S.T.T.D Tưởng Năng Tiến
Nhìn những người bạn
Phi, tôi đau đớn nhận ra rằng lòng tự hào dân tộc của đồng bào tôi đã và đang bị
giam cầm. Và chính vì như thế nó không còn vẹn nguyên, nó chỉ còn là một
niềm tự hào dân tộc bị tật nguyền.”
Mẹ Nấm
Vào khoảng thời
điểm này, hơn bốn thập niên về trước, một công dân Việt Nam đã đi
(quá giang) vào vũ trụ. Nhiều năm sau, khi có dịp nhắc lại chuyến bay
lịch sử này, phi hành gia Phạm Tuân vẫn còn thấy bồi hồi:
“Đó là ngày vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi…Tôi mang theo quốc kỳ, quốc huy, chân dung của
bác Hồ, bản tuyên ngôn độc lập do bác viết, di chúc bác để lại, cùng với một
túi đất của quảng truờng Ba Ðình (nơi xây lăng của Hồ Chí Minh) và nhiều phù hiệu
nữa...” – theo như tường thuật của BBC (Vietnam Marks Anniversary Of Giant
Leap - BBC News) nghe được vào hôm 24 tháng 7 năm 2000.
Phóng viên Nguyễn
Dũng Sĩ (báo Tuổi Trẻ Online , số ra ngày 17 tháng 1 năm
2004) còn long trọng cho biết thêm rằng ngoài chân dung bác Hồ, Phạm
Tuân còn na theo “một tấm ảnh của
Tổng Bí Thư Lê Duẩn” nữa.
Thiệt là quá đã
và ... quá tải!
Ngày lên đường của
Phạm Tuân, tất nhiên, được tổ chứ vô cùng long trọng. Tuy thế, vẫn
chưa long trọng bằng ngày ông trở lại – theo như ghi nhận của báo Công An Nhân Dân, số ra ngày 4 tháng 2 năm 2011:
“Giây phút trở về với mặt đất cũng là những giây phút hạnh phúc thiêng
liêng. Ông và Gorbatco trở về trong vòng tay chào đón trìu mến của nhân dân
Liên Xô. Tổng Bí thư BCH TW Đảng Cộng sản Liên Xô Brêgiơnhép đã gắn lên ngực
ông Ngôi Sao Đỏ và danh hiệu Anh hùng Liên Xô và Huân chương Lênin.
Ngày
ông trở về Việt Nam, người dân đứng suốt dọc con đường từ sân bay Gia Lâm về Hà
Nội với những bức ảnh chân dung Phạm Tuân, cờ hoa, biểu ngữ chào đón. Lúc đó
ông thấy một cảm xúc xúc động đến nghẹt thở cứ dâng tràn trong lòng.”
Dù không có mặt ở
Hà Nội – vào “những giây phút hạnh phúc thiêng liêng” quá xá như vậy –
và dù đang sống dấm dúi ở một đầu đường hay xó chợ (nào đó) ở
tận miền Nam xa xôi, nhà thơ Bùi Giáng cũng vẫn bị cảm xúc (theo) và
đã bật lên hai câu thơ bất hủ:
Hoan
hô đồng chí Phạm Tuân
Khi không anh bỗng nhẩy tưng lên trời!
Hai
thập niên sau, sau khi thi sĩ Bùi Giáng qua đời – bên này bờ đại dương
– mới xuất hiện một người đồng điệu: tiến sĩ Gerard De Groot, tác giả của cuốn Dark Side of the Moon: The
Magnificent Madness of the American Lunar Quest, xuất bản năm 2006. Theo ông:
“Cho dù với tất cả sôi nổi, bi kịch và thảm kịch, chúng ta vẫn chưa
tiếp cận được câu trả lời là làm gì trong không gian” – Despite all the excitement, drama and
tragedy, we’re no nearer an answer about what to do in space. (“The Shuttle: a journey through space
and time that took us nowhere.”
The Telegraph, 23 July 2011).
Down and out: the Shuttle lands after its final voyage Photo: EPA |
Chuyến
bay cuối cùng của phi thuyền con thoi Atlantis hạ cánh vào sáng ngày 20
tháng 7 năm 2011. Từ đây, nhân loại (chắc) thôi nhẩy tưng lên trời. Dân Việt, vì thế, cũng sẽ
không còn cơ hội nhẩy theo. Báo Người Đưa Tin, đọc được vào hôm 4 tháng năm
2011, cho biết: bác Phạm Tuân nay đã “thanh thản làm một lão nông.”
Chuyến đi (nhờ) của ông không còn là một đề tài ăn khách để báo chí
Việt Nam có thể làm ... rùm beng nữa.
Phạm Tuân về vườn. Ảnh: Người đưa tin |
Cư dân mạng hiện
nay đang xôn xao về một chuyến đi (ké) khác, vào ngày 11 tháng 5 vừa
qua, của một công dân Việt Nam khác: bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, bút
danh là Mẹ Nấm. Chúng tôi xin đăng lại nguyên văn bài viết (Tôi Đi Biểu Tình Ở Phillipines) sau đây:
Nguyễn Thị Ngọc Quỳnh ở Manila. Nguồn ảnh: Mẹ Nấm'blog |
“Một anh cảnh sát dẫn tôi băng qua đường để đi vào đám đông khi anh bạn
tôi đẩy tôi ra phía trước: ‘Quỳnh, em phải đi vào chỗ kia kìa. Chụp hình nhiêu
đó đủ rồi, em cần đứng trong biển người đó, mới cảm nhận được hết cảm giác của
hôm nay’.Và quả thật, tôi thấy mình sắp khóc mấy lần khi đứng giữa đoàn biểu
tình ở Philippines mà mơ về Việt Nam.
“Đứng giữa Manila tôi biết rằng mình có mặt hôm nay ở đây để thấy rằng từ
trước đến giờ tôi chỉ hiểu thế nào là tự do nhưng không thật sự cảm được tự
do. Tôi nghiệm ra rằng: lòng tự hào dân tộc là thứ mà dân tộc tôi không
thiếu, nhưng tự do để bày tỏ nó công khai thì lại vô cùng thiếu thốn. Nhìn
những người bạn Phi, tôi đau đớn nhận ra rằng lòng tự hào dân tộc của đồng bào
tôi đã và đang bị giam cầm.Và chính vì như thế nó không còn vẹn nguyên, nó chỉ
còn là một niềm tự hào dân tộc bị tật nguyền.”
Bài viết (đọc) đã
buồn, xem qua mấy dòng phản hồi lại (càng) cảm thấy buồn hơn nữa:
-phuongha65
wrote on May 10:Philipin là một nước dân chủ , không thể so sánh với Việt Nam.
-
susumisa wrote on May 11:hạnh phúc thay người
dân nước Phi.
-
giahien wrote on May 12:được một lần thấy
được ánh sáng, mình mới thật sự cãm nhận bóng tối bao trùm quanh năm nó ghê gớm
như thế nào…
Thật
chả bù cho cái cảm giác tự hào sau chuyến đi (nhờ) vào vụ trụ, hồi
mấy chục năm về trước, theo như ghi nhận của dân gian:
“Sau chuyến
bay, Phạm Tuân được nghỉ phép. Về đến Hà Nội nhà nước cấp cho ông ta một cái ô
tô con đi thăm quê. Giữa đuờng, chả may xe bị hỏng nên ông vẫy một anh nông dân
đang đi xe đạp để xin đi quá giang:
- Này đằng ấy cho mình đi nhờ một quãng được không ?
- Không, đèo thêm nguời hại ruột và lốp xe lắm.
- Tớ là Phạm Tuân, nguời vừa từ không gian về đây mà.
- Phạm Tuân cũng mặc. Vỏ và lốp xe nhà nước cung cấp theo tiêu chuẩn,
làm gì có tiêu chuẩn đi nhờ.
- Hứ, phi thuyền Liên Xô tao còn đi nhờ được, qúi báu gì cái xe đạp quốc
doanh cà khổ của mày mà cũng làm phách.”
Ở
một xứ sở mà“đến cái bù lon và cây kim còn phải
nhập cảng” thì có cơ hội đi (nhờ) phi
thuyền – tất nhiên – là điều rất đáng lấy làm hãnh diện. Nếu có
thái độ “hơn hớn tự đắc” đi chăng nữa, theo như cách dùng chữ của ông
Hà Sĩ Phu, cũng chả có gì là lố bịch.
Còn
sống trong một đất nước Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc mà phải đi biểu
tình (ké) ở một quốc gia láng giềng thì lại là chuyện khác. Chuyện
này (chắc) phải nói cho tới Tết, hoặc – không chừng – tới chết luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét