Lê
Phục Văn - Trí Nhân Media
Chắt chiu từng giọt nước để nấu ăn của cư dân đảo Bé |
Vào
tuần này, một cái tin mang đến niềm vui vô cùng to lớn cho khoảng 100 gia đình
tại đảo Bé, một hòn đảo cách đất liền khoảng 20 chục cây số thuộc tỉnh Quảng
Ngãi. Đây là hòn đảo nằm cạnh đảo Lý Sơn, một địa danh đang được nhiều người
dân Việt biết đến vì hàng trăm tàu thuyền và thủy thủ đã trở thành nạn nhân của
quân Tàu đang hoành hành ở Biển Đông.
Tin
vui ấy là chính phủ Nam Hàn sẽ tài trợ cho dự án lọc nước biển và một máy phát
điện cho hòn đảo quanh năm thiếu nước ngọt và không có điện.
Đó
là sự thật chứ không phải là xuyên tạc hay bôi xấu chế độ. Không tin thì cứ đọc
trên chính các tờ báo quốc doanh để biết thêm về hàng trăm ngôi chợ, trường học,
nhà máy rác, nhà máy lọc nước, nhà văn hóa và thậm chí là bệnh viện được xây
xong nhưng trở thành chỗ nuôi bò hay... phơi lúa!
Điều
khôi hài là các biện hộ mà giới nhà báo quốc doanh ghi nhận được đều có những
lý do chung chung như thiếu tính toán, thiếu tầm nhìn, có phẩm chất yếu kém và
đặc biệt là không có "kinh phí điều hành" sau khi xây xong. Điển hình
như nhà máy rác xây xong thì không có rác mang tới vì đường sá xa xôi. Nhà máy
lọc nước xây xong chỉ hoạt động vài tháng thì đóng cửa vì không đủ chi phí điều hành.
Chính
vì thế, người ta hy vọng nhà máy lọc nước biển ở đảo Bé sẽ không lâm vào số phận
thê thảm đó để giúp cho 100 gia đình thoát ra khỏi hoàn cảnh tăm tối. Với kỹ
thuật hiện nay, việc xây dựng một hệ thống lọc nước biển là điều không khó cho
lắm. Cái khó chỉ là phí tổn điều hành và bảo trì sau khi xây xong. Nếu bỏ vốn
ra xây dựng và hy vọng kiếm lời trong dự án này là điều rất viễn vông vì con số người tiêu thụ khá thấp, lại là những
gia đình nghèo khổ. Chỉ hy vọng đủ tiền trả lương nhân công và mua nhiên liệu
chạy máy móc hằng ngày là may mắn lắm rồi.
Thế
nhưng đây là tiền biếu không của chính phủ Nam Hàn, tức từ tiền thuế của người
dân Nam Hàn. Và đây chính là điều đáng tủi nhục khi đọc đến con số 20 tỷ đồng,
tức 1 triệu Mỹ kim, cho dự án này. Đối với người dân đảo Bé, đây quả là số tiền
khổng lồ vì gấp 10 lần lợi tức hằng năm mỗi gia đình trên đảo. Thế nhưng số tiền
này chỉ là con số lẻ so với tổng số tiền thua lỗ hay thất thoát của các tập
đoàn kinh tế quốc doanh được công bố trong năm qua. Số tiền đó còn bé nhỏ hơn nữa
nếu so với con số 10 ngàn tỷ đồng mà ông bộ trưởng Đinh La Thăng dự trù bỏ ra để
xây dựng các văn phòng của bộ giao thông trong vài năm tới.
Nếu
làm một phép tính nhẩm, 10 ngàn tỷ đồng (tức 500 triệu Mỹ kim) sẽ xây được ít
nhất là 1000 cây cầu treo hay vài trăm nhà máy lọc nước sạch (chứ không phải lọc
nước biển), hoặc vài trăm trường học đầy tiện nghị, ở các huyện nghèo. Và nếu
chỉ gói gọn trong ngành giao thông thì ít nhất cũng có được cả ngàn cây số đường
xá khang trang ở các huyện đó.
Và
nếu cộng 4 tỷ rưỡi Mỹ kim phá sản của Vinashin, cùng hàng trăm ngàn tỷ đồng thất
thoát của các tập đoàn khác, cũng như hàng trăm tỷ Mỹ kim mà người Việt hải ngoại
gửi về suốt nhiều năm qua, đất nước VN lẽ ra đã cất cánh từ nhiều năm qua chứ
không phải đi ngửa tay xin 1 triệu Mỹ kim từ Nam Hàn để giúp xây nhà máy lọc nước
biển ở đảo Bé sau 37 năm xây dựng, trong đó có 20 năm đổi mới.
Nếu
lượm lặt các tin tức trên báo chí nhà nước, người ta sẽ thấy rằng các công
trình phúc lợi xã hội đã và đang được xây dựng, nhưng hầu hết đều bỏ hoang hay
xử dụng sai mục đích, là đến từ các nguồn viện trợ quốc tế. Ngay cả cây cầu Bắc
Mỹ Thuận cũng là do nước Úc tài trợ và xây dựng hoàn toàn. Và nếu chịu khí đi về
nhiều vùng quê nghèo, người ta dễ dàng nhận thấy là nhiều tổ chức người Việt hải
ngoại đã âm thầm quyên góp để giúp xây trường học hay cầu cống suốt nhiều năm
qua.
Tất
cả những điều đó cho thấy đảng cộng sản VN là một tập đoàn bất tài. Chính họ đã
đẩy đất nước đến sự lụn bại và tủi nhục của ngày hôm nay, chứ chẳng có thế lực
thù địch nào cả. Họ tha hồ mạt sát khối người Việt hải ngoại, nhưng một điều họ
khó thể phủ nhận được là nếu không có khối lượng ngoại tệ của người Việt gửi về
trong nước hằng năm thì nền kinh tế trong nước đã sụp đổ từ lâu.
Chính
vì thế, nếu còn là người Việt thì người ta phải thấy tủi nhục khi nhà nước VN
tung hô mừng rỡ vì nhận được vài triệu đồng bố thí của thế giới, trong khi khối
người Việt hải ngoại chỉ cần tổ chức một đại nhạc hội là có thể kiếm được số tiền
ấy một cách dễ dàng. Điển hình như buổi lạc quyên gây quỹ giúp Thương phế binh
VNCH hay các cuộc cứu trợ nạn lụt miền Trung hằng năm.
Hơn
một trăm năm trước, cụ Phan Bội Châu từng than thở "Ngọc ở trong nhà, mà lại
đi ngửa tay xin từng hột gạo ở ngoài đường" để ám chỉ cái yếu hèn của dân
tộc khi phải đi dựa vào thế lực ngoại bang. Một trăm năm sau câu nói này vẫn
đúng! Đúng đến độ làm con cháu phải bàng hoàng và cay đắng!
Lê Phục Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét