Huỳnh Ngọc Chênh
Nó tự nhận nó là chính thống, giang hồ gọi nó là lề phải, là lề đảng. Nhưng đúng tên của kẻ sinh ra nó gọi nó là cách mạng.
Nó chính là hệ thống báo chí. Tức là những cơ quan truyền thông của nhà cầm quyền,
do nhà cầm quyền cấp phép và đặt dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng. Nó là nền
báo chí cách mạng Việt Nam mà ngày
21.6 sắp tới đây là ngày tổ của nó.
Tất cả là báo chí cách mạng nhưng có báo được bao cấp toàn diện, được bao tiêu
sản phẩm, có báo được bao cấp một phần, có báo tự bươn chải với thị trường để
kiếm sống.
Trong những tờ báo tự bươn chải để kiếm sống, có tờ kiếm sống được, có tờ đã chết,
có tờ sống ngoắc ngoải, có tờ mới sinh ra đang tìm cách quậy lật.
Những tờ báo cách mạng đang ngoắc ngoải hoặc mới sinh sau, trong tình hình càng
lúc càng khó khăn vì sự cạnh tranh của báo lề dân, phải cố sống cho được bằng mọi
giá. Chúng vất hết đi chuyện cách mạng, không đếm xỉa gì đến cái chính trị mà đảng
định hướng để rảnh chân lao vào cuộc cạnh tranh khai thác mọi yếu tố giật gân:
đâm, chém, cướp, hiếp, đồng tính, loạn luân, ma quái, lộ hàng...nhằm câu khách
bán báo, câu "viu" bán quảng cáo. Loại báo nầy đang bị đồng loại cách
mạng xếp vào loại báo lá cải. Nhưng vì chúng cũng là báo chí cách mạng nên phải
gọi đúng tên là báo chí cách mạng lá cải.
Sự xuất hiện loại hình báo chí cách mạng lá cải làm cho nền báo chí cách mạng
trở nên đa dạng và phong phú.
Cũng từ đó, diện mạo của nền báo chí cách mạng vốn dĩ đã méo mó buồn cười nay
càng trở nên dị hợm và tức cười hơn.
Tôi thấy vui đấy chứ, nhìn vào mặt nó là khỏi cần phải đi xem tấu hài.
Ha Ha Ha, báo chí cách mạng Việt Nam! Báo chí cách mạng lá cải Việt nam! Thế giới
không ai có ( à quên, trừ Trung Cộng).
http://huynhngocchenh.blogspot.de/2012/05/bao-chi-cach-mang-la-cai-viet-nam.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét