SGTT.VN
Hiểu theo chính danh,
Ngày báo chí cách mạng Việt Nam 21.6 là ngày của nghề báo chứ không phải của
nhà báo. Cách hiểu này có vẻ ngày càng hợp lý, khi mà ranh giới giữa người làm
báo chuyên nghiệp và những người có khả năng cung cấp thông tin cho công chúng
đang mờ dần.
Chỉ mới đây thôi, trong khi một số
nhà báo chính quy chỉ chăm chăm hướng ống kính vào chỗ kín của nghệ sĩ, thì đã
có những người dân thay họ làm chứng nhân của sự thật. Vì vậy, kỷ niệm ngày Báo
chí cách mạng Việt Nam năm nay, mời bạn đọc thử so sánh quan niệm làm báo xưa với
nay, báo chí “lề phải” với “lề trái”, cách tác nghiệp của nhà báo chính quy và
của các công dân vô danh nhưng không vô cảm với thời cuộc, để từ đó có một cái
nhìn chân thực về nghề báo hôm nay.
Theo lệ, cứ đến 21.6 là những người
làm trong các cơ quan báo chí nhận được rất nhiều chúc mừng, thăm hỏi, biểu
dương... của các cơ quan, lãnh đạo các cấp và cả không ít chiêu đãi tiệc tùng của
giới doanh nghiệp. Bên cạnh đó, những năm gần đây còn có rất nhiều “công dân
làm báo” hay “nhà báo không xưng danh” nhưng đã đóng góp không nhỏ cho xã hội
qua những thông tin phản ánh chân thực, kịp thời nhiều vấn đề nóng bỏng của cuộc
sống. Họ đáng nhận được phần thưởng nào?
Những “nhà báo công dân” – “nhà
báo không xưng danh” kể trên thường không có được điều kiện, cơ hội hoạt động,
thu thập thông tin dễ dàng như những nhà báo chính quy hưởng lương của các cơ
quan báo chí. Thế nhưng, không ít thông tin mà họ âm thầm tự tìm kiếm, thu thập,
cung cấp cho các báo, đài hay tự công bố lại rất đắt giá, tác động không nhỏ đến
đời sống xã hội và thực sự đọng được trong lòng người đọc – trong lòng dân.
Một trong những dẫn chứng còn
nóng hổi tính thời sự, chính là thực trạng tiêu cực trong thi cử đã bị tố cáo,
phơi bày qua các video clip mà một thí sinh cùng những người hỗ trợ tự tổ chức
quay ngay trong phòng thi tốt nghiệp trung học phổ thông vừa diễn ra ở trường
THPT dân lập Đồi Ngô (huyện Lục Ngạn, Bắc Giang). Tiêu cực trong thi cử ở nước
ta vốn đã tồn tại trong rất nhiều kỳ thi, ở nhiều cấp, nhiều nơi. Bộ Giáo dục
và đào tạo đã phát động thành phong trào “Nói không với bệnh thành tích và tiêu
cực trong thi cử”, triển khai thực hiện trong toàn ngành suốt mấy năm qua. Tình
trạng đó cũng được dư luận xã hội và báo chí quan tâm, phản ánh rất nhiều. Thế
nhưng, thẳng thắn nhìn nhận thì cho đến nay chưa có cơ quan chức năng hay nhà
báo chuyên nghiệp nào thu thập, ghi nhận được thực trạng và bằng chứng tiêu cực
trong thi cử một cách rõ ràng, đầy thuyết phục và không còn đường chối cãi như
thí sinh ở trường THPT dân lập Đồi Ngô đã làm được. Về góc độ báo chí – truyền
thông thì đó quả là một trong những sản phẩm báo chí xuất sắc.
Cho đến nay chưa có cơ quan chức năng hay nhà
báo chuyên nghiệp nào thu thập, ghi nhận được thực trạng và bằng chứng tiêu cực
trong thi cử một cách rõ ràng, đầy thuyết phục và không còn đường chối cãi
như thí sinh ở trường THPT dân lập Đồi Ngô đã làm được.
|
Hoặc cách đây không lâu, phóng sự
truyền hình do một đài truyền hình cấp tỉnh tổ chức, trang bị phương tiện hiện
đại cho nhiều nhà báo chuyên nghiệp của đài ghi lại hành động đánh đập trẻ em của
người giữ trẻ tại một nhà trẻ gia đình, đã được trao giải nhất báo chí quốc
gia. Sau khi nhận giải hơn cả năm trời, các nhà báo đoạt giải vẫn còn kể lại
khá nhiều câu chuyện về quá trình tác nghiệp, với không ít biện pháp nghiệp vụ
“thông minh, mưu trí” để vượt qua khó khăn, nguy hiểm mà làm nên tác phẩm báo
chí ấy. Còn gần đây, trong các vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng (Hải Phòng) hay Văn
Giang (Hưng Yên), rất nhiều báo, đài trong và ngoài nước đã đăng tải hình ảnh,
video clip ghi lại hiện trường nhưng đều không phải do những nhà báo chính quy
của các báo, đài ấy thực hiện, mà là tác phẩm của những “nhà báo công dân” cung
cấp. Cho đến nay, tác giả của những “tác phẩm báo chí” đó vẫn chưa tự xưng
danh. Những “nhà báo không xưng danh” ấy cũng không kể gì về quá trình “tác
nghiệp” để có được sản phẩm đã cung cấp cho các báo, đài sử dụng đăng tải. Thế
nhưng, người đọc, người xem chắc chắn sẽ hiểu được là quá trình “tác nghiệp” ấy
cũng không kém khó khăn, và cả nguy hiểm so với việc các nhà báo chuyên nghiệp
đã gặp và đã kể trong quá trình thực hiện phóng sự truyền hình về người giữ trẻ,
đánh trẻ đã được tặng thưởng giải nhất báo chí quốc gia.
Còn rất nhiều trường hợp và “tác
phẩm báo chí” do chính những công dân bình thường làm thay cho các nhà báo
chính quy và được công bố, đăng tải trên báo đài, giống như các trường hợp kể
trên. Những tác phẩm báo chí đó đã phản ánh được các góc cạnh chân thực của nhiều
sự việc xảy ra. Trong đó, có cả việc góp phần minh định để bảo vệ sự thật cho cả
nhà báo chính quy trong quá trình tác nghiệp tại hiện trường, như trường hợp
hai nhà báo VOV bị đánh trong vụ cưỡng chế đất tại Văn Giang. Đó cũng là góp phần
nhằm giúp lãnh đạo và cơ quan chức năng xem xét, chỉ đạo, xử lý kịp thời, công
minh các vấn đề liên quan trong nhiều vụ việc. Những “tác phẩm báo chí” của các
“nhà báo công dân” ấy chưa thể lọt vào danh sách xem xét trao giải thưởng báo
chí chính quy các cấp. Thế nhưng, gây được ấn tượng và đọng sâu trong lòng người
đọc, người xem – đó cũng chính là một giải thưởng – “giải thưởng trong lòng
dân”, dành cho những người thực sự xứng danh là “nhà báo trong lòng dân”…
PHAN SÔNG NGÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét