11-09-2012
Từ lâu, khi đã dám xuống đường để cất lên tiếng nói phản đối những kẻ xâm lược, tôi và có lẽ bất cứ người biểu tình nào cũng đã sẵn sàng đối mặt với cái gọi là biện pháp giáo dục này hoặc hơn thế. Và điều này không khi nào khiến chúng tôi phải cúi đầu hổ thẹn với cha mẹ, ông bà tổ tiên và với chính lương tâm mình.
Hôm qua, tôi và gia đình tôi nhận
được giấy mời của UBND phường Dịch Vọng, nơi tôi cùng gia đình đang tạm trú về
việc tham dự cuộc họp bàn đưa đối tượng vào diện quản lý, theo nghị định
163/2003/ND-CP do ông Phan Văn Khải ký ngày 19/12/2003.
Tôi và gia đình đã từ chối tham dự
cuộc họp, vì cho rằng nội dung cuộc họp này không liên quan gì đến cá nhân tôi
cũng như gia đình tôi.
Tuy nhiên, tôi đã đọc nghị định trên và tự xét tư cách công dân của mình, xem chính quyền phường sẽ đưa ra lý do gì để giáo dục tôi, và họ sẽ định giáo dục tôi trở thành một công dân như thế nào?
Thời gian qua, tôi đã nhiều lần
tham gia các cuộc biểu tình phản đối hành động gây hấn của nhà cầm quyền Trung
Quốc tại Bờ Hồ và khu vực gần sứ quán Trung Quốc. Chính quyền Hà Nội
đã cố tình né tránh công nhận đây là những cuộc biểu tình của những người yêu
nước. Cố tình quy kết những người tham gia biểu tình là tụ tập, gấy rối mất trật
tự công cộng.
Đây là một việc làm hèn nhát, nếu
không nói là phản bội lại lợi ích dân tộc của chính quyền Hà Nội. Tôi có một niềm
tin chắc chắn rằng, lịch sử sẽ phán xét phân minh người nào có tội với đất nước
này.
Không biết chính quyền Hà Nội định
giáo dục người biểu tình chúng tôi như thế nào về lòng yêu nước, khi kẻ thù cướp
bóc, giết hại đồng bào của họ, xâm chiếm bờ cõi của họ?
Thực sự xã hội đang vô cùng hỗn
loạn, nhiễu nhương - tin tức về nạn trộm cắp, giết người, nạn kẹt tắc giao
thông, nạn úng ngập trầm trọng, nạn thực phẩm độc hại, nạn lạm dụng quyền lực để
đánh chết người của các nhân viên công lực, nạn tham nhũng trong các cơ quan
công quyền đang tràn ngập trên các mặt báo hàng ngày, cho thấy những vấn nạn
này mới chính là kẻ thù trước hết làm suy yếu sức mạnh của một xã hội dân sự,
sau đó sẽ trở thành kẻ thù bên trong làm suy yếu sức mạnh của cả một đất nước.
Trước những mối nguy hiểm đang đe
dọa cuộc sống của người dân nói riêng và của cả đất nước nói chung, họ không lo
quản lý cho tốt để đem lại sự bình yên cho toàn xã hội, mà chỉ lo bịt miệng những
người muốn nói lên sự thật. Bài học giáo dục bất thành đối với Bùi Hằng vẫn
chưa đủ làm họ tỉnh ngộ ra hay sao? Họ có đủ tư cách để giáo dục công dân về
lòng yêu nước hay sao?
Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng
đừng.Tôi sẽ không im miệng nữa. Trước đây tôi chỉ phản đối những kẻ xâm lược,
nhưng nay chính họ đã đẩy tôi vào thế buộc tôi phải phản đối những hành động
đang đi ngược lại lợi ích cộng đồng của họ.
Tôi đang chờ một quyết định áp dụng
biện pháp giáo dục của chính quyền đối với tôi. Và khi đó, tôi sẽ chính thức viết
thư phản đối của công dân lên chính quyền Hà Nội và chính quyền phường sở tại.
Nếu vậy, đúng là thực sự họ đã đẩy hẳn tôi về phía cái gọi là kẻ thù của họ.
Từ lâu, khi đã dám xuống đường để
cất lên tiếng nói phản đối những kẻ xâm lược, tôi và có lẽ bất cứ người biểu
tình nào cũng đã sẵn sàng đối mặt với cái gọi là biện pháp giáo dục này hoặc
hơn thế. Và điều này không khi nào khiến chúng tôi phải cúi đầu hổ thẹn với cha
mẹ, ông bà tổ tiên và với chính lương tâm mình.
http://chimkiwi.blogspot.com/2012/09/ho-inh-giao-duc-toi-nao-ve-long-yeu-nuoc.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét