Tiến sĩ Trình Ánh Hồng
Kể
từ năm 2006, cải tổ chính trị ở Việt Nam đã được thực hiện theo cách tương tự ở
Trung Quốc trong nửa cuối thập niên 1980 trước khi tàn sát Thiên An Môn năm
1989 làm mọi sự chựng lại.
Đặc
biệt, một cơn sốt truyền thông còn mô tả Việt Nam là đi trước Trung Quốc về cải
tổ chính trị, sau khi Quốc hội Việt Nam bác bỏ đề nghị của chính phủ về hệ thống
đường sắt cao tốc năm 2010.
Giới cải cách Trung Quốc xem vụ này là tiến bộ rất
đáng kể trong quá trình xây dựng cơ chế kiểm tra ở tầng mức cao nhất trong
chính trị Việt Nam. Nhiều người Trung Quốc tin rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ
sớm cho phép để hai người nắm chức Tổng Bí thư và Chủ tịch nước, giống như ở Việt
Nam.
Trước
đó, người Trung Quốc còn ca ngợi tiến bộ của Việt Nam trong nhiều lĩnh vực cải
tổ lớn: tranh đua chức Tổng Bí thư, bầu trực tiếp Đại biểu Quốc hội (người
Trung Quốc được cho hay một số ứng viên độc lập đã giành được ghế trong Quốc hội),
và Quốc hội Việt Nam bác bỏ một số ứng viên bộ trưởng do Thủ tướng đưa ra. Báo
chí Trung Quốc nói với độc giả rằng các phiên họp Quốc hội Việt Nam có thể xem
trực tiếp, và không phải chuyện hiếm khi các quan chức cao cấp lúng túng, toát
mồ hôi trước câu hỏi khó của dân biểu.
Ai
ngưỡng mộ ai?
Mặt
khác, một số người Việt lại có thể nói rằng thay đổi chính trị ở Trung Quốc
đáng được Việt Nam ngưỡng mộ. Trung Quốc đã bỏ tù vài thành viên Bộ Chính trị
và tử hình nhiều cán bộ ở cấp bộ trưởng, cấp tỉnh vì tham nhũng. Suốt nhiều thập
niên, nông dân Trung Quốc được phép bầu trưởng thôn và bí thư xã cũng được chọn
một cách cạnh tranh, trong khi ở Việt Nam, những việc như thế chỉ mới được thí
điểm.
Một
người bạn Việt Nam bảo tôi rằng sự ngưỡng vọng lẫn nhau như thế có thể xem là hội
chứng “cỏ nhà người khác xanh hơn”. Tôi đồng ý, vì ở cả hai nước, đảng cộng sản
không tỏ ra có dấu hiệu sẵn sàng chia sẻ quyền lực với người khác. Một dấu hiệu
cho thấy cả hai đảng sẵn sàng ở lại nắm quyền vĩnh viễn là sự hình thành “thái
tử đảng” ở cả Hà Nội và Bắc Kinh. Một lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc nói
ngay từ thập niên 1980, trước khi Liên Xô sụp đổ, rằng “chúng ta chỉ có thể tin
con cháu của mình”. Sự thách thức mang tính tổ chức chống lại Đảng bị loại hẳn ở
hai nước và thường bị trừng phạt nhanh chóng. Nghề báo cũng là nghề nguy hiểm
nhất. Kết quả là, ở cả hai nước, khủng hoảng xã hội đã hằn sâu thêm như các vụ
tranh chấp đất gần đây ở Ô Khảm và Tiên Lãng.
Dân làng Trung Quốc đã có thể tự bầu trưởng thôn |
Với
những sự tương tư căn bản như trên, có vẻ hài hước khi bàn nước nào “tiến bộ
hơn” về cải tổ chính trị. Nhưng tôi vẫn phải nói rằng thảm cỏ dân chủ ở Việt
Nam dường như xanh hơn Trung Quốc một chút, đặc biệt khi xét về tiềm năng tương
lai. Niềm tin này chủ yếu được củng cố bằng việc so sánh hiến pháp hai quốc
gia.
Cải
tổ chính trị ở Việt Nam gặp ít hạn chế hiến pháp hơn, nếu ta so sánh những điều
quan trọng nhất trong phần đầu của hai bản hiến pháp. Tôi ngạc nhiên khi biết
câu nói “Của dân, do dân và vì dân” của Abraham Lincoln được nhắc lại y chang
trong Hiến pháp Việt Nam. Nó cũng nói “Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong
khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật”. Hiến pháp Việt Nam còn nhấn mạnh “Quyền lực
nhà nước là thống nhất, có sự phân công và phối hợp giữa các cơ quan nhà nước
trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp”, mở ngỏ để có thể
giải thích rõ hơn về tam quyền phân lập. Những từ này không hề có trong Hiến
pháp Trung Quốc.
So
sánh Hiến pháp
Hiến
pháp Việt Nam không nhấn mạnh bản chất “xã hội chủ nghĩa” của nhà nước”. Nhưng
Hiến pháp Trung Quốc, ngay điều đầu tiên, không chỉ tuyên bố Trung Quốc là “nhà
nước xã hội chủ nghĩa” mà còn cảnh cáo ngăn cấm việc “phá hoại hệ thống xã hội
chủ nghĩa”. Hiến pháp Trung Quốc đòi hỏi nhân dân Trung Quốc “chiến đấu chống lại
các thế lực, ở cả trong nước và nước ngoài, thù địch và có định phá hoại hệ
thống xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc”. Trong khi đó, điều đầu tiên của Hiến pháp
Việt Nam chỉ nói “Nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam là một nước độc lập,
có chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ”. Ở điều Ba, Việt Nam chỉ nói
“nghiêm trị mọi hành động xâm phạm lợi ích của Tổ quốc và của nhân dân” mà
không nhắc đến “chủ nghĩa xã hội”.
Một
điều khác có thể so sánh là quan niệm “đấu tranh giai cấp dưới chế độ xã hội chủ
nghĩa”. Hiến pháp Trung Quốc nhấn mạnh đấu tranh giai cấp sẽ tồn tại thời gian
dài, còn của Việt Nam không thấy nhắc đến từ này. Việc đưa cụm từ này vào hiến
pháp cho thấy Đảng Cộng sản cố tình đặt tiền đề cho việc đàn áp lớn ở trong nước.
So
sánh hai hiến pháp, ít nhất về mặt ngôn từ, có vẻ như ở Việt Nam, những nguyên
tắc cơ bản của chủ nghĩa lập hiến và bản chấp trung lập của nhà nước được tôn
trọng nhiều hơn – vì thế có nhiều khoảng trống hơn cho cải tổ chính trị tiếp
theo. Hiến pháp Trung Quốc phản dân chủ hơn. Ở Trung Quốc gần đây, một số trí
thức đề nghị lập ra “chính thể một đảng lập hiến”, rõ ràng lấy cảm hứng từ “chế
độ quân chủ lập hiến” để thỏa hiệp giữa chế độc độc đảng và dân chủ. Nếu thực sự
có một chính thể lạ đời như vậy, Việt Nam có thể sẵn sàng hơn một chút và Bắc
Kinh chắc chắn sẽ học gì đó từ Hà Nội.
Ngoài
ra, tôi lạc quan về Việt Nam hơn một chút khi so sánh sự biến đổi xã hội hậu cộng
sản ở hai nước. Ở đây, “hậu cộng sản” ám chỉ việc từ bỏ các học thuyết
Stalin-Mao-it, cải tổ kinh tế và mở cửa với thế giới. Đảng Cộng sản Trung Quốc
đã vượt qua điểm bế tắc năm 1989 cùng khủng hoảng chính thể kèm theo sau đó, và
nay tự tin hơn khi Trung Quốc nhanh chóng trở thành tân siêu cường. Đảng Cộng sản
Trung Quốc công khai nói với thế giới rằng họ đã tìm ra con đường hiện đại hóa
mới bằng cách bác bỏ dân chủ và tự do. Ôn Gia Bảo – thủ tướng ít quyền lực – là
lãnh đạo duy nhất còn cổ vũ “cải tổ chính trị”. Chẳng ai nói theo ông. Trong
phiên họp gần đây của Quốc hội Trung Quốc, “cải tổ chính trị” gần như trở thành
cấm kị.
Nhiều
người dễ nói với bạn rằng ở Trung Quốc hôm nay, có nhiều tự do trí thức hay thậm
chí tự do ngôn luận. Nó thể hiện qua các tranh luận trái chiều trên và ngoài mạng.
Thậm chí có cả cổ vũ chính trị – cả chủ nghĩa tự do, tân tự do, tân tả, tân
Mao, cựu Mao, chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa hiếu chiến, tân phát xít, tân Nho
giáo. Nhưng sẽ là sai lầm khi nghĩ rằng một nền văn hóa lành mạnh sẽ sinh ra từ
sự bừng nở trí thức này. Phần nào đó, Trung Quốc hôm nay rất giống nước Đức
(1919-1933), hay Nhật Bản thập niên 1920 và 1930. Ở hai nước giai đoạn đó, trên
bề mặt là sự cạnh tranh của nhiều hệ tư tưởng, nhưng rốt cuộc chủ nghĩa phát
xít hay chủ nghĩa dân tộc quá khích đã chiến thắng.
Tại
Trung Quốc, xu hướng này đã phát triển cùng tình cảm chống phương Tây, đặc biệt
là bài Mỹ, mặc dù sự thăng tiến của Trung Quốc là nhờ giao thiệp với phương
Tây. Chủ nghĩa dân tộc mới này không chỉ phản dân chủ mà còn mang tính bành trướng.
Theo nó, lịch sử hiện đại Trung Quốc là “100 năm ô nhục”. Nó xem nhiều nước là
kẻ thù của Trung Quốc mà Việt Nam là kẻ gây rối khu vực. Việt Nam bị cho là vô
ơn cho dù Trung Quốc đã giúp đỡ trong thập niên 1950 và 1960. Việt Nam đã quên
béng “bài học” mà Trung Quốc đã dạy trong chiến tranh Việt – Trung 30 năm trước,
không biết về khả năng quân sự hiện nay của Trung Quốc mà lại mong Hoa Kỳ hỗ trợ.
Theo những người dân tộc chủ nghĩa bàn luận trên mạng, mà cũng được ủng hộ của
nhiều trí thức, viên chức dân sự, quân sự, cuộc chiến đầu tiên khi Trung Quốc
đã trở thành quyền lực toàn cầu sẽ có thể là giữa Trung Quốc và Việt Nam. Nhật
Bản và Ấn Độ cũng nằm trong danh sách trả thù, nhưng đó là kẻ thù khó hơn và
chiến tranh sẽ có hậu quả quốc tế nghiêm trọng hơn.
Chính
thể Việt Nam chưa gặp khủng hoảng nghiêm trọng như Trung Quốc 1989. Chúng ta
không rõ liệu những cải tổ chính trị hiện nay sẽ tiếp tục để chính thể hạ cánh
nhẹ nhàng, hay cải tổ sẽ đi đến mức khiến Đảng đối diện tình hình tương tự như
Trung Quốc năm 1989. Nhưng ta biết từ năm 2006, Việt Nam đã thảo luận và thí điểm
cải tổ theo một cách chưa hề có ở Trung Quốc.
Ở
Việt Nam, tình cảm bài phương Tây, bài Mỹ không thu hút như ở Trung Quốc. Chủ
nghĩa tự do phương Tây cũng có đôi chút ảnh hưởng trong lịch sử Việt Nam, như
thể hiện qua Tuyên ngôc Độc lập của Hồ Chí Minh. Thật không thể hình dung một
chính khách Mỹ, dẫu là Lincoln, lại được Hiến pháp Trung Quốc trích dẫn. Ở Việt
Nam, chủ nghĩa dân tộc không đi chung với tư tưởng phản dân chủ như ở Trung Quốc.
Thái độ đó với Mỹ và phương Tây chắc chắn có tác động đến những nỗ lực vì dân
chủ.
Để
kết luận, chính thể cộng sản ở Trung Quốc phản dân chủ hơn và khuyến khích chủ
nghĩa dân tộc bài phương Tây hung hăng hơn. Không có nghĩa là Trung Quốc sẽ
không dân chủ hóa. Nhưng tôi chỉ muốn nói rằng Việt Nam có vị thế tốt hơn để tiến
hành thêm cải tổ chính trị.
Tác
động qua lại về dân chủ hóa giữa Trung Quốc và Việt Nam là thế này. Cải tổ ở Việt
Nam cho phép những thảo luận hay thậm chí cổ vũ chính trị vốn không dễ xảy ra ở
Trung Quốc. Nếu Trung Quốc có những cải tổ nghiêm túc, nó sẽ tạo ra môi trường
quốc tế thuận lợi hơn cho Việt Nam. Nhưng nếu Trung Quốc không cải tổ, Việt Nam
sẽ đối diện một láng giềng bành trướng và dân tộc quá khích. Dĩ nhiên, chúng ta
chỉ nhận biết được tương lai khi nó đã xảy ra.
Bài
viết phản ánh quan điểm riêng của tác giả Trình Ánh Hồng (Ying Hong Chen), một sử gia người Mỹ gốc Hoa, là Phó
giáo sư thuộc Đại học Delaware State, Hoa Kỳ.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2012/05/120508_viet_china_politics.shtml
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét