“Nếu Philippines mang đến cho ta một cơ hội
như thế, chắc chắn chúng ta sẽ nắm bắt nó” – tướng Trung Quốc La Viện (Luo
Yuan) viết về khả năng chiến tranh bùng nổ tại một số hòn đảo không người ở
trên Biển Đông. Vụ đối đầu kéo dài cả tháng nay giữa tàu của hai nước – hai bên
tranh chấp quyền sở hữu bãi cạn Scarborough xa tít tắp – đã và đang khuấy động
những ngôn từ nảy lửa, và có thể dự đoán được, ở Trung Quốc. Nhưng điều lạ là,
cả những lời phê phán thứ chủ nghĩa dân tộc tự phát kia cũng đã được nói ra một
cách rất thẳng thắn.
Cách đây 4 năm, Trung Quốc chìm
trong một cơn bộc phát lòng yêu nước, mà hầu như khi ấy chẳng mấy ai ở đất nước
này dám tỏ ra công khai nghi ngờ. Cơn bộc phát yêu nước đó được kích động bởi
những vụ bạo lực chống người Trung Quốc nổ ra hồi tháng 3-2008 tại thủ phủ
Lhasa của Tây Tạng. Nhiều người Trung Quốc đoán là phương Tây ủng hộ lực lượng
nổi dậy. Thời điểm đó, Trung Quốc cũng đang chuẩn bị tổ chức Thế Vận Hội vào
tháng 8 cùng năm – sự kiện này càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa yêu nước, vốn dĩ
đã bùng lên một lần nữa trong bối cảnh khủng hoảng tài chính toàn cầu. Nhiều
người buộc tội phương Tây, nhất là Mỹ, đã gây rối loạn tài chính, và họ bắt đầu
nói về Đảng Cộng sản với một tấm lòng biết ơn mới – biết ơn vì đã giúp Trung Quốc
vượt qua cơn bão khủng hoảng.
Rất
ít người Trung Quốc nghi ngờ yêu sách chủ quyền mà chính phủ họ đưa ra đối với
bãi cạn Scarborough (hay là Hoàng Nham đảo theo cách gọi của Trung Quốc), hoặc
thậm chí đối với bất kỳ hòn đảo nào nằm trong cái gọi là “đường 9 đoạn” (xem bản
đồ). Trong mấy năm gần đây, tranh chấp của Trung Quốc trên Biển Đông đã gây phản
tác dụng, khi đẩy các nước hàng xóm xích lại gần Mỹ hơn; tuy nhiên, không có
nhiều dấu hiệu cho thấy vấn đề có khả năng làm bùng lên một cơn bộc phát tư tưởng
sô vanh (tư tưởng nước lớn) mạnh mẽ hơn nữa ở Trung Quốc. Chỉ có một nhóm người
Trung Quốc tụ tập ngoài cổng đại sứ quán Philippines ở Bắc Kinh. (Có khoảng 300
người Philippines biểu tình ở Manila).
Các
nước láng giềng của Trung Quốc bực bội hơn bao giờ hết trước nguy cơ tình cảm
dân tộc chủ nghĩa lan rộng ở Trung Quốc có thể kích động giới lãnh đạo Trung Quốc
đi đến những hành động tăng cường ảnh hưởng ở nước ngoài. Gần đây, các nước
láng giềng cũng có lý do đặc biệt để lo lắng. Đảng Cộng sản Trung Quốc đang chịu
sức ép khủng khiếp sau vụ thanh trừng ủy viên Bộ Chính trị Bạc Hy Lai hồi tháng
trước, cũng như sức ép khi họ đang phải chuẩn bị cho những thay đổi lớn về lãnh
đạo vào cuối năm nay. Thêm vào đó, các dấu hiệu về một nền kinh tế đang suy giảm
cũng là mối lo của đảng. Giới lãnh đạo Trung Quốc có lẽ cảm thấy không thể
không khuyến khích ít nhiều tình cảm yêu nước và bài ngoại, như một cách để khiến
công chúng xao lãng sự chú ý vào các vấn đề trong nước. Nhưng gần đây, các biểu
hiện chống lại trò đó đã xuất hiện một cách bất thường. Những vấn đề mà đảng muốn
che giấu lại rất có thể là những yếu tố kích thích một số người Trung Quốc phê
phán (chính quyền) nhiều hơn.
Có
thể thấy điều này rõ ràng nhất trong phản ứng của công chúng với cuộc đào tẩu hồi
cuối tháng trước một nhà hoạt động bị mù – ông Trần Quang Thành. Ông chạy thoát
vào đại sứ quán Mỹ ở Bắc Kinh, và sau đó được chuyển sang một bệnh viện tại Bắc
Kinh để điều trị. Ông Trần là nhà bất đồng chính kiến đầu tiên, kể từ năm 1989,
được bảo vệ nhờ quy chế ngoại giao của Mỹ trên đất Trung Quốc. Tuy nhiên, ngay
cả những nhân vật dân tộc chủ nghĩa trên mạng – hơn bao giờ hết đang sẵn sàng
buộc tội Mỹ can thiệp vào công việc nội bộ của Trung Quốc – cũng đã dịu giọng.
(Ông Trần vẫn đang chờ được cấp hộ chiếu để có thể rời Trung Quốc sang Mỹ du học).
Vào
ngày 4-5, một số tờ báo ở Bắc Kinh đã đăng tải những bài xã luận công kích ông
Trần và các nhà ngoại giao Mỹ, gọi ông Trần là “con tốt” bị các chính trị gia Mỹ
sử dụng để bôi nhọ Trung Quốc. Nhiều blogger Trung Quốc phản ứng bằng việc công
kích lại mấy tờ báo đó, chứ không nhằm vào ông Trần.
Khuya hôm qua, một trong
các tờ báo này, là tờ Tin tức Bắc Kinh (Beijing News), đã đăng tải trên blog một
bài có vẻ giống như lời xin lỗi. Bài báo có bức ảnh một anh hề lôi thôi, hút xì
gà, phía dưới có câu: “Trong sự tĩnh lặng sâu thẳm của màn đêm, chúng tôi cởi bỏ
chiếc mặt nạ dối trá và nói với cái tôi chân thật của mình rằng, chúng tôi xin
lỗi”. Sau đó các nhà kiểm duyệt đã xóa bài này, sau khi hàng nghìn người post
những bình luận, thông điệp ủng hộ sự thay đổi của tờ báo. Một trang tin của
Trung Quốc, trang Caixin, đã đánh giá một trong các bài xã luận là “không phù hợp”
và làm người đọc “cười vỡ bụng”.
Những
nỗ lực của hệ thống báo chí quốc doanh nhằm hạ uy tín đại sứ Mỹ ở Trung Quốc,
ông Gary Locke, vì đã giúp đỡ ông Trần, cũng chỉ tạo được chút ít đồng cảm. Vào
ngày 14-5, tờ Bắc Kinh Nhật Báo (Beijing Daily) ra sức chế nhạo ông Locke khi
kêu gọi ông công khai tài sản. Liu Yadong, biên tập viên cao cấp của một tờ báo
quốc doanh khác, tờ Khoa học Công nghệ Hàng ngày (Science and Technology
Daily), viết trên blog rằng quan chức công vụ ở Mỹ bưng bít thông tin tài sản
là chuyện thường (nhưng tài sản của ông Locke thì đã được công khai rồi). Từ
lâu đã có những lời kêu gọi công khai tài sản tương tự ở Trung Quốc – đất nước
mà tham nhũng lan tràn – và cuộc tranh cãi khiến cho những lời kêu gọi đó càng
được biết đến nhiều hơn. Bị chìm ngập trong những comment phê phán chỉ trích, Bắc
Kinh Nhật Báo đã phải dỡ bỏ bài viết trên blog.
Tình
cảm dân tộc chủ nghĩa phổ biến trong nước vẫn là một sức mạnh to lớn, nhưng
chính quyền đã bắt đầu phải cảnh giác, không để nó được tự do quá, đề phòng
nguy cơ chính đảng cộng sản bị nó chống lại. Tháng trước, chính quyền đã lệnh
cho một website dân tộc chủ nghĩa như vậy – thành lập trong thời kỳ bộc phát
cơn yêu nước của năm 2008 (webiste có địa chỉ m4.cn, trước là “Anti-CNN.com”) –
phải đóng bản tin. Họ không muốn nó lại gây rắc rối thêm lần nữa.
Nguồn: The Economist
Bản tiếng Việt © Ba Sàm
2012
http://anhbasam.wordpress.com/2012/05/19/dan-trung-quoc-thac-mac-chu-truong-cua-dang/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét