động theo kiểu sống này. Nhưng đó cũng là cách để anh duy trì nhiệt huyết của
mình để không bị nhiễm những cái xấu tràn lan trong xã hội. Anh thích câu danh ngôn
của ông Adam: “Hãy biết giận nhưng đừng giận”. Đó cũng vừa là triết lý sống vừa
là bản tính của Thức, không bao giờ để bụng hay thù hận ngay cả với những người
đã làm hại mình, nhưng cũng không xem sai trái của họ là điều chấp nhận được.
Không mấy người biết mẹ anh Thức đã từng bị ngồi tù. Những
năm 1978, 1979 Việt Nam không những bị nạn thất mùa trên khắp cả nước mà
còn phải chịu đựng gánh nặng trả nợ cho Trung Quốc. Đó là những năm mà ngay cả
vùng đồng bằng sông Cửu Long còn gặp phải cảnh thiếu gạo. Vào lúc đó mẹ anh Thức
làm nông ở Đất Đỏ (Bà Rịa - Vũng Tàu), gia đình rất đông con mà mùa màng lại thất
bát. Nhưng chính sách những năm đó phải đóng thuế theo hạn mức cố định mà không
xét được hay thất mùa. Thu hoạch được chẳng bao nhiêu, nếu đóng lúa thuế thì hết
sạch lấy gì để cả nhà dùng để độn khoai mà ăn đến mùa vụ tới. Nên bác gái quyết
định không đóng lúa thuế và xin khất qua mùa sau, nhưng không được chấp nhận.
Sau nhiều lần đọc tên trên loa phóng thanh mà bác vẫn không
đi nộp thuế, du kích xã vào bắt giam bác trong lúc bác đang trốn dưới gầm giường.
Họ lôi bác đi trước tiếng khóc của bầy con còn nhỏ. Rồi bác bị đưa ra tòa xử 6
tháng tù vì tội trốn thuế và còn phải đóng thuế phạt. Hơn 20 năm sau Thức có lần
về quê dự giỗ ông ngoại, anh gặp lại những người đã từng ức hiếp gia đình mình,
bỏ tù oan sai mẹ mình và còn làm rất nhiều điều cường bạo khác. Nhưng anh vẫn bắt
tay họ. Họ mời anh ghé nhà chơi, thấy có người gặp hoàn cảnh khó khăn anh vẫn lấy
tiền giúp họ.
Anh kể tôi nghe câu chuyện này và nói rằng: “Họ cũng chỉ là
nạn nhân của những sai lầm có hệ thống gây ra giáo điều và ngu muội. Ngay cả đến
bây giờ mà những người có học cao còn không tránh được bị cái hệ thống đó biến
thành sai trái và thiếu hiểu biết, đừng nói gì đến những người dân quê thiếu học
mà được nắm quyền hành.”
Rồi anh phân tích rất nhiều những sai trái, vi hiến của các
thông tư liên bộ giữa Bộ công an, Tòa án nhân dân tối cao và Viện kiểm sát nhân
dân tối cao hướng dẫn việc định tội và kết án cho một số loại hành vi mà bản chất
của chúng không vi phạm các điều luật được qui định trong bộ luật hình sự. Những
thông tư như vậy lại rất phổ biến và ngang nhiên trở thành căn cứ pháp lý được
dẫn ra trong các bản án và cáo trạng. Bằng một cách đơn giản như vậy thì công
an, kiểm sát, tòa án dễ dàng đứng trên mọi quốc hội hoặc các thiết chế quyền lực
khác để giải thích luật hình sự tùy tiện theo cách của họ để kết tội oan trái
cho người dân, bất chấp bản chất của hành vi có phạm tội hay không. Thức hiểu
biết sâu về lĩnh vực tư pháp này vì lúc đó anh đang cùng luật sư Lê Công Định
nghiên cứu để viết về cải cách pháp luật trong quyển sách Con đường Việt Nam nhằm
chỉ ra nguồn gốc và đề nghị loại bỏ những cách thức sai trái, vi hiến của các
hoạt động tư pháp gây ra oan sai phổ biến cho người dân, không chỉ trong các vụ
án chính trị mà còn trong rất nhiều vụ án hình sự.
Nhiều người ngạc nhiên về sự hiểu biết sâu rộng của Thức.
Anh có khả năng tự học rất đặc biệt nhờ luôn quan sát kỹ, phân tích sâu và suy
luận rộng các hiện tượng để thấu rõ bản chất cốt lõi của chúng. Nhưng gần Thức
rất lâu nên tôi hiểu rằng khả năng đó trước hết xuất phát từ một tính cách luôn
nghĩ đến người khác của anh. Nghe, thấy một hiện tượng hoặc sự kiện nào đó. Việc
đầu tiên anh luôn đánh giá xem tác động của nó đối với những đối tượng khác
nhau chịu ảnh hưởng như thế nào. Từ đó anh mới phân tích sâu xa nguyên nhân của
các tác động, ảnh hưởng đó và nghĩ ra các giải pháp tối ưu cho vấn đề. Đó có thể
là những việc không thuộc trách nhiệm thường xuyên của mình nhưng anh vẫn luôn
nghĩ đến nó. Còn nếu là những vấn đề quốc kế dân sinh thì anh chẳng bao giờ bỏ
qua.
Đã 4 sinh nhật anh trải qua trong tù - thời gian để một người
như anh làm được rất nhiều việc lớn có ích cho đời nếu không bị giam cầm tùy tiện.
Và cũng trong thời gian đó nền kinh tế đất nước tiếp tục trượt dài đúng như anh
đã cảnh báo và phê phán. Nhưng tôi biết rằng anh không hề hối tiếc. Anh cho rằng
những gì đã xảy ra với mình và đất nước là điều khó tránh được để dẫn đến những
thay đổi tốt đẹp. Nên anh chấp nhận những nghịch cảnh ấy như một sứ mệnh mà
mình nhận lãnh.
Phong trào Con đường Việt Nam sắp phát hành trong tháng tới
một quyển sách viết về anh và biên tập, tổng hợp lại những bài nghiên cứu tình
hình đất nước và cảnh báo nguy cơ về kinh tế - chính trị - xã hội của nhóm Chấn
(cùng với luật sư Lê Công Định). Dù đã được viết cách đây 5 năm nhưng vẫn còn
nguyên tính thời sự và giá trị của nó. Cuốn sách cũng giới thiệu rõ hơn nội
dung của quyển sách "Con đường Việt Nam" mà anh Thức đang viết
dở về các biện pháp cải cách, chấn hưng đất nước.
Quyển sách sắp phát hành cũng mong muốn thức tỉnh lương tri
của cộng đồng về một con người bị cầm tù vì nặng lòng với đất nước mà nói lên
chính kiến của mình để anh không phải trải qua thêm một sinh nhật nữa trong tù.
Những nỗ lực vận động của gia đình, bạn bè và cộng đồng quốc
tế đã đạt được những kết quả quan trọng. Nhóm công tác của Liên Hợp Quốc chống
giam giữ tùy tiện (WGAD) đã phán quyết việc bắt giữ anh và những người bạn mình
là vi phạm luật pháp quốc tế mà Việt Nam ký kết và sẽ đưa vấn đề ra Hội đồng
Nhân quyền Liên Hợp Quốc nếu Chính phủ Việt Nam không đáp ứng việc trả tự do
cho anh, anh Lê Công Định và anh Nguyễn Tiến Trung. Nhiều tổ chức bảo vệ nhân
quyền quốc tế cũng đã tiến hành và chuẩn bị những chiến dịch vận động mạnh mẽ
cho anh và những tù nhân chính trị khác. Liên minh Châu Âu và chính phủ nhiều
nước cũng đã và sẵn sàng tiếp tục lên tiếng để tiếp sức cho những tiếng nói của
lương tri đòi tự do cho anh và nhiều tù nhân lương tâm nữa.
Chỉ cần thêm những tiếng nói mạnh mẽ hơn nữa từ cộng đồng
thì sẽ dẫn đến tự do cho anh và nhiều người khác. Đó cũng sẽ là sự khởi đầu cho
những điều tốt đẹp đến với đất nước.
Và ngay bây giờ, ai đọc được bài viết này thì xin hãy thầm gửi
anh một lời chúc sinh nhật. Tôi tin người có tâm hồn như anh sẽ cảm nhận được
và thấy rất ấm lòng nơi ngục tối lạnh lẽo, hoang vắng. Xin cảm ơn.
Chúc mừng sinh nhật bạn. Hãy giữ sức khỏe và yên tâm rằng
con đường bạn đi đang ngày càng có nhiều người bước tới.
1h sáng, 28/11/2012, một ngày trước sinh nhật Thức.
Lê Thăng Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét