Kim Dung
Thật
buồn, chỉ còn khoảng hai chục ngày nữa, là đến dịp “giỗ chạp”- kỷ niệm Ngày Báo
chí Việt Nam 21/6, thì bỗng nhiên trên các trang mạng liên tục đưa tin cuộc chiến
căng thẳng và quyết liệt giữa một vài tờ báo, được gọi là “chính thống” với một
tờ báo, bị gọi là “lá cải”, xung quanh chủ đề “lá cải hóa” của tờ báo này.
Khiến
cho bạn đọc của báo chí, vốn mệt mỏi và bội thực vì những chuyện tham nhũng, thất
thoát, suy đồi đạo đức xã hội, có dịp được thay đổi… khẩu vị, “tọa sơn quan báo
(hổ) đấu” (!)
Ở
cái thời buổi kim tiền này, dường như chả ai có đủ tư cách đạo đức, lên mặt dạy
đời, dạy khôn… cho ai. Nhất là với đồng nghiệp. Vì chắc gì những tờ báo tự cho
mình là chuẩn mực- đã là tờ báo hay và hấp dẫn.
Hay
nó lại nhạt hoét, chán phèo, vô cảm với xã hội, nhân dân và bẽ bàng vì chả “ma”
nào ngó. Và cái sự lên mặt dạy đồng nghiệp, lại xuất phát từ cái tâm lý thường
tình, như ai đó đã nói: Trâu buộc ghét trâu ăn!
Vì
thế, mà cuộc chiến chưa biết ngã ngũ thế nào, nhưng tiếng cười chê thì rào rào,
khiến lượng hit của hai phía hẳn tăng vọt. Thôi thì thế cũng tạm gọi là…thành
công.
Khốn
khổ cho bạn đọc bỗng nhiên được chứng kiến cảnh khẩu chiến, chỉ có thể ngân nga
mấy câu ca dao thâm thúy: Khôn ngoan đối đáp người ngoài/ Gà cùng một mẹ chớ
hoài đá nhau! Cùng một mẹ, thì đều mang… gien mẹ. Có gà
nào đột biến tài năng đâu mà đòi “tao gáy hay hơn mày”. Hay là khi cần gáy to,
thức tỉnh xã hội, thì cái anh gà tự cho là gáy hay lại bị… tụt lưỡi
gà?
Bình
tâm suy nghĩ, thấy vỡ ra khối điều.
Đầu
tiên, ngay khái niệm “chính thống” và “lá cải” đã hoàn toàn không chính xác.
Các tờ báo được xuất bản theo quy định của pháp luật, của Luật Báo chí
đương nhiên đều là báo chính thống, bởi có tờ nào dám…đẻ “chui” đâu?
Mà
dùng “chính thống” để đối trọng lại với “lá cải” thì không ổn lắm về ngữ nghĩa,
lại cũng không đúng về bản chất. Bởi ngay một tờ báo chính thống cũng có thể
“lá cải hóa” cơ mà? Và phải xin nói thẳng, cái xu hướng “lá cải hóa” các báo
chính thống không phải là chuyện dị biệt của một tờ báo. Nó có vẻ như thành một
xu hướng S.O.S!
Hãy
cứ thử vào bất kỳ tờ báo điện tử chính thống nào mà xem. Cột được đọc nhiều nhất,
chiếm ưu thế nhất, đương nhiên toàn cướp, giết, hiếp; toàn sốc- sex- sến…
Nó
giống như một loại độc dược, khốn thay, người đọc lại thích thú và mê mải nhấm
nháp loại độc dược này. Để từ đó, biến thành con bệnh tự phát từ lúc nào. Những
tội phạm trẻ vị thành niên, những tội ác loạn luân quái đản, ghê rợn xuất hiện
ngày càng nhiều, liệu có phải bắt nguồn từ những liều độc dược được sản xuất… hợp
pháp này không?
Người
bệnh cuả “lá cải”, nhẹ thì nghiện xem, nghiện đọc. Nặng thì bước chân vào con
đường phạm tội. Nhưng tờ báo thì tăng hít, và đương nhiên, kéo theo là tăng tiền
bạc. Chợt nhớ tới phát ngôn cực “hot”, cực kỳ ấn tượng của người mẫu Ngọc
Trinh: “Yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn
à?”.
Ấn
tượng, vì người đẹp này không chỉ rất thành thật công khai thừa nhận lối sống
“tiền là trên hết”, mà sau phát ngôn gây sốc cho cả cộng đồng mạng, bị ném đá
tơi bời, Ngọc Trinh vẫn luôn xuất hiện tại các buổi dạ tiệc hoặc trên báo chí.
Mặt hoa da phấn, tươi cười, phớt tỉnh mọi lời dèm pha.
Cái
phớt tỉnh của một người đẹp, suy nghĩ thực ra rất nông cạn, nhạt nhẽo, xuẩn ngốc,
nhưng lại dám xé toạc tấm màn đạo đức giả, và biết thóp tâm lý số đông, bất kể
con đường “lý tưởng kim tiền” mình đi theo, rồi sẽ hạnh phúc hay bất hạnh, sẽ
được nâng niu yêu thương hay vắt chanh bỏ vỏ bẽ bàng.
Báo lá cải nước mình. Ảnh: QC |
Công
bằng mà nói, các tờ báo ăn theo chân dài Ngọc Trinh, khai thác đến cạn kiệt người
mẫu này, phải cảm ơn cô. Bởi nếu không có những vụ việc gây sốc, giật gân đó,
thì báo chí bây giờ, kiếm lượng hit bằng cách nào? Với một đội ngũ đông đảo hơn
700 tờ báo luôn ở thế mưu sinh cạnh tranh khốc liệt.
Đến
mức dạo trước đó, có phóng viên bị pháp luật truy tố vì đã công bố thông tin
đang được coi là mật của một cơ quan quản lý Nhà nước. Mà xét cho cùng, đó là hậu
quả áp lực tâm lý cạnh tranh của tòa báo với người cầm bút.
Nhưng
các “ấn phẩm” sân sau của nhiều tờ báo Việt Nam hiện nay, thì đích thị phải gọi
là “lá cải”. Dù có vị quan chức nào đó của Quốc hội khăng khăng: Việt Nam
không có loại hình báo chí lá cải!
Vậy
thì không biết gọi các bài báo được đăng trong các “ấn phẩm” phải là loại báo
gì đây?
Nào
là “Không biết sex ban ngày là quá dại”, “70 tuổi vẫn quần quật
bán dâm”, “Bố chồng van xin được giặt quần lót của con dâu”…. Nào
là “Cao Thái Sơn ham của lạ”, “Cặp bồ một lúc nhiều người?”, “Làm tình với
trai lạ trong toilet?”.
Nào
là “Nóng bỏng cảnh giường chiếu của Kim Sun Ah”, “Dìm hàng bạn gái vì bị từ
chối tình yêu”, “Mãi tạo dáng, vợ cũ Ashley Cole bị lộ áo lót”, “Tôi cặp bồ với
anh rể chồng để tìm cảm giác mạnh”.
Chỉ
cần nhìn các tít bài, đã thấy …hoa mắt, chóng mặt.
Quả
thật, xã hội không băng hoại đạo lý, trẻ vị thành niên không phạm tội ác mới là
chuyện lạ.
“Sự nhảm nhí được…cấp
phép?”
Xin
được trích câu nói của ông Đức Hiển (Tổng Thư ký Tòa soạn Báo Pháp Luật T/p Hồ
Chí Minh), vì nó quá đúng trong thực trạng quản lý báo chí hiện nay ở nước ta.
Báo
“lá cải” không phải là giống gì mới mẻ.
Nước Anh và báo lá cải. Ảnh: BBC |
Nó
được “trồng” từ Vương quốc Anh. Đến nỗi quốc gia này được coi là quê hương của
báo “lá cải”. Nhưng có điều, nước Anh luôn phân biệt rạch ròi giữa báo lá cải
và báo chính thống. Còn ông Marvin Kalb, Giám đốc Trung tâm Shorenstein về Báo
chí, Chính trị và Vấn đề Công của Đại học Harvard từng định nghĩa: Báo “lá
cải” là sự xuống ngôi của tin tức thời sự và sự lên
ngôi của tin giải trí, sex và scandal.
Nhưng
nếu có được tận mắt đọc các “ấn phẩm” của nhiều tờ báo Việt Nam, hẳn nước Anh
phải nghiêng mình bái phục, vì sự lập lờ đánh lận con đen, kiểu “treo chính thống,
bán… lá cải”. Bởi có giấy phép xin ra đời một ấn phẩm của một tờ báo nào, lại
dám nói rõ là chuyên khai thác các scandal, chuyên khai thác chuyện giường chiếu,
bồ bịch tùm lum?
Hay
toàn vì những tôn chỉ, mục đích phục vụ xã hội cao cả?
Đội
ngũ cán bộ, chuyên viên theo dõi và quản lý báo chí của ngành chức năng liệu có
thực sự kiểm soát được tình hình của hơn 700 tờ báo, ấn phẩm? Có thực sự kiểm
soát được thực trạng các nhóm “đầu nậu” thao túng, quyết định tất cả việc
tổ chức và điều hành nội dung của những “tòa soạn báo lá cải”?
Theo
một nhà báo kiêm một bloger, thì các “đầu nậu” này có một quy ước ngầm với
nhau: Tổng biên tập chỉ làm nhiệm vụ đối ngoại, xem lại những bài do phóng viên
của tòa soạn viết. Những bài do “đầu nậu” tổ chức, cứ vô tư đăng miễn đừng phạm
chính trị là được. Thế nên, “lá cải” cứ tha hồ trăm hoa đua nở, trăm báo đua tiếng…
Chùm
khế ngọt của báo “lá cải” bây giờ, chả lẽ phải được chuyển về đất Việt?
Người
viết bài vẫn nhớ như in câu nói của một quan chức quản lý báo chí hàng chục năm
trước đây, khẳng định chắc như đinh đóng cột, rằng sẽ không cho xuất bản thêm bất
cứ tờ báo nào. Khi đó, cả nước có khoảng 500-600 tờ báo.
Đùng
cái, chỉ thời gian sau rất ngắn, số lượng báo chí mới được trình làng tăng vọt.
Ai đó đã thật khéo, khi nhắc lại rằng: Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn!
Các
nhà quản lý báo chí luôn nghiêm khắc xử lý các bài viết, vụ việc “nhạy cảm”
chính trị, nhưng lại có vẻ nương nhẹ, thậm chí để cho trôi nổi không biết bao
nhiêu bài viết loại “lá cải”, vì quan niệm “lá cải” … vô hại với chính trị.
Nhưng
các bác đã quên câu nói của người xưa: Giữ cho văn hóa còn, thì đất nước còn?
Báo chí không chỉ là chính trị. Báo chí còn là văn hóa, là đạo lý nhân quần.
Và
khi “lá cải” trở thành nguồn độc dược âm thầm, lặng lẽ, tung hoành dọc
ngang nào biết trên đầu có ai, đủ sức góp phần băng hoại đạo đức
văn hóa xã hội, cũng là lúc các nhà quản lý GD, quản lý báo chí lên tiếng
nghiêm khắc.
Ông
Đào Trọng Thi, Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi
đồng của QH chỉ ra đúng cái “tâm đen”:
Có những tòa soạn tưởng
nghiêm túc nhưng vẫn có tin bài lá cải. Theo tôi, đa số là… cố ý. Tôi không tin
tòa soạn cho đăng những bài đó là thực tâm chống cái xấu, mà chỉ chạy theo lợi
nhuận, chiêu bài kia chỉ là ngụy biện.
Bà
Đặng Thị Vân An, Phó Cục trưởng Cục Báo chí (Bộ Thông tin & Truyền thông) thì
kiên quyết ở góc độ quản lý Nhà nước, một khi “lá cải” đã … tràn lan:
Nếu các ấn phẩm này vẫn tiếp
tục cố tình vi phạm tôn chỉ, mục đích đã được cấp phép, chúng tôi sẽ kiến nghị
Bộ TT&TT rút giấy phép hoạt động.
Còn
ông Nguyễn Văn Khanh, Trưởng phòng Quản lý báo chí xuất bản (Sở TT&TT T/p.
Hồ Chí Minh), hiểu rõ cái cung cách quản lý lỏng lẻo của các tòa báo. Nó cũng
là cung cách quản lý báo chí ở tầm vĩ mô chăng:
Ngay cả trụ sở đại diện
chính của một số tờ báo cũng không nắm được hết các ấn phẩm phụ của mình.
Người
có quyền hành lớn nhất trong quản lý Nhà nước về báo chí, ông Nguyễn Bắc Son, Bộ
trưởng TT & TT thừa nhận:
Đây là khuyết điểm lớn nhất,
kéo dài, trong đó trách nhiệm trước hết là cơ quan báo chí, cơ quan chủ quản
báo chí và cũng phải nói đến sự thiếu kiên quyết của cơ quan quản lý Nhà nước về
báo chí.
… Chúng ta không chấp nhận
báo lá cải, hoặc nội dung lá cải. Mặc dù sự thật có một số báo vô tình hay hữu
ý muốn “cải” một chút, để thu lợi ích trong ngắn hạn, thì họ không biết là đang
đánh mất chính mình và phải trả giá trong dài hạn.
Rõ
ràng, các nhà quản lý báo chí các cấp đều nhìn ra chân tướng vụ việc, vì sao
báo “lá cải” nảy nở tràn lan. Có nguyên nhân từ cung cách quản lý cơ sở đến quản
lý Nhà nước. Nhưng các vị cũng đang đứng trước thách thức của chính mình.
Bởi
đây là thời của… kim tiền mà!
2-06-2012
Kim Dung
http://hieuminh.org/2012/06/02/thoi-cua-kim-tien/#more-16101
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét