truongduynhat
“Cái
sợ cái hèn của người cầm bút, nhất là làm báo, nguy hiểm lắm. Rất vô thức,
nhưng anh ta sẽ làm “lây nhiễm” cái sợ, cái hèn nhát cho đồng bào mình”
(Nguyễn
Chính, cựu phóng viên báo Đại Đoàn Kết)
Chưa khi nào báo chí hèn mạt như giai đoạn này. Nhớ vài năm trước, trong bữa nhậu
nhân hội nghị tuyên giáo toàn quốc tại Đà Nẵng, một lão bá vai tôi buông câu rất
hách “báo chí các cậu hèn bỏ mẹ!”
Tức. Một tay nó bóp dái, tay kia dán băng keo bịt miệng, thế mà vẫn lớn tiếng
chê mình hèn. Định vung cho lão một đấm, nhưng nghĩ lại thấy lão nói đúng chứ
đâu sai. Báo chí kiểu gì mà chỉ một cú điện thoại, một văn bản miệng đã răm rắp
tự bịt miệng nhau.
Một cái lệnh miệng từ văn phòng UBND huyện Văn Giang (Hưng Yên) cũng khiến tất
cả hơn 700 tòa báo câm lặng, không dám cử phóng viên đến đưa tin. Khi hai phóng
viên của đài tiếng nói Việt Nam (VOV) bị đánh đập, trấn áp dã man, bị còng tay
bắt giữ như tội phạm, thu máy ảnh, thu thẻ nhà báo, thẻ đảng, thẻ luật gia…
nhưng không một tòa báo nào dám lên tiếng, kể cả cơ quan chủ quản của họ. Và bản
thân 2 nhà báo bị đánh cũng không dám công khai lên tiếng.
Phải đợi đúng nửa tháng sau, trước sức ép dữ dội từ dư luận và sự mắng chửi từ
các trang mạng lề trái, VOV mới miễn cưỡng đăng vài mẩu tin lên tiếng bảo vệ
phóng viên của mình. Nhưng được vài hôm rồi im bẵng đến nay. Không còn nghe bất
cứ một tòa báo nào nhắc lại chuyện này nữa. Câu chửi “Đ.M mày! Nhà báo cũng
đánh cho chết mẹ mày đi” trong vụ trấn áp Văn Giang vẫn văng vẳng mãi như
một nỗi ô nhục của nghề báo.
Chưa bao giờ báo chí lại sợ hãi đến vậy. Chưa bao giờ báo chí kỳ lạ như giai đoạn
này, xa lánh, tránh né hầu hết các vấn đề nhạy cảm. Vì sao tránh, vì sao không
đăng, vì sao không can dự? Vì đó là vấn đề “nhạy cảm”- Một lối chỉ đạo và bao
biện phản tuyên truyền, thậm chí là… phản động! Nhạy cảm mới cần báo chí can dự.
Không nhạy cảm thì viết để làm gì, tuyên truyền làm gì và can dự làm gì?
Ông Nguyễn Bắc Son, Bộ trưởng Thông tin- truyền thông kiêm
Phó trưởng ban Tuyên giáo trung ương có than một câu rằng báo chí giai đoạn này
“thiếu vắng những cây bút giỏi, những bài báo hay, những cây bút chúng ta từng
thấy trong lịch sử như Sóng Hồng, Thép Mới, Hoàng Tùng, Hồng Hà… hoặc những
nhà báo rất đáng kính trọng như Hữu Thọ, Hà Đăng, Đỗ Phượng…”
Vì sao?
Vì cái thời làm báo của Sóng Hồng, Thép Mới, Hoàng Tùng, Hồng Hà, Hữu Thọ, Hà
Đăng, Đỗ Phượng không bao giờ phải nơm nớp lo sợ những mệnh lệnh “nhạy cảm” như
thời chúng tôi. Không có ban Tuyên giáo nào cấm cản những Sóng Hồng, Thép Mới,
Hoàng Tùng, Hồng Hà, Hữu Thọ, Hà Đăng, Đỗ Phượng lao vào điểm nóng, tránh điều
“nhạy cảm”. Báo chí thời chúng tôi, không thiếu anh hào, nhưng không sản sinh
ra nổi những Sóng Hồng, Thép Mới, Hoàng Tùng, Hồng Hà, Hữu Thọ, Hà Đăng, Đỗ Phượng…
bởi nhà báo không được phép lao vào những Dương Nội, Văn Giang, Vụ Bản… Bởi một
cái lệnh miệng của văn phòng UBND huyện Văn Giang thôi cũng đã khiến tất cả các
tòa báo câm lặng. Bởi tất tật các vấn đề “nhạy cảm” đều không được phép viết,
không được phép đăng.
Khi nào còn những vòng siết “nhạy cảm” này, thì những mầm mống Sóng Hồng, Thép
Mới, Hoàng Tùng, Hồng Hà, Hữu Thọ, Hà Đăng, Đỗ Phượng sẽ bị bóp chết ngay từ những
trang bản thảo.
Nhà báo/blogger Phan Văn Tú có một câu rất đau “trong đầu thằng nhà báo Việt
nào hình như cũng có một cái kéo. Nó tự cắt nó trước khi bị người khác cắt”.
Cái thói tự biên tập, tự ra lệnh, tự cột nhốt đã hình thành như một thói nết tệ
hại trong làng báo.
Còn nhà báo Đào Tuấn, cây bút kỳ cựu của Đại Đoàn Kết, nay sang
tờ Dân Việt thì chua chát rằng: “nhiều người cầm bút giờ còn bi kịch hơn khi
hàng ngày phải viết những điều không giống với sự thật … hàng ngày, dù
không tin, nhưng vẫn phải viết ra một điều không thật– một cách khéo léo đến dối
trá, để thuyết phục người đọc tin rằng đó là sự thật”
Run sợ đến dối trá. Đến mức bao điểm nóng nhức nhối về đất đai vắng bóng nhà
báo. Tại sao báo chí lại tránh né những Dương Nội, Văn Giang, Vụ Bản? Tại sao
những tấm băng rôn, những vành khăn tang giữ đất nóng hực và nhức nhối tâm can
lại không nên nổi “tác phẩm” nào? Tại sao lại cứ phải “viết ra một điều không
thật– một cách khéo léo đến dối trá, để thuyết phục người đọc tin rằng đó là sự
thật”?
Nhìn vào danh sách các tác phẩm đoạt giải báo chí quốc gia để thấy cái gì, điều
gì được phản ánh qua báo chí? Ông Hữu Thọ, cựu trưởng ban Tư tưởng-văn hóa trung ương nhận
xét về các tác phẩm đoạt giải: “Vẫn còn ít những bài điều tra sâu sát công phu
mà tôi thường nói là đọc trên những bài báo thấy ít giọt mồ hôi quá. Những giọt
mồ hôi vào trang giấy, nó cựa quậy, nó gây xúc động con người…”.
Với người cầm bút, phải hiểu lời nhận xét ấy không khác gì một câu… chửi!
Báo chí chưa bao giờ nhạt chán, hèn nhục đến vậy.
Việt Nam chưa cho phép báo chí tư nhân, không có báo đối lập. Nhưng không nên “đồng
thuận” hóa tất tật trên 700 tờ báo hiện có đến mức thành một chiều, thành sợ
hãi như thế thì báo chí chỉ còn là mấy tờ giấy dành để gói xôi vỉa hè. Báo chí
phản biện, thậm chí phê phán, đối lập có lợi cho chính phủ hơn là báo chí ca tụng,
minh họa chủ trương.
Bạn đọc ký tên “Hâm mộ đảng ta” viết một comment vào trang tôi rằng: Chưa thấy
một chính phủ nào lại sử dụng một dàn truyền thông hùng hậu đến thế chỉ để ngợi
ca chính mình, huy động dàn hợp xướng bằng mọi cách phải “tạo sự đồng thuận” với
mọi sai đúng mà không chú ý đến vai trò phản biện của báo chí. Có thể nói sự đồng
lõa, thỏa hiệp, tuyên truyền cho những quyết sách sai trái của chính quyền
trong một thời gian quá dài vừa qua là một cái tội rất to của báo chí. Nếu chú
ý đến vai trò phản biện thì hẳn các nhà cai quản đã có chính sách để lựa chọn đội
ngũ thực tài, đủ bản lĩnh. Nhưng vì chỉ chú trọng đến mục đích tuyên truyền ngợi
ca, tạo đồng thuận, và giải trí tầm thường nên ở Việt Nam, nếu không mù chữ thì
ai cũng có thể làm nhà báo được.
Nhận định có vẻ hơi quá, cực đoan, nhưng đáng suy ngẫm.
Ngay cả lớp Tổng Biên tập hiện thời cũng là một đội ngũ quá hèn. Trước 75, báo
chí có phong trào “ngày ký giả ăn mày”, đóng cửa xuống đường đấu tranh. Thời
nay, có ông Tổng nào hoặc cỡ chục tờ báo một sớm mai đồng loạt phản ứng bằng những
bản báo in “bị đục bỏ”, những tờ báo trắng để phản ứng? Có ông Tổng nào dám
công khai chống lệnh, một cái lệnh cấm cản quen thuộc từ những cú điện thoại,
những buổi giao ban mang tên “nhạy cảm” để ưỡn ngực hiên ngang bảo vệ quyền được
thông tin?
Nói thật, dù sao tôi cũng không mê những Sóng Hồng, Thép Mới, Hoàng Tùng, Hồng
Hà, Hữu Thọ, Hà Đăng, Đỗ Phượng như cách ông Nguyễn Bắc Son lấy làm “thần tượng”.
Tôi mê và thèm ước những cái tên rất gần đây thôi như Võ Như Lanh, Kim Hạnh, Lê
Văn Nuôi, Huỳnh Sơn Phước, Nguyễn Công Khế, Thế Thanh, Nam Đồng, Tống Văn Công…
– Một thế hệ tổng biên tập tài năng rất gần với chúng tôi, nhưng không hèn nhục
như bây giờ.
Chua và nhục đến mức các trang mạng lề trái cực đoan ví von mỉa mai hình ảnh
nhà báo qua vụ Văn Giang rằng: bị đánh mà không dám “ẳng” lên một tiếng.
Lịch sử báo chí cách mạng Việt Nam chưa bao giờ nhạt chán, hèn nhục như lúc
này. Tôi không nói quá đâu. Tự thân mỗi nhà báo, tôi tin ai cũng nhìn ra điều
này.
Mà “cái sợ cái hèn của người cầm bút, nhất là làm báo, nguy hiểm lắm. Rất vô thức,
nhưng anh ta sẽ làm “lây nhiễm” cái sợ, cái hèn nhát cho đồng bào mình” (Nguyễn
Chính, cựu phóng viên báo Đại Đoàn Kết).
____________________
blog Trương Duy Nhất
bọn đó là bọn viết để sống chứ đâu phải những người sống để viết
Trả lờiXóaDạ bác nói về ngày "ký giả ăn mày" là của bọn báo chí VNCH chứ còn các nhà báo cách mạng ta thì làm gì, nghĩ gì, viết gì củng được trên chỉ đạo cả. Ngay cả "ẳng" cũng phải chờ được cho phép thì chúng em mới dám làm ạ. Vì vậy chúng em tự hào là nhà báo cách mạng hướng dẫn tầm nhìn cho nhân dân đấy.
Trả lờiXóa