Sinh
viên năm thứ 3 Đại học tại TPHCM
21-10-2012
Phản hồi nhân bài viết “Phản động nhân danh lòng yêu nước” của tác giả Anh Khôi đăng trên báo Nhân Dân.
Cách đây gần một tháng, tôi có viết
bài “Cần nhìn nhận hành vi chống nhà nước từ nhiều góc độ” đăng trên Nhật báo
Ba sàm – Cơ quan ngôn luận của Thông tấn xã Vỉa hè.
Bài viết đó chỉ là những nhận
định cá nhân, tất nhiên khó tránh khỏi sơ sót, hạn chế. Do đó tôi rất mong được
nghe thêm những ý kiến phản biện, phê phán.
Lịch sử phát triển của nhân loại
cho thấy, dưới bất kỳ hình thái xã hội hoặc định chế chính trị nào, đa nguyên về
tư tưởng luôn là điều tất yếu. Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới cố gắng “rèn” con
người hướng đến sự “thuần nhất”. Con người vốn dĩ phụ thuộc vào sự tự rèn luyện,
tự trưởng thành trong nhận thức của từng cá nhân khi tương tác với các cá nhân
khác. Đây là điều căn bản trong mối quan hệ giữa người và người. Tôn trọng sự
khác biệt là điều tối cần thiết trong việc duy trì mối quan hệ này, có như vậy
mới tránh được đổ vỡ, vốn tiềm ẩn nguy cơ dẫn đến tình huống “một mất, một
còn”.
Dù nhận thức như vậy nhưng tôi vẫn
“choáng” khi đọc bài “Phản động nhân danh lòng yêu nước” của tác giả Anh Khôi.
Bài viết này ngoài sức tưởng tượng của tôi, sự phê phán mà tác giả dành cho tôi
đã vượt ra khỏi sự tranh luận, nó là một loại cáo trạng, “kết buộc” tôi là: “nằm
trong các thủ đoạn mà các thế lực thù địch, đang triển khai sử dụng nhiều luận
điệu khác nhau để kích động chống Ðảng, chống Nhà nước ta, kêu gọi lật đổ chính
quyền”.
Trong bài viết đó, ông Anh Khôi
đã viện dẫn nhiều điều từ Hiến Pháp, chỉ tiếc là khi đọc – trích Hiến pháp, tác
giả lại cố tình lờ đi các nguyên tắc được quy định tại Điều 72 của Hiến pháp
năm 1992 và cũng được ghi nhận tại Điều 9 của Bộ luật Tố tụng Hình sự năm 2003,
đó là: “không ai bị coi là có tội khi chưa có bản án kết tội của tòa án đã có
hiệu lực pháp luật”. Thay vì dùng lý lẽ, thực tế để “giáo dục, cảm hóa, thuyết
phục” những người trẻ như tôi, giúp chúng tôi nhận ra “đúng, sai”, ông Anh Khôi
lại đem một tương lai mịt mù ra hăm dọa chúng tôi.
Trong bài viết “Chúng ta đang
có tội với tương lai” *, tôi đã trình bày suy nghĩ của tôi về cách xử sự mà
tôi nghĩ rằng nên có giữa thế hệ những người đi trước như ông Anh Khôi và đi
sau như tôi, nên tôi xin phép không nhắc lại nữa. Chỉ xin ông Anh Khôi nhớ rằng,
niềm tin và lý tưởng cho một cuộc sống tốt đẹp hơn thì chỉ có những thế hệ sau,
khi đứng trước lịch sử mới có thể phán xét một cách khách quan nhất.
Thưa ông Anh Khôi,
Khi ông cho tôi là “phản động”
thì đó là quan điểm của ông, tôi tôn trọng đánh giá của ông. Ông nhận định các
luận điểm của tôi còn non kém, thiếu hiểu biết và mập mờ, rồi chỉ trích thì tôi
vẫn trân trọng cảm ơn ông. Ông cáo buộc mục đích bài viết của tôi là gì chăng nữa
thì đó vẫn là quyền của ông, suốt quá trình tự học hỏi, với mong mỏi trở thành
một con người theo đúng nghĩa con người trong một xã hội tiến bộ và văn minh, dạy
tôi tôn trọng những khác biệt như thế, dù tôi có đồng tình hay không. Tôi
sẽ không cố gắng chứng minh với ông tôi là người thế nào, yêu nước hay phản động,
nguy hiểm hay có ích… bởi lẽ tôi có một “miền giá trị” riêng cho mình.
Ông đã đứng trên một hệ giá trị khác để phán xét tôi, tôi không bận tâm lắm,
phán xét người khác là điều xa lạ đối với tôi. Tuy nhiên, do các phán xét
này được báo Nhân Dân chọn đăng, nó không còn là quan điểm của cá nhân ông nữa,
nó được xem như quan điểm chính thức của cơ quan ngôn luận thuộc Trung ương Đảng,
không phải kiểu bày tỏ quan điểm cá nhân ở “vỉa hè” như bài viết của tôi nên
tôi muốn thưa lại với ông vài điều.
Như tôi đã từng trình bày, “khoa
học là khai minh, chính trị là tuyên truyền. Chính trị muốn tuyên truyền hiệu
quả thì cần phải dựa vào khoa học”. Đó là lý do tôi chấp nhận “chống nhà nước”
bằng các hành vi phi bạo lực. Tôi quan niệm rằng, bất kỳ chủ thể, sự vật hay hiện
tượng nào cũng có những hạn chế nhất định, cho nên, chống lại nó là điều cần và
nên làm để vươn tới Chân-Thiện-Mỹ. Ở đây, “chống” cần được hiểu là phủ định cái
lạc hậu và tạo tiền đề cho cái tiến bộ ra đời, chứ không phải là tiêu diệt lẫn
nhau.
Thưa ông Anh Khôi,
Không phải tôi mà nhiều người đọc
bài viết của ông cũng tin như tôi rằng, bài ông đã viết chỉ nhằm “duy trì nỗi sợ
hãi cho một người trẻ như tôi”. Người khác như thế nào, tôi không biết, riêng
tôi, xin thú nhận là đọc xong bài ông viết tôi có sợ. Sở dĩ tôi có thể ngồi viết
thêm bài này, gửi nó cho ông là vì tôi ráng tựa vào lương tri, dằn nỗi sợ xuống.
Tôi nghĩ rằng ông đọc nhiều, hiểu rộng nên chắc ông nhớ, gần đây, Giáo sư Ngô Bảo
Châu từng chia sẻ: “Không thể lấy sự sợ hãi làm phương pháp bảo vệ chế độ”. Vậy
theo ông, Giáo sư Ngô Bảo Châu có “ngộ nhận” không?
Thứ hai, có vẻ ông muốn “vận động”
cho tôi vào tù vì “làm ra các tài liệu tuyên truyền chống nhà nước” và hình như
cũng muốn qua đó dọn ra một con đường tương tự cho người làm trang blog Ba Sàm
vì đã “phát tán tài liệu tuyên truyền chống nhà nước”? Tôi muốn giải thích thêm
với ông rằng, tôi không “chơi” với Quan Làm báo, Dân Làm Báo hay Biển Đông mà
chọn “chơi” với blog Ba Sàm vì tôi vẫn muốn “tôn trọng luật pháp” như cảnh báo
trong Công văn 7169 do Văn phòng Thủ Tướng phát hành.
Tuy nhiên, do là một người có tìm hiểu pháp luật, dấu “…” trong công văn là một dấu hỏi lớn với tôi. Công văn 7169 có phải là một văn bản quy phạm pháp luật hay không, nếu là một văn bản quy phạm pháp luật thì tại sao lại có dấu “…” để ai muốn suy diễn thế nào cũng được? Phải chăng nhờ dấu “…” này nên ông mạnh dạn kéo cả tôi lẫn blog Ba Sàm, cột vào chung một “rọ”?
Tuy nhiên, do là một người có tìm hiểu pháp luật, dấu “…” trong công văn là một dấu hỏi lớn với tôi. Công văn 7169 có phải là một văn bản quy phạm pháp luật hay không, nếu là một văn bản quy phạm pháp luật thì tại sao lại có dấu “…” để ai muốn suy diễn thế nào cũng được? Phải chăng nhờ dấu “…” này nên ông mạnh dạn kéo cả tôi lẫn blog Ba Sàm, cột vào chung một “rọ”?
Thứ ba, tại sao ông lại chọn bài
viết của tôi để tấn công vào thời điểm diễn ra Hội nghị Trung ương 6? Chưa bao
giờ tôi nghĩ một bài viết nào đó của tôi có thể là trọng tâm phản công của một
tờ báo giữ vai trò đặc biệt như Nhân Dân. Tôi chưa đủ tầm để được “vạch mặt, chỉ
tên” trên cơ quan ngôn luận của Trung ương Đảng đâu ông Anh Khôi ạ!
Thứ tư, phải chăng ông chỉ trích
tôi vì ngại bài viết của tôi sẽ ảnh hưởng và tác động đến nhận thức của sinh
viên nên cần phải “định hướng lại”? Nếu suy nghĩ như thế thì ông đã lo lắng
thái quá. Cá nhân tôi không bao giờ nghĩ đến việc rao giảng điều gì đó cho bất
kỳ ai. Tôi chỉ yêu mến tri thức và tin rằng nhiều bạn bè đồng trang lứa với tôi
cũng giống như tôi, tôi chỉ muốn chia sẻ suy nghĩ của mình và nghe phản hồi về
những suy nghĩ đó như một cách học hỏi.
Tôi có cảm giác sự lo ngại của
ông xuất phát từ cảm giác nơi ông rằng tôi muốn làm chính trị. Xin thưa với ông
rằng: Tôi không thuộc về bất kỳ đảng phái, tổ chức chính trị nào cả. Xin đừng
ghép những người chia sẻ những suy nghĩ khác với điều mình muốn họ nghĩ là
“kích động và kêu gọi lật đổ chính quyền”. Giành giật chính quyền là mục đích của
những người muốn làm chính trị, còn tôi chỉ là người muốn mở mang tri thức nên
chia sẻ điều mình nghĩ và chờ đón ý kiến về những suy nghĩ đó từ những người
khác. Chỉ thế thôi ông Anh Khôi ạ! La hoảng và làm những người khác hoảng, vô
tình hay cố ý, ông đang xúc phạm yếu tố “dân bàn” mà Đảng vẫn cổ súy đấy ông
Anh Khôi ạ!
Cũng có thể ông sẽ thắc mắc rằng,
nếu có thiện ý tại sao tôi lại “chui” vào blog Ba Sàm, hình như ông không có
thiện cảm với blog này (?) Xin giải thích để ông hiểu rằng tôi chọn blog
Ba Sàm bởi ở đó có “tự do” không cần theo “lề” nào. Họ đăng bài tôi rồi đăng
luôn cả bài phê phán tôi của ông. Bao giờ báo Nhân Dân làm được như vậy, tôi
(và tôi tin rằng nhiều người khác) sẽ gửi suy nghĩ, ý kiến của mình cho báo
Nhân Dân chứ không chọn blog Ba Sàm nữa.
Chào ông,
Phạm Lê Vương Các
==================
Phản động nhân danh lòng yêu nước
Anh Khôi (Nhân Dân)
16/10/2012
Thời gian gần đây, các thế lực thù
địch sử dụng nhiều luận điệu khác nhau để kích động chống Ðảng, chống Nhà nước
ta, kêu gọi lật đổ chính quyền. Dù nấp dưới danh nghĩa nào, vẫn có thể nhận ra
các luận điệu nhằm mục đích chống phá của chúng. Mới đây, một số website và
blog truyền bá bài viết của Phạm Lê Vương Các * – người tự giới thiệu là “sinh
viên đại học năm thứ ba”(!?), cũng nằm trong các thủ đoạn mà các thế lực
thù địch đang triển khai.
Sau khi viện dẫn “triết gia
Socrate bị kết án tử hình vì tội đầu độc tư tưởng cho giới trẻ và chống lại nhà
nước dân chủ chủ nô”, Bruno “phải lên máy chém vì ủng hộ thuyết “nhật tâm”, Phạm
Lê Vương Các nhắc tới một số nhân vật lịch sử như Phan Bội Châu, Phan Chu
Trinh, Nguyễn Thái Học… và gọi họ là “những người tiên phong trong việc chống
nhà nước phong kiến nửa thuộc địa đương thời để xóa bỏ sự nô dịch, lạc hậu, và
bất công”. Từ những cứ liệu đó, tác giả này kết luận “không thể xem chống nhà
nước là hành vi hoàn toàn tiêu cực được”. Khi làm công việc này, Phạm Lê Vương
Các đã bỏ qua một nội dung có tính chất nền tảng là bối cảnh lịch sử của mỗi thời
kỳ, mỗi giai đoạn lịch sử, và tính tất yếu của quá trình nhận thức cùng hành vi
của con người trong bối cảnh lịch sử ấy. Phải chăng, tác giả do thiếu hiểu biết
hay cố tình bỏ qua nội dung nền tảng này, đánh đồng nhà nước chủ nô, nhà nước
phong kiến nửa thuộc địa với nhà nước pháp quyền XHCN của nhân dân, do nhân
dân, vì nhân dân hiện nay? Trên thực tế, bản chất các loại hình nhà nước mà những
nhân vật lịch sử do Phạm Lê Vương Các viện dẫn đã từng sống lại hoàn toàn khác
nhau, mục đích đấu tranh của mỗi người cũng rất khác nhau. Từ sự mập mờ này, Phạm
Lê Vương Các nhận định “tuy cùng một hành vi chống nhà nước, nhưng đã làm
cho Việt Nam sản sinh ra những con người “phản động” theo tinh thần lý luận đấu
tranh giai cấp nhưng lại mang bản chất “yêu nước” theo tinh thần ý thức trách
nhiệm của một công dân đấu tranh cho dân chủ tiến bộ, tùy theo cách hiểu khác
nhau của mỗi người”. Sao lại đánh đồng “phản động” với “yêu nước”?
Nếu là người
hiểu biết, không thể nhầm lẫn giữa hai phạm trù đối nghịch nhau như thế. Phản động
hay yêu nước đều phải dựa trên các tiêu chí xét đoán rõ ràng, được cả cộng đồng
thừa nhận, không phải muốn là có thể nói vống lên. Trong cuộc sống, suy nghĩ và
hành vi của con người có ý thức đều hướng tới mục tiêu cụ thể, mà tựu trung trước
hết là vì nhu cầu của bản thân mình và vì nhu cầu của cộng đồng mà mình là
thành viên.
Thử hỏi ba blogger mà Phạm Lê Vương Các đứng ra bao biện cho họ đã
đóng góp gì cho đất nước, cho cộng đồng nơi họ sống, mà có thể gán cho tên gọi
“người yêu nước”?
Việc họ viết năm, bảy cái entry chứa đựng thông tin mơ hồ, thật
– giả và tốt – xấu lẫn lộn… để vu cáo chính quyền lẽ nào lại là biểu hiện của
lòng “yêu nước”? Và không biết vì ấu trĩ không hiểu mối quan hệ giữa hiến pháp
và pháp luật với nhà nước hay tôn thờ chủ nghĩa vô chính phủ mà Phạm Lê Vương
Các còn viết một cách rất tùy tiện rằng: “Không thể lấy hiến pháp và pháp luật
để bảo vệ Nhà nước”! Thử hỏi, nếu Nhà nước không có hiến pháp và pháp luật sẽ
ra sao, ai sẽ bảo vệ quyền lợi của người dân?! Xã hội sẽ ra sao nếu mỗi công
dân lại tự đề ra một luật riêng cho bản thân để muốn làm gì thì làm?
Nguy hiểm hơn, theo Phạm Lê Vương
Các: “Một khi nhà nước không còn là của dân, do dân, và vì dân trên thực tế thì
chống lại nhà nước đó là hành vi tất yếu”. Cần vạch rõ sự dối trá này vì nó chỉ
đúng khi “dân” ở đây là đại đa số nhân dân, chứ không phải là một vài cá nhân
chưa làm được bất cứ điều gì cho dân nhưng vẫn xưng xưng tự nhận là “đại diện của
nhân dân”.
Trước Cách mạng Tháng Tám năm 1945, nhà nước thuộc địa nửa phong kiến
ở Việt Nam chỉ phục vụ bộ máy cai trị thực dân, thẳng tay đàn áp bóc lột nhân
dân. Còn Nhà nước Cộng hòa XHCN Việt Nam được Hiến pháp khẳng định là Nhà nước
“của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân”. Chúng ta xây dựng Nhà nước pháp quyền
chính là xây dựng một nhà nước dân chủ ngày càng hoàn thiện, nơi nhân dân đứng
ra tự tổ chức, tự quản lý, tự điều hành xã hội của mình. Tính thống nhất bao
trùm lên mọi hoạt động tổ chức và thực hiện quyền lực của nhân dân, chứ không
phải mâu thuẫn hay đối kháng. Nhà nước Cộng hòa XHCN Việt Nam do nhân dân lập
ra thông qua bầu cử, ý chí của đại đa số nhân dân thể hiện qua hoạt động của
Nhà nước một cách công khai, minh bạch, và hành động của Nhà nước thể hiện ý
chí, tư tưởng, nguyện vọng của nhân dân. Nhân dân lập ra Nhà nước để bảo vệ cho
các quyền và lợi ích của chính mình, nếu Nhà nước không có Hiến pháp và pháp luật
bảo vệ thì sẽ không bảo vệ được nhân dân. Ðiều 6 Hiến pháp nước Cộng hòa XHCN
Việt Nam (năm 1992) quy định “Nhân dân sử dụng quyền lực Nhà nước thông qua Quốc
hội và Hội đồng nhân dân là những cơ quan đại diện cho ý chí và nguyện vọng của
nhân dân, do nhân dân bầu ra và chịu trách nhiệm trước nhân dân”; Ðiều 53 khẳng
định công dân “có quyền tham gia quản lý Nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận
các vấn đề chung của cả nước và địa phương”. Trong trường hợp công dân không đồng
tình với Nhà nước, hoặc muốn đưa ra ý kiến riêng thì có thể “kiến nghị với cơ
quan Nhà nước”, Ðiều 74 nêu cụ thể “Công dân có quyền khiếu nại, quyền tố cáo với
cơ quan Nhà nước có thẩm quyền về những việc làm trái pháp luật của cơ quan Nhà
nước, tổ chức kinh tế, tổ chức xã hội, đơn vị vũ trang nhân dân hoặc bất cứ cá
nhân nào”. Quy định của pháp luật nước ta cũng nêu rõ, công dân có quyền phản đối
cơ quan Nhà nước, công dân có thể kiện cơ quan Nhà nước ra tòa án. Ðó là quyền
của công dân, bởi không phải lúc nào các cơ quan nhà nước cũng đúng, và ở nước
ta đã có một số trường hợp công dân thắng kiện cơ quan nhà nước.
Bên cạnh đó, Phạm Lê Vương Các
còn cho rằng, có sự khác nhau trong quan niệm “chống nhà nước” giữa “các nước
dân chủ” với các nước XHCN. Xét từ chính trị học, tất cả các mô hình nhà nước đều
có những mặt tốt và mặt hạn chế, con người luôn cố gắng tiệm cận với một mô
hình nhà nước hoàn hảo như tiệm cận với chân lý. Nhà nước còn có tính lịch sử,
văn hóa sâu sắc, không thể đem mô hình nhà nước của quốc gia này áp dụng cho quốc
gia khác mà hy vọng sẽ có kết quả. Tuy nhiên, Phạm Lê Vương Các lại đưa ra quan
niệm lệch lạc: “chống lại nhà nước XHCN ở đây luôn được nhà cầm quyền xem là mối
đe dọa lực lượng thống trị, an ninh quốc gia, phá vỡ khối đại đoàn kết thống nhất,
và lý tưởng của toàn dân”. Xét từ nguồn gốc và bản chất của nhà nước, điều
này thật ngây thơ, người viết hoàn toàn không hiểu biết. Ðể bảo vệ nhà nước, mọi
quốc gia đều phải áp dụng các biện pháp bảo đảm an ninh, một số quốc gia phương
Tây còn theo dõi tường tận đến từng cá nhân, thậm chí phát động tấn công các quốc
gia khác với lý do… để bảo đảm an ninh! Ở nước ta, quyền lực nhà nước là thống
nhất, dù là hành pháp, lập pháp hay tư pháp đều phải làm đúng, làm hết trách
nhiệm của mình. Nhà nước khuyến khích hoạt động phản biện xã hội thông qua Mặt
trận Tổ quốc Việt Nam và các đoàn thể. Khi công dân có vấn đề cần giải quyết, họ
đều có quyền yêu cầu các tổ chức đoàn thể, hệ thống thông tin đại chúng… giúp đỡ.
Song không vì thế, công dân lại làm dư luận hoang mang, gây mất ổn định xã hội
bằng đưa tin bịa đặt trên internet, nói xấu lãnh đạo, nói xấu người khác mà
không đưa ra bằng chứng, rồi kích động bạo loạn, kêu gọi lật đổ chính quyền…
Các Ðiều 87, Ðiều 88, Ðiều 92 của Bộ luật Hình sự quy định rõ các tội danh liên
quan đến hành vi chống chính quyền nhân dân, chỉ có ai cố tình không hiểu mới
phát ngôn tùy tiện như vậy. Xét trên mọi phương diện, hành vi “làm ra, tàng trữ,
lưu hành các tài liệu có nội dung chống nhà nước” đều rất nguy hiểm đối với xã
hội và không thể gọi đó là hành vi yêu nước. Vì thế, các nước phương Tây đã đối
xử rất cứng rắn với Julian Assange khi trang mạng Wikileaks tải lên những thông
tin “nhạy cảm”.
Nhà nước của chúng ta đang có bước
chuyển quan trọng để tự hoàn thiện, từ đó tiếp tục tổ chức, lãnh đạo sự nghiệp
phát triển đất nước, củng cố niềm tin của mọi tầng lớp nhân dân. Và khi trong bộ
máy Nhà nước còn những “con sâu làm rầu nồi canh”, chúng ta cần đấu tranh làm
trong sạch theo tinh thần Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4 (khóa XI). Hệ thống
pháp luật của nước ta được xây dựng nhằm bảo vệ các quyền và lợi ích hợp pháp của
người dân, nhưng một số cán bộ, công chức chưa thực hiện đúng nhiệm vụ, chức
trách được giao, vẫn còn tình trạng cơ hội, trục lợi cá nhân, gây bất bình
trong nhân dân. Những cán bộ trong bộ máy nhà nước, doanh nghiệp vi phạm pháp
luật bị khởi tố trong thời gian qua là minh chứng cho quyết tâm lập lại kỷ
cương xã hội của Nhà nước. Do đó, mỗi công dân cần có cái nhìn toàn diện hơn về
vai trò của Nhà nước, cũng như cần đóng góp thiết thực để xây dựng Nhà nước. Từ
lâu, những ý kiến đóng góp tâm huyết của người yêu nước chân chính luôn luôn được
ghi nhận, nghiên cứu, xem xét một cách nghiêm túc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét