9-9-2012
Hành động của Trung Quốc trên biển Đông gần đây là buộc Việt Nam phải triệt tiêu ý chí phản kháng vì sợ phải đối đầu với lực lượng quân sự hùng mạnh là điều không thể, nhưng kích hoạt tinh thần yêu nước của dân tộc Việt Nam lại là điều có thể.
Sách lược “Không đánh mà thắng” của
Trung Quốc trên biển Đông là tạo ra một thế trận với một áp lực cực lớn, buộc đối
phương triệt tiêu ý chí phản kháng, nếu phản kháng là sẽ đối đầu quân sự, mà đối
đầu quân sự là thảm bại. Kẻ nào dám?
Một thực tế, cho đến bây giờ, khả
năng Trung Quốc đối đầu quân sự với Mỹ, dành phần thắng để soán ngôi là không
thể.
Trung Quốc chưa đủ lực, mà bất cứ điều gì cũng phải có sự bắt đầu, cho nên, Trung Quốc bắt buộc phải “chọn trận mà chơi, chọn sân mà đấu”.
Biển Đông là lựa chọn đầu tiên.
Đó là, chiếm trọn biển Đông mà
không cần đánh.
Nấc thang cuối cùng của hành động
tranh chấp trong mưu đồ độc chiếm biển Đông, cụ thể hóa “đường lưỡi bò” của
Trung Quốc là thành lập cái gọi là “thành phố Tam Sa” với đầy đủ cơ cấu tổ chức
chính quyền, quân đội nhằm “sẵn sàng bảo vệ chủ quyền” (đã, đang và sẽ chiếm đoạt
trên biển Đông).
Đồng thời tổ chức hàng ngàn tàu
đánh cá được sự “bảo kê” của lực lượng tàu bán quân sự, khiêu khích, tràn vào
khu vực EEZ của Việt Nam…
Lực lượng Hải quân với trang bị
vũ khí hiện đại, vượt trội thì diễu võ, dương oai, hết cuộc tập trận này đến cuộc
tập trận khác.
Báo chí truyền thông mở hết công
suất xuyên tạc, kích động chủ nghĩa dân tộc, đe dọa dùng vũ lực, quân khu này,
quân khu kia đợi lệnh…
Trung Quốc nhằm mục đích gì?
Trước hết, Trung Quốc đã cố tình
dồn ép, gây áp lực rất lớn vào Việt Nam, không cho Việt Nam “khoảng trống để xử
lý kỹ thuật”. Nghĩa là, các tình thế mà Trung Quốc bày ra như trên đã dẫn thì bất
kỳ hành động phản kháng nào của Việt Nam cũng đều là nguyên nhân bắt đầu của sự
xung đột quân sự. Mà xung đột quân sự, chiến tranh trên biển xảy ra, thì với khả
năng hiện tại của Trung Quốc, Việt Nam liệu có đủ sức đương đầu hay không? Việt
Nam có dám làm điều gì đó mà điều đó sẽ là nguyên nhân gây ra xung đột quân sự
hay không?
(Ngay cả các chuyên gia quân sự
nước ngoài cũng vội vàng, lo lắng, khuyên Việt Nam cảnh giác, không mắc mưu
Trung Quốc, tránh gây cớ cho Trung Quốc sử dụng vũ lực…chứng tỏ cái áp lực mà
Trung Quốc tạo nên ít ra đã có tác dụng).
Chiến tranh trên biển Đông hay
xung đột quân sự với Trung Quốc như một vật nặng hàng ngàn cân được Trung Quốc
đem treo lơ lửng trên đầu dân tộc Việt Nam buộc Việt Nam chỉ có một sự lựa chọn
duy nhất, hoặc là phản kháng, tức là chấp nhận đối đầu về quân sự với Trung Quốc,
hoặc là im lặng, ngậm đắng nuốt cay vào lòng, chịu mất biển, mất đảo.
Đây chính là thông điệp mang tính
“tối hậu thư” mà Trung Quốc gửi đến dân tộc Việt Nam.
Và trong cách nhìn nhận, phán
đoán của giới lãnh đạo hiếu chiến Trung Quốc thì Việt Nam chỉ có thể là thúc thủ.
Trung Quốc không cần “ra tay” cũng có cái mình cần.
Tại sao Trung Quốc thực hiện sách
lược này? Có 2 lý do.
Lý do thứ nhất là: “Không đánh mà
thắng” là nghệ thuật quân sự siêu đẳng nhất, là chiến thắng tuyệt đối nhất
trong chiến tranh mà binh pháp Tôn Tử truyền dạy, là nghệ thuật chủ yếu dùng
mưu lược, ngoại giao, sức mạnh, để áp chế và thậm chí khi cần sẵn sàng hy sinh
một cái giá rẻ mạt để đạt mục tiêu chiến thắng.
Xem ra trên biển Đông, Trung Quốc
có lợi thế đó là sức mạnh Hải quân để áp chế và lực lượng ngư dân tàu cá để thỏa
sức hy sinh với giá rẻ mạt.
Lý do thứ hai là: Cái lợi lộc từ
thế “tọa sơn quan hổ đấu” không ai được nhiều và hiểu bằng Trung Quốc. Trung Quốc
được như hôm nay cũng nhờ Mỹ hết sa lầy ở Việt Nam rồi đến chiến tranh vùng Vịnh,
Irắc, Apganixtan…và Nga thì mới đứng vững sau tai họa Liên Xô sụp đổ.
Muốn bá chủ thế giới thì trước hết
phải bá chủ khu vực. Nhưng khuất phục các nước nhỏ trong khu vực bằng quân sự
là điều kiêng kị, bởi lẽ, rốt cuộc Trung Quốc cũng chỉ là 1 trong 2 hoặc 3 con
hổ đấu nhau cho các quốc gia khác “tọa sơn quan hổ đấu” mà thôi.
Đương nhiên, Trung Quốc không thể
chấp nhận “mua vui” cho các đối thủ tiềm tàng khác như Nga, Ấn, Nhật…và càng
không thể chấp nhận khi các đối thủ đó lại hỗ trợ trang bị vũ khí cho các nước
nhỏ gây khó cho mình.
Chắc chắn Nga, Nhật Bản, Ấn Độ… không thể chỉ “tọa sơn quan…” khi mà lợi ích quốc gia của họ gắn chặt trong đó được, họ còn hành động, thậm chí ráo riết.
Sa lầy để cho Nga, Nhật, Ấn…vượt
lên là hạ sách, trong khi đối thủ nặng ký nhất là Mỹ nhởn nhơ là vỡ mộng bá chủ
thế giới.
Bởi vậy, sách lược “không đánh mà thắng” trên biển Đông là sáng suốt, là sự lựa chọn khả thi của Trung Quốc trong tình hình hiện nay.
Nhà tư tưởng, quân sự Tôn Tử cũng
dạy rằng: “Biết địch, biết ta trăm trận, trăm thắng”.
Nhưng “biết địch” bằng cách suy từ
“ta” ra, lấy “ta” làm mọi chuẩn mực là thiếu khoa học và khách quan tức là hoàn
toàn mang tính chủ quan, thì 5 ăn, 5 thua mà thôi. Đây là điều rất nguy hiểm và
mạo hiểm khi tiến hành các chiến dịch quân sự.
Thực chất cốt lõi của sách lược “Không đánh mà thắng” là tạo ra một thế trận với một áp lực cực lớn, buộc đối phương triệt tiêu ý chí phản kháng, nếu phản kháng là sẽ đối đầu quân sự, mà đối đầu quân sự là thảm bại, là chết một cách rõ ràng, mười mươi.
Vậy, Trung Quốc có quá chủ quan hay không?
Giới quan sát và nhân dân Trung
Quốc còn nhớ đã có 3 lần “khủng hoảng eo biền Đài Loan”. Không rõ, việc giải
phóng Đài Loan, thống nhất Trung Hoa có là nguyện vọng thiết tha cháy bỏng, cấp
bách của Trung Quốc hay không, nhưng lần nào Mỹ can thiệp là y như rằng Trung
Quốc lùi bước.
Đặc biệt mới đây, lần “khủng hoảng”
thứ 3 năm 1996. Trung Quốc tiến hành tập trận quanh đảo Đài Loan và phóng tên lửa
bay qua hòn đảo này. Lập tức Mỹ điều 2 nhóm tàu sân bay chiến đấu đi vào eo biển
Đài Loan khiến Trung Quốc lùi bước, xuống thang để “tránh xung đột với Mỹ”.
Với Việt Nam. 50 vạn quân Mỹ và
phương tiện chiến tranh hiện đại nhất thế kỷ 20 tràn vào miền Nam Việt Nam.
Trung Quốc can đừng đánh, đụng đến Mỹ anh chết, tôi chết lây. Việt Nam vẫn quyết
đánh. Hai nhóm tàu sân bay chưa là gì, Mỹ, ngoài hạm đội 7, còn điều gần nửa Hạm
đội 6 sang Việt Nam tham chiến, rồi trên trời B52 mà mới nghe tên thôi, nhiều
quốc gia đã run như cầy sấy, thì vần vũ…nhưng Việt Nam vẫn đánh.
Đó là truyền thống dân tộc đã ngấm
vào máu muôn thế hệ.
Xem ra Trung Quốc và Việt Nam quá
khác nhau về sự cảm giác sức mạnh, cảm giác về nỗi sợ và đặc biệt khác nhau về
quyết tâm thống nhất đất nước.
Hành động của Trung Quốc trên biển
Đông gần đây là buộc Việt Nam phải triệt tiêu ý chí phản kháng vì sợ phải đối đầu
với lực lượng quân sự hùng mạnh là điều không thể, nhưng kích hoạt tinh thần
yêu nước của dân tộc Việt Nam lại là điều có thể.
http://www.viet-studies.info/kinhte/LeNgocThong_ToiHauThuChoVN.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét