Đoan
Trang
Do thời
gian (và trình độ) có hạn, mình mới chỉ dịch được hai bài viết (trong đó một
bài là của mình :”>) về ngày 5-6-2011 (ngày có cuộc biểu tình mở đầu cho
“mùa hè đỏ lửa” 2011) ở Hà Nội và Sài Gòn.
* * *
MẸ KHÔNG
MUỐN CON ĐI BIỂU TÌNH
- Dạ Thảo
Phương -
Phan yêu,
Mẹ vốn
không định cho con đi biểu tình với mẹ hôm nay. Người đàn ông chân ngắn của mẹ
mới 3 tuổi rưỡi, mẹ chỉ muốn đưa con đến những nơi như công viên Thống Nhất (để
con chơi cưỡi ngựa đu quay), hay công viên Yoyogi (để con nhặt cánh hoa anh đào
chơi và ấp lên đôi má non tơ, mềm mại hơn cả cánh anh đào của con). Cho đến giờ,
mẹ vẫn cố bảo vệ tâm hồn nhạy cảm của con khỏi tất cả những gì liên quan đến bạo
lực, dù chỉ là hình ảnh một khẩu súng trong phim hoạt hình.
Biểu tình
(dù ôn hòa) ở VN vẫn là một việc mạo hiểm ở nhiều cấp độ. Và ngay cả khi không
có gì nghiêm trọng xảy ra, thì mẹ cũng không muốn con phải nhìn thấy mẹ và những
người biểu tình bị bao vây, xua đuổi, xô đẩy, bởi rừng các chú công an, cảnh
sát cơ động với súng ống, dùi cui (Mặt chú nào chú nấy hằm hằm, đầy cảnh giác,
chẳng giống hình ảnh các chú cảnh sát trên áp phích mẹ vẫn chỉ cho con, hic).
Khi mình sống
ở Nhật, con từng hỏi "Chú cảnh sát đi trên đường làm gì hả mẹ?". Mẹ
đã nói, việc của chú cảnh sát là bảo vệ mọi người, trong đó có mẹ con mình, và
bắt bọn xấu. Lúc ấy con nói: "Mẹ ơi con rất là yêu các chú cảnh sát",
cũng hồn nhiên như khi con nói "con rất là yêu" ông, bà, bố, mẹ, yêu
cây, chim và sư tử. Nếu mẹ cho con đi biểu tình hôm nay, mẹ sẽ phải giải thích
cho con rằng không phải tất cả những con người/ hành động bị các chú cảnh sát
trấn áp đều là xấu. Mẹ muốn nói điều đó với con muộn hơn một chút, khi tâm hồn
chỉ có tình thương yêu của con hiểu được rằng không phải lúc nào những người
xung quanh cũng đáp trả con bằng tình thương yêu, và một số ngoại lệ phi lý vẫn
xảy ra thường xuyên.
Mẹ còn
không muốn cho con đi biểu tình với mẹ hôm nay, vì biểu tình cũng có nghĩa là
nói lên chính kiến của mình, và con không nên tham gia chỉ vì người khác (dù
người khác đó là mẹ) tham gia.
Vì vậy, tối
hôm qua mẹ đã bảo con: "Sáng mai con sang ông bà chơi, mẹ đi biểu tình chống
Trung Quốc". Mặc dù rất háo hức sang nhà ông bà vì sẽ được chơi xếp hình,
tô màu với chị Dĩn và em Tôm, nhưng con vẫn hỏi: "Biểu tìn là gì hả mẹ? Tại
sao mẹ lại biểu tìn chống Trung Quốc hả mẹ?".
Thế là mẹ lấy
bản đồ ra, chỉ cho con hình nước Việt của mình và bảo: "Trung Quốc lấy mất
đất của nước Việt mình, làm người Việt mình đau. Trung Quốc to hơn mình, nhưng
Trung Quốc sai thì mình vẫn phải nói. Mẹ đi biểu tình để cùng các bác các cô
khác nói lên điều đó".
Con bảo:
"Trung Quốc xấu quá, hư quá mẹ nhỉ. Mình không chơi với Trung Quốc nữa,
mình cho cá mập cắn chết Trung Quốc luôn". "Ôi, không nên bạo lực như
thế con ạ. Mình chỉ đi biểu tình hòa bình thôi, mình không bạo lực". Con
nghĩ một lát rồi bảo: "Con muốn đi biểu tìn với mẹ cơ"! "Con
không muốn chơi với chị Dĩn và em Tôm à? Đi biểu tình sẽ rất mệt và có thể nguy
hiểm như động vào dao, đồ điện vậy". "Thế hả mẹ? Nhưng con cứ muốn đi
biểu tìn với mẹ cơ".
Sáng nay
con gọi mẹ dậy, con không chịu ăn sáng vì muốn đi "biểu tìn" ngay.
Nhưng không được, con trai ạ. Trước khi thực hiện nghĩa vụ công dân, mình phải
làm tốt nghĩa vụ cá nhân của mình đã. Mẹ phải cho con ăn sáng, và con phải ăn
ngoan.
Tham dự biểu
tình hôm nay mệt hơn mẹ tưởng. Trời nắng đến 36, 37 độ, oi bức kinh người. 2 mẹ
con lếch thếch tìm chỗ gửi xe (khá xa chỗ biểu tình), nhập được vào đoàn rồi
thì lại phải chạy lòng vòng qua bao tuyến phố. Các chú cảnh sát cứ thích lùa
người biểu tình vào những đường nắng ong đầu nhất để các chú cũng phải nhễ nhại
mồ hôi đuổi theo là sao? Trời nóng, người đông, mẹ phải lúc thì bế, lúc thì
cõng con cho an toàn. Tối qua giày đế bằng của mẹ bị hỏng, thế là mẹ phải đi
giày cao gót. Mẹ không có mũ, con chẳng có cờ, biểu ngữ... 2 mẹ con mình trông
không "chuyên nghiệp" lắm nhỉ. Thế nhưng mẹ con mình đã thực hiện được
một cuộc đi bộ dài hơn 3 tiếng đồng hồ dưới trời nắng gắt cùng các bác, các cô,
các chú biểu tình "xịn".
Cảm ơn chú
Dino đã tạm xa cái máy ảnh để cõng con một đoạn đường. Cảm ơn cô Codet đã giúp
mẹ chăm sóc con. Cảm ơn cô chú không đi biểu tình nhưng đã tặng con chai nước
mát ở đường Phùng Hưng. Cảm ơn các cô, chú, các bác mà mẹ con mình không biết
tên đã cho con uống nước khi con khát, cho con quạt giấy khi con nóng, và mỉm
cười với mẹ con mình. Cảm ơn gần nghìn người ở Hà Nội, khoảng 2000 người ở Sài
Gòn hôm nay đã xuống đường biểu tình, tay giơ cao biểu ngữ và cờ Tổ Quốc, cùng
hô khẩu hiệu, hát quốc ca..., bất chấp những rắc rối và hiểm nguy họ có thể gặp
phải. Cảm ơn các chú cơ động đã lấy dùi cui đẩy mẹ con mình (theo nhiệm vụ)
nhưng lại giữ tay mẹ để mẹ con mình không bị ngã (theo phản ứng tự nhiên của một
con người).
Hôm nay chú
Tie Suc bảo mẹ: "Năm 2007 cô này đi biểu tình một mình, năm nay có zai đi
cùng nhé!". Khi mẹ đi biểu tình năm 2007, con còn chưa đầy tháng. Còn năm
nay, con đã là một người đàn ông cao 1m05, con đã thấy cậy to mà ức hiếp, ăn cướp
của người khác là xấu. Và con đã tự quyết định đi biểu tình với mẹ, đã là một
trong những người cuối cùng rời đoàn biểu tình chứ không khóc đòi về giữa chừng
dù có lẽ con rất mệt, như mẹ vẫn nói với con: "Đã làm, thì làm đến cùng,
khó thì phải cố đến khi không cố được nữa". Mẹ tôn trọng và tự hào về người
đàn ông chân (vẫn còn) ngắn của mẹ quá!
Suốt buổi
biểu tình hôm nay con nói rất ít. Có lẽ con mệt, có thể đám đông, những nắm tay
vung lên, những dùi cui, súng ống... mọi điều quá mới và làm con chấn động.
Cũng có thể bộ não 3 tuổi rưỡi của con chưa thật sự hiểu những điều xảy ra
quanh con ngày hôm nay, nên con chỉ muốn làm một "quan sát viên".
Nhưng sau
khi ngủ trưa dậy, tự nhiên con nói: "Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ để Trung
Quốc đánh em Tôm, đánh mẹ".
Con yêu, mẹ
vẫn không muốn con đi biểu tình. Mẹ hy vọng khi con lớn lên, dù sống ở Việt Nam
hay nơi nào khác trên trái đất, con cũng có thể được tự do nói lên những ý kiến,
nguyện vọng chính đáng của mình và không cần phải đi biểu tình giữa thời tiết
khắc nghiệt, giữa những người mang dùi cui, súng ống trấn áp. Con sẽ không bao
giờ phải ngần ngại trước các loại áp lực, phải ít nhiều suy tính về sự an toàn
của bản thân mỗi lần quyết định nói lên chính kiến của mình, như thế hệ của mẹ.
Bởi mẹ hy vọng khi đó, xã hội sẽ tiến hóa đến mức quyền được phát biểu chính kiến
của con người sẽ được coi là đương nhiên, cho dù chính kiến đó khác với mong muốn
của một đám đông hay một nhóm người nào đó.
Mẹ yêu và
tôn trọng con, ngay cả khi con không nghe lời mẹ. Và nếu điều con thực sự muốn
không nguy hại đến tính mạng của con và xâm phạm đến quyền lợi chính đáng của
người khác, thì ngay cả khi mẹ không muốn, con vẫn cứ làm, con yêu nhé!
Hà Nội,
05.06.2011.
Mẹ
Phương của con.
http://trangridiculous.blogspot.com/2012/06/ngay-chu-nhat-nay-52-tuan-truoc.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét