7-10-2012
(trích từ "BÀN VỀ CHỮ “TÀI” VÀ CHỮ “ĐỨC” CỦA CÁC LÃNH TỤ CỘNG SẢN")
Tất nhiên, đó chỉ là cách tuyên truyền của chế độ cộng sản, và ở một chừng mực nào đó, chúng ta cũng phải khách quan mà nhìn nhận rằng cộng sản quá giỏi trong chính sách tuyên truyền, để xuyên thủng cả đầu óc của tầng lớp trí thức miền bắc suốt cả một thời gian dài, họ giỏi đến độ làm cho con người ta tin đến mức mê cuồng rằng chế độ cộng sản là tốt đẹp.
Một câu chuyện kể rằng Tạ Đình Đề
là tình báo của CIA được huấn luyện để theo dõi và ám sát "Bác" Hồ.
Chuyện kể rằng: “Vào một ngày đẹp trời, hôm ấy "Bác" Hồ sau
khi giải quyết hết công việc Người rời phòng làm việc về phòng ăn sớm hơn mọi
ngày.
- Cho "Bác" xin
thêm một cái bát và một đôi đũa nữa!
Mỗi lần "Bác" dùng
cơm với người này, người khác, "Bác", thường báo cho các cần
vụ biết trước để tiện chuẩn bị, nên anh cần vụ ngạc nhiên và hỏi lại:
-Thưa "Bác", hôm nay Bác có khách ạ?
Bác gật đầu và nói:
- Có, có chứ!
Mang bát đũa lên anh cần vụ còn hỏi
thêm:
- Thưa "Bác", khách hôm
nay là ai, sao chưa tới nơi?
"Bác" Hồ cười và
nói:
- Khách đã đến từ lâu rồi mà các
chú không biết nên không đón tiếp mời vào đấy thôi!
Các cán bộ cần vụ ngơ ngác nhìn "Bác", chưa hiểu ý "Bác" nói gì, nhưng mặc dù đã đem thêm bát đũa lên, mà "Bác" vẫn chưa bắt đầu ăn, thì rõ ràng là "Bác" còn đợi ai đó rồi. Mọi người lấy làm lo lắng dòm trước, ngó sau song tuyệt nhiên không thấy ai vậy mà "Bác" bảo là khách đã đến từ lâu rồi!
Hiểu rõ ý nghĩ và tâm trạng của
các cần vụ. "Bác" Hồ quay đầu hướng mắt về phía buồng ngủ, nói lớn
tiếng:
- Xin mời anh Tạ Đình Đề vào ăn cơm trưa với tôi!
Các chiến sĩ cận vệ ngạc nhiên vô
cùng. Cái tên mới nghe lần đầu, mà theo hướng nhìn của Hồ Chí Minh thì người ấy
đang có mặt ở phía buồng ngủ của "Bác", song không phải ở trong
phòng, mà là... ở trên mái nhà. Mọi người lo lắng thật sự vì cứ như thái độ, cử
chỉ và lời nói của "Bác" Hồ thì quả thật có một tên Tạ Đình Đề nào đó
đã lọt vào được bên trong khu vực cần bảo vệ này rồi.
"Bác" Hồ nhỏ nhẹ
nói với các cần vụ:
- Người này tài tình lắm, các chú
không đối phó nổi đâu.
Nói xong, Người quay đầu và hướng
mắt về phía trên mái bếp, nói lớn tiếng:
- Tôi mời anh vào phòng ăn, sao
anh lại chuyền sang nóc nhà bếp?
Giọng nói của "Bác", đầy
trách móc, nhưng thân mật, vừa kẻ cả vừa tha thứ.
Theo phản xạ Cận vệ vừa rút súng
ra khỏi bao, vừa chạy đến cầm ống nghe của máy điện thoại định gọi báo động,
nhưng Bác đã ra hiệu gác máy, cất súng.
Các anh cận vệ vẫn ở trong tư thế
sẵn sàng bảo vệ "Bác", còn "Bác" Hồ vẫn bình tĩnh ngồi yên
trên ghế, xoay nửa người hướng mắt về phía phòng khách, vừa nhìn xuyên qua mái
đúc vách xây, vừa dõng dạc nói:
- Đấy, anh lại phi thân đến bên
trên phòng khách rồi. Tôi thành thật khen anh giỏi! Anh đã lọt vào được rồi,
ngay giữa ban ngày, và mãi cho đến phút này vẫn chưa bị lộ... quả là có tài.
Thế rồi như tia chớp, một “ Ninh
giang” khỏe mạnh nhanh nhẹn đã bỗng nhảy xoẹt một cái từ trên mái lầu xuống
sân, rồi lẹ làng phóng ngay vào trong phòng khách, xông tuốt vào trong phòng
ăn, đứng ngay trước mặt "Bác" Hồ . Sau giây phút yên lặng nhìn nhau,
"Bác" Hồ lên tiếng trước:
- Chào anh Tạ Đình Đề! Trông anh
già dặn hơn trước nhiều, song có phần gầy, đen hơn lúc mới ra trường!
Vị khách, trong bộ đồng phục giống
như một môn phái võ nghiêng đầu đáp lễ và nói: “thưa Bác nếu tôi muốn, thì dù
"Bác" có báo động và huy động toàn bộ lực lượng bảo vệ để truy bắt
tôi, nhưng tôi vẫn có thể thoát khỏi nơi đây như thường được”...
Bác Hồ đứng dậy, tiến đến vị khách không mời chìa tay thân thiện nhìn với ánh mắt thật tươi. "Bác" chỉ ghế, mời Tạ Đình Đề ngồi xuống bên bàn ăn.
Tạ Đình Đề vẫn đứng thẳng người,
chắp hai tay trước bụng, lễ phép nói:
- Thưa "Bác", trước hết
tôi xin bày tỏ lòng khâm phục của tôi đối với "Bác". Thú thật, đứng
trước mặt "Bác", tôi linh cảm có một sức mạnh vô hình thúc đẩy tôi phải
đổi hẳn từ thế thù nghịch sang niềm kính yêu. Vậy, tôi quyết định chấm dứt công
tác của địch giao cho, và xin đặt mình dưới quyền sử dụng của "Bác" kể
từ hôm nay.
"Bác" Hồ tay tay lên
vai Tạ Đình Đề như một cử chỉ thân thiện.
- Tôi hiểu, tôi tin anh, và tôi đồng
ý nhận anh.
Tạ Đình Đề rút trong người ra một khẩu súng lục có gắn một ống giảm thanh, tháo những viên đạn có đầu sơn đỏ ra, cùng với một ống nhòm, một bản đồ Dinh Chủ Tịch, một số giấy tờ tùy thân được làm giả v.v... trao cho nhân viên cận vệ . Xong đâu đấy Tạ Đình Đề móc từ trong kẽ răng ra một viên thuốc độc dành cho mình trong trường hợp bại lộ đặt lên thành mâm cơm trên bàn ăn.
Từ một nhân viên tình báo của CIA
được phái đi ám sát trở lãnh tụ, thành người của bảo vệ trung thành
của "Bác"... Và nhiều lần ông đã chứng tỏ tài năng xuất chúng của
mình trong việc bảo vệ “cha già dân tộc”.
Một chuyện kể rằng hồi Bác Hồ sang
Trung Quốc, phía lãnh đạo “Nước Lạ” phái một nữ tiếp tân, sắc nước hương trời mời
Bác hút thuốc lá. Bác vừa ngậm điếu thuốc trên môi thì ông Tạ Đình Đề đứng bảo
vệ Bác rút súng lục bắn "oành" một phát trúng điếu thuốc rơi xuống,?
Hóa ra là “nước Lạ” đã mưu sát bác bằng cách tẩm thuốc độc vào điếu thuốc lá và
dùng mỹ nhân kế để dụ "Bác" vào bẫy, nhưng tất cả đều không lọt được
qua mắt của bảo vệ Tạ Đình Đề.
Một giai thoại khác không kém phần
"gay cấn" là vụ nổ súng ngay tại sân khấu khiến cho khán trường ngơ
ngác. Số là có lần đi dự một buổi trình diễn ca múa tạp kỷ đặc biệt
dành riêng cho "Bác" và các ủy viên bộ chính trị, khi ca sỹ
chưa kịp nói lời chào khán giả thì Tạ Đình Đề đứng dậy, rút súng bắn diễn viên
chết ngay.
Khi khám xét tử thi, người ta phát hiện ra một cục thạch anh và một
khẩu súng nhỏ xíu được cất giấu trong người. Hoá ra, đó là một nữ điệp viên của
CIA được huấn luyện để nhân cơ hội vào hát xướng phục vụ lãnh tụ mà ám sát
Bác...
Những câu chuyện như thế được truyền tụng khắp miền bắc XHCN, từ những
thợ cắt tóc đến những bà hàng chè chén, đều tranh thủ kể cho khách nghe, như là
một chính sách tuyên truyền của đảng và nhà nước, đến nỗi hầu như tất cả đồng
bào miền Bắc đều thuộc lòng những câu chuyện đó, và tất nhiên mỗi khi kể lại,
người ta lại thêm thắt, lại cường điệu, để hình ảnh của "Bác", của “vị
cha già dân tộc” càng ngày càng trở nên huyền hoặc hơn.
Ngay cả trong giới trí thức miền
Bắc, mà chủ yếu là các giáo sư, phó giáo sư của các trường đại học ở Hà Nội và
các tỉnh thành khác của miền Bắc đều truyền tụng cùng một nội dung để khẳng định
"Bác" là “người Nhà Trời”, rằng "Bác" không phải là người
trần phàm, mà đích thị là người “cõi trên” xuống:
“Có lần cấp trên
báo xuống là hôm đó "Bác" đến trường nói chuyện, thầy trò cả trường
chúng tôi trang trí hội trường rất trang nghiêm và tổ chức đón tiếp. Chúng tôi
xếp hàng đôi từ Hội trường ra đến cổng chờ đợi để phất cờ vẫy hoa đón
"Bác", khi đoàn ô-tô vào cổng, qua khỏi đoàn sinh viên, dừng lại gần
chổ của các thầy cô giáo chúng tôi đang đứng ngóng, đoàn khách ra khỏi ô tô,
chúng tôi ai cũng nô nức, cố rướng cao người lên để mong được nhìn thấy
"Bác".
Đang thất vọng, khi không thấy "Bác" đâu giữa đoàn
khách, thì nghe tiếng trong hội trường vang lên, "Bác" đã ở trong hội
trường rồi, mời các cô các chú vào đi… Cuối buổi nói chuyện của
"Bác", nhiều giáo sư, phó giáo sư và các thầy cô giáo chúng tôi cũng
xếp hàng sẳn ở cửa từ hội trường ra đến ô tô, để mong được một lần đứng gần
"Bác" và tặng hoa cho "Bác", nhưng khi "Bác" vừa
nói lời chào các cô các chú, thì chúng tôi nhìn lên khán đài và ông cụ đã biến
mất. Chúng tôi đang hoang mang thì có điện thoại từ phủ chủ tịch gọi đến báo
tin “Ông Cụ” đã về đến phủ bình an”.
Tất nhiên, đó chỉ là cách tuyên truyền của
chế độ cộng sản, và ở một chừng mực nào đó, chúng ta cũng phải khách quan mà
nhìn nhận rằng cộng sản quá giỏi trong chính sách tuyên truyền, để xuyên thủng
cả đầu óc của tầng lớp trí thức miền bắc suốt cả một thời gian dài, họ giỏi đến
độ làm cho con người ta tin đến mức mê cuồng rằng chế độ cộng sản là tốt đẹp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét