13-10-2012
(Minh họa: Hồng Anh) |
Ông chủ cà phê Trung Nguyên Đặng Lê Nguyên Vũ đã
nói một câu rất thú vị: Một đất nước muốn giàu mạnh và phát triển phải biết yêu
doanh nhân, và doanh nhân muốn được yêu phải biết nghĩ cho xã hội.
Câu nói đó của ông Đặng Lê Nguyên Vũ được tiếp lời
bởi câu chuyện của Chủ tịch VCCI Vũ Tiến Lộc trong buổi phát động một chương
trình hành động của doanh nhân Việt, rằng cách đây mấy năm khi ông đến Ấn Độ,
ông đã rất buồn khi nhân viên lễ tân trả lời ông rằng cô ấy không biết tới Việt
Nam. Cô lễ tân lý giải: “Tôi biết tới Thái Lan vì sử dụng hàng tiêu dùng của họ.
Tôi biết Nhật Bản vì xe Toyota chạy đầy đường Ấn Độ. Ở đây không có hàng hóa
nào của Việt Nam, nên thú thực tôi không biết về Việt Nam”.
Ở Việt Nam, từ những năm đầu thập kỷ 1990 đến nay cũng đã sản
sinh nhiều doanh nghiệp lớn, đóng góp quan trọng cho sự phát triển của đất nước
từ một nền kinh tế lạc hậu thành một quốc gia có thu nhập trung bình.
Họ góp phần tạo ra GDP, giải quyết việc làm, kéo đất nước đi
lên. Cũng đã có không ít thương hiệu vượt ra khỏi biên giới Việt Nam, trở thành
thương hiệu quốc tế. Và những thương hiệu đó, đã mang cái tên Việt Nam đến với
thế giới.
Nhưng ở Việt Nam, có bao nhiêu người làm kinh doanh, làm chủ
doanh nghiệp được gọi là doanh nhân? Bao nhiêu người làm kinh doanh xứng đáng
được yêu quý? Đó vẫn là một câu hỏi lớn, gắn với một câu hỏi cơ bản hơn: Doanh
nhân là ai?
Ông Nguyễn Liên Phương - Giám đốc Học viện Doanh nhân LP Việt
Nam gọi doanh nhân là người trả lương và đóng đầy đủ các loại bảo hiểm cho người
lao động.
Ông Đặng Lê Nguyên Vũ gọi doanh nhân là người biết làm giàu
không chỉ cho mình, mà còn làm cho xã hội phát triển.
Hai định nghĩa, tưởng đơn giản, nhưng nếu chiếu theo đó thì ở
Việt Nam có bao nhiêu người kinh doanh, chủ doanh nghiệp thực sự là doanh nhân?
Có lẽ không quá nhiều.
Ở Việt Nam, có rất nhiều người lắm tiền một cách bí ẩn trước
khi làm kinh doanh, những người mà trước khi xã hội bắt đầu biết đến sự có mặt
của họ thì họ đã rất giàu có.
Ở Việt Nam, còn rất nhiều công nhân chưa được đối xử đúng luật
lao động và danh sách cần truy thu của cơ quan bảo hiểm xã hội và thuế vụ chưa
năm nào được rút ngắn.
Ở Việt Nam, còn rất nhiều kiểu làm giàu bằng cách không tạo
ra giá trị mới cho xã hội, hoặc tệ hơn, kéo lùi sự phát triển của xã hội.
Ở Việt Nam, còn dư địa cho lối làm ăn kiểu đầu cơ, mua đi
bán lại, làm giả làm nhái, ký sinh vào cơ chế và sự lỏng lẻo trong quản lý để
làm giàu một cách bất chính, hoặc phân chia lại tài sản xã hội theo hướng đặc lợi
dành cho người có đặc quyền.
Ở Việt Nam, có rất nhiều người kinh doanh khởi đầu bằng khát
vọng doanh nhân trong sáng nhưng kết thúc bằng sự tha hóa, biến chất, thậm chí
là tù tội, lao lý…
Ở Việt Nam, cũng có không ít người mang nặng ước mơ lúc thân
phận còn thấp, nhưng sớm thỏa mãn và chạy theo hưởng thụ cá nhân khi đã thu được
ít nhiều thành quả; cái mà giới làm ăn hay gọi là bệnh “bò no chán cỏ”.
Tất cả những lối nghĩ, lối làm đó đều không phản ánh tính
cách, bản ngã của một doanh nhân. Nói thẳng hơn, đó là lối thể hiện gần hơn với
bản chất trọc phú.
Điều đáng tiếc, là số người này không hề nhỏ. Nên không khó
hiểu, khi một bộ phận người Việt có tâm lý "ghét người giàu". Cũng
không quá khắt khe, khi có người ngoa dụ ví von rằng "doanh nhân là những
tù nhân dự khuyết".
Trong bối cảnh nền kinh tế đang bước đi giữa những chông
gai, kỳ vọng đặt vào vai giới doanh nhân là rất lớn. Nếu trong hai cuộc kháng
chiến thần thánh của dân tộc, đoàn quân tiên phong là những người lính thì
trong thời kỳ đất nước hướng tới sự thịnh đạt, đội ngũ đi đầu không ai khác là
doanh nhân.
Và cũng trong cái chông gai này, sự khác biệt giữa doanh
nhân và trọc phú sẽ ngày càng lộ rõ hơn.
Doanh nhân với trí tuệ, khát vọng, phương pháp và bản lĩnh sẽ
giúp đất nước, xã hội bước qua những khó khăn. Trọc phú với sự mánh khóe, bản
chất ký sinh, sự liều lĩnh và làm giàu bất chấp sẽ dễ dàng lộ diện.
Sự tồn tại song song, đối lập và đôi khi đan xen giữa doanh
nhân và trọc phú cũng là một phần trong Qui luật thống nhất và đấu tranh giữa
các mặt đối lập trong triết học. Sẽ không có một nền kinh tế chỉ có doanh nhân,
cũng không có một xã hội toàn trọc phú.
Giá trị của một trọc phú có thể đo đếm dễ dàng qua chiếc
siêu xe triệu đô, biệt thự hạng sang, bộ sưu tập sinh vật "sách đỏ"
hay những thú vui xa xỉ. Giá trị của một doanh nhân, khó hơn, được đo đếm bằng
tổng giá trị mà người đó tạo ra cho xã hội, cho cộng đồng.
Nhưng xã hội tiến bộ sẽ tìm được cách phân biệt để tôn vinh,
yêu quý và ghi nhận sự đóng góp của những doanh nhân chân chính trong tiến
trình phát triển của mình.
Và xã hội tiến bộ sẽ vạch mặt, lên án những kẻ trọc phú làm
giàu bất chính bằng cách gặm mút tài nguyên, bóc lột lao động, lũng đoạn thị
trường, xây nhóm lợi ích và vơ vét tài sản xã hội thành tài sản của mình.
Cô lễ tân người Ấn Độ trong câu chuyện của ông Vũ Tiến Lộc,
trong tương lai có biết tới Việt Nam hay không, một phần không nhỏ xuất phát từ
việc xã hội ta có biết yêu doanh nhân hay không, và những người đang ngồi ghế
doanh nhân có xứng đáng với tình yêu đó hay không.
Và bạn, bạn muốn gửi gắm lời nào tới những doanh nhân? Lời
nào dành cho trọc phú?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét