14-8-2012
Trao đổi với Pháp Luật TP.HCM, Thiếu tướng Lê Văn Cương,
nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược - Bộ Công an, cho rằng do bản tính bành trướng
quá dữ dội và sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, Trung Quốc không
có đồng minh.
Tháng 6 vừa rồi, Quốc hội Việt Nam thông qua Luật Biển. Trên
hành tinh này, thử hỏi Trung Quốc xem có quốc gia ven biển nào không có Luật Biển
không? Trung Quốc không có Luật Biển thì họ có bảy đạo luật khác để chi phối, bảo
vệ chủ quyền trên biển: Luật Hàng hải, Luật Đường cơ sở, Luật Hải dương... Giờ
Việt Nam làm Luật Biển cũng giống như nhà có vườn, người ta phải rào chứ” - Thiếu
tướng Lê Văn Cương nói.
. Phóng viên:Trong thời gian căng thẳng vừa qua, báo chí
Trung Quốc đã đưa những thông tin rất sai lệch về Việt Nam. Dường như họ đang cố
dùng bộ máy truyền thông do nhà nước kiểm soát để kích động dân chúng của họ?
+ Thiếu tướng Lê Văn Cương: Một số nhà báo, học giả Trung Quốc
viết trên tờ Hoàn Cầu - một ấn phẩm của nhật báo Nhân Dân - kêu gọi phát động
chiến tranh, chỉ có đánh Việt Nam mới giải quyết được vấn đề biển Đông, rằng
trên thế giới này duy nhất Việt Nam là nước đi xâm lược, là hung hăng nhất, hiếu
chiến nhất. Họ vẽ ra một hình ảnh đất nước Việt Nam như một tội đồ, để lừa dối
nhân dân họ, lừa dối quân đội họ và lừa dối cả thế giới.
Trong gần 3 triệu quân nhân, sĩ quan, binh lính Trung Quốc,
tôi tin tưởng tuyệt đại đa số không muốn gây hấn. Họ cũng muốn giao hảo. Ngay cả
1,3 tỉ người dân Trung Quốc cũng là người tốt, nhân hậu lắm, họ muốn bang giao,
còn chuyện gây chiến họ không được gì cả. Họ là những con bài bị thí, bị lừa dối.
Ngay cả hơn 20 ủy viên Bộ Chính trị, mấy trăm ủy viên Trung ương Đảng Cộng sản
Trung Quốc không phải ai cũng muốn gây chiến, chỉ là số nhỏ thôi.
Trong cuộc chiến 1979 với Việt Nam cũng vậy, truyền thông
Trung Quốc có hàng ngàn bài báo xuyên tạc, nhồi nhét vào đầu người Trung Quốc rằng
đó là chiến công oanh liệt của quân giải phóng Trung Quốc phản công quân Việt
Nam xâm lược. Đến giờ phút này, số người hiểu thực chất bản chất cuộc chiến chỉ
có 1%.
Hôm 17-8 vừa rồi, khi nói chuyện với các nguyên thủ các quốc
gia châu Phi tại Bắc Kinh, Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào có nói rằng: Chúng ta
kiên quyết phản đối nước giàu lấn lướt nước nghèo, kiên quyết phản đối nước lớn
đàn áp nước nhỏ. Nói hay như thế nhưng làm thì ngược lại.
. Cũng đã từng có nhiều người nói về việc hệ thống truyền
thông Trung Quốc đưa thông tin sai lệch, “làm hỏng dân”...
+ Chuyện lừa dối của họ là truyền thống, từ thời Đông Chu liệt
quốc đến giờ. Họ biến con người thành những con cừu, chỉ thực hiện mệnh lệnh của
cấp trên. Đến giờ phút này, truyền thông Trung Quốc là hệ thống nói dối lớn nhất
hành tinh, chỉ phục vụ ý đồ chính trị của giới chóp bu. Về khoản này, Mỹ thua
Trung Quốc.
Hồi năm 1979, Trung Quốc xâm lược ban ngày ban mặt chứ có phải
buổi tối đâu. Nhưng cứ đến kỷ niệm năm chẵn, báo chí Trung Quốc tung ra trung
bình khoảng 700-800 bài báo kéo tít gần như nhau: Chiến công oanh liệt của quân
giải phóng Trung Quốc phản công quân Việt Nam xâm lược; cuộc phản công chiến lược
thắng lợi...
Sẵn sàng dùng thủ đoạn tàn bạo
. Chúng ta vẫn thường nhắc đến chủ nghĩa bành trướng của
Trung Quốc. Ông đánh giá như thế nào về độ phổ biến của chủ nghĩa bành trướng
trên thế giới?
+ Về mặt khoa học, phàm các dân tộc lớn, nước lớn, đều có
nhân tố bành trướng chứ không phải chỉ có Trung Quốc. Mỹ, Nga, Đức, Nhật, Ấn Độ
đều như vậy. Đó là đặc điểm có tính phổ biến, như là người giàu, lớn, khỏe thì
hay xem thường kẻ nghèo hèn. Một con người cũng thế, một cộng đồng cũng thế mà
một dân tộc cũng thế.
Cho nên diễn biến hòa bình không phải chỉ có Mỹ. Tất nhiên gốc
tích của diễn biến hòa bình thời hiện đại là từ Mỹ nhưng những thủ đoạn tác động
vào các nước khác để đảm bảo có một chính quyền ở đó theo ý mình thì Trung Quốc
là cha đẻ, là bậc thầy của thế giới. Cách đây 2.600 năm, chính ông Quản Trọng,
người nước Tề thời Xuân Thu, là người đẻ ra diễn biến hòa bình với các thủ đoạn
chia rẽ nội bộ, lũng đoạn kinh tế, khoét sâu mâu thuẫn, đưa thông tin vu khống
để vua bạc đãi người trung thực, xung quanh nhà vua chỉ còn những loại nịnh thần,
ngu dốt thôi. Từ đó đất nước họ suy yếu, ông ta thâu tóm năm nước xung quanh chỉ
trong vài năm. Người Mỹ chỉ học mót người Trung Quốc về khoản này.
. Vậy chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc có gì khác biệt dẫn
đến việc họ bị thế giới ghét bỏ như ông vừa đề cập?
+ Trung Quốc có hai điểm đặc biệt. Một là máu bành trướng của
họ dữ dội, quyết liệt hơn các nước khác.
Hai là về mặt thủ đoạn, họ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn bất kể
tính chất. Người Mỹ, Nhật, EU không bao giờ làm cái trò cho người sang xui nông
dân Việt Nam trộn bùn vào chè, đưa về Trung Quốc quay lên truyền hình, chụp ảnh
cho cả thế giới xem; họ cũng không bao giờ mua móng trâu, mua rễ quế, mua đỉa,
tuồn hàng chất lượng kém, có chất độc sang Việt Nam. Cho nên cả thế giới chăm
chăm cảnh giác Trung Quốc. Họ là một cường quốc không có đồng minh.
Khi nào Trung Quốc dùng vũ lực?
. Nghiên cứu các cuộc xung đột vũ trang của Trung Quốc từ
năm 1949 đến nay, ông đánh giá thế nào về những yếu tố dẫn các nhà lãnh đạo
Trung Quốc đến việc giải quyết các vấn đề quan hệ quốc tế bằng vũ lực?
+ Nó là hợp lưu cộng hưởng của hai dòng: Dòng bành trướng và
dòng phục vụ cho lợi ích trước mắt. Cuộc chiến tranh năm 1969 với Liên Xô chính
là vật tế thần để họ chứng tỏ với Mỹ rằng tôi không liên kết với Liên Xô. Đến
tháng 2-1979, họ biến Việt Nam thành vật tế thần, một lần nữa chứng minh cho Mỹ
thấy họ không đồng minh gì với Việt Nam cả. Trước khi đánh Việt Nam, Đặng Tiểu
Bình còn đến Washington, đội mũ cao bồi, nói với Tổng thống Mỹ Carter rằng:
“Chúng tôi là NATO phương Đông”. Việt Nam thành vật tế thần để Trung Quốc mua
bán với Mỹ.
Suốt từ năm 1979 đến năm 1991, Trung Quốc câu kết với Mỹ và
phản động quốc tế bóp nghẹt Việt Nam, bao vây cấm vận Việt Nam. Lịch sử Việt
Nam lùi mất 30 năm. Đó là một thời kỳ đen tối của lịch sử Việt Nam, khi tất cả
mọi lối ra thế giới đều bị Trung Quốc và Mỹ bịt hết.
Bành trướng là chiến lược lâu dài của họ nhưng khi cần sử dụng
vũ lực để giải quyết lợi ích trước mắt và phù hợp với chiến lược đó, họ sẵn
sàng.
. Chuyện nước lớn, với tư tưởng bành trướng, thỏa thuận với
nhau trên lưng nước nhỏ, đã từng xảy ra nhiều trên thế giới. Trong quan hệ giữa
Việt Nam, Trung Quốc và các nước khác thì sao, thưa ông?
+ Tôi cho là Việt Nam từng năm lần bị bán đứng.
Lần thứ nhất tại Hội nghị Genève năm 1954. Trung Quốc đã có
sự mặc cả với Mỹ, Pháp chứ đúng ra ranh giới hai miền không phải vĩ tuyến 17 mà
có thể là 13, nếu không thì là 15. Nhưng để lấy lòng Mỹ và phương Tây, Trung Quốc
đã nhân nhượng Mỹ và Pháp kéo lên vĩ tuyến 17. Sau này chính Pháp nói với ta điều
ấy.
Lần thứ hai khi Việt Nam gần thắng Mỹ năm 1972, Henry
Kissinger đã ký tắt với ông Lê Đức Thọ, hai bên báo cáo cấp cao để chuẩn bị ký
Hiệp định Paris. Nhưng sau đó Mao Trạch Đông mời Tổng thống Mỹ Nixon sang ký
Thông cáo chung Thượng Hải. Ngày 1-3-1972, Kissinger về Tokyo họp báo, nói một
câu nổi tiếng: Bây giờ chúng tôi chỉ còn nhìn về Mạc Tư Khoa để nghiền nát Hà Nội!
Sau khi ký xong, những việc tày trời trước đây các tổng thống Mỹ khác không làm
được thì Nixon làm được, đó là phong tỏa cảng Hải Phòng, con đường biển duy nhất
Việt Nam ra thế giới, cho máy bay đánh sát biên giới Trung Quốc, rồi sau đó là
12 ngày đêm Điện Biên Phủ trên không. Thiệt hại về người và tài sản trong cuộc
không chiến của Mỹ ở miền Bắc từ 1-3-1972 đến khi ký Hiệp định Paris bằng cả
sáu năm trước cộng lại. Ở miền Nam, ta cũng phải đổ xương máu nữa. Nên thông
cáo Thượng Hải thực chất đã được viết bằng máu của người Việt Nam.
Lần thứ ba, họ đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974. Không có sự đồng
ý của Mỹ thì Trung Quốc không bao giờ dám đánh.
Lần thứ tư, chính Trung Quốc là kẻ chủ mưu gây nên vụ thảm
sát hơn 2 triệu người Campuchia. Trung Quốc cung cấp từ A đến Z, lương thực thực
phẩm, vũ khí, đạn dược, thuốc men cho Khmer Đỏ. Chiến tranh biên giới Tây Nam
1976-1978 là Trung Quốc mượn Khmer Đỏ để đánh Việt Nam. Sau đấy, khi ta giải
phóng Campuchia, Trung Quốc là kẻ lu loa trên thế giới rằng Việt Nam có âm mưu
lập “Liên bang Đông Dương”. Kẻ gây ra họa diệt chủng lại vu cáo cho những người
cứu người Campuchia khỏi họa diệt chủng.
Lần thứ năm là chiến tranh biên giới năm 1979. Năm lần họ
buôn bán trên lưng mình.
Tất cả những chuyện tranh chấp của Trung Quốc với nước khác,
từ xưa đến nay, không có cuộc tranh chấp nào mà Trung Quốc có lý cả. Cuộc chiến
năm 1962 với Ấn Độ, họ chiếm của Ấn Độ mấy chục ngàn cây số vuông, không có lý
nào cả.
Quan hệ với Nhật Bản, Philippines cũng vậy, không có lý nào.
Tôi thống kê có 15 cuốn sách, 20 bản đồ cổ khẳng định cực nam của họ chỉ đến đảo
Hải Nam thôi.
Thiếu tướng Lê Văn Cương
http://www.tintuchangngay.org/2012/08/thieu-tuong-le-van-cuong-trung-quoc.html?utm_source=blog&utm_medium=gadget&utm_campaign=bp_featured
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét