Trần Thị Nga - Trí Nhân Media
Các
cụ xưa có câu “khi hoạn nạn mới biết ai là bạn ai là thù” quả không sai. Tình cảm
khi hoạn nạn là sợi dây gắn kết giữa những người bạn với nhau bởi một tình yêu
thương không thể nói bằng lời. Thứ tình cảm đó đi sâu vào tiềm thức của con người.
Vậy mà thứ tình cảm thiêng liêng trong sáng đó đang bị Công An Việt Nam dùng
quyền uy để xuyên tạc, ngăn cấm.
Chúng
tôi những lao động Việt Nam gặp nạn tại Đài Loan từng được Văn Phòng Trợ Giúp
Công Nhân, Cô Dâu Việt Nam tại Đài Loan của Linh Mục Nguyễn Văn Hùng giúp đỡ.
Hầu hết anh chị em chúng tôi là những người dân quê chất phát. Khi trải qua hoạn
nạn nhiều người đã chở thành tàn phế, hoặc mắc bệnh trầm cảm, thần kinh hoảng
loạn, mặc dù đã được chữa trị nhưng những hình ảnh kinh hoàng đó vẫn luôn theo
bám người bệnh.
Khi về Việt Nam chúng tôi ít nhận được sự cảm
thông của gia đình, xã hội vì thế chúng tôi đã tìm đến nhau để chia sẻ tâm sự,
động viên tinh thần để cùng nhau vượt qua những gian khó của cuộc sống.
Để
tưởng nhớ đến những ngày sống lương nhờ trong nhà Chúa chúng tôi hẹn nhau cứ
ngày Noel hàng năm sẽ gặp mặt tại một nhà thờ nào đó để cùng đón Chúa Giáng
Sinh và tạ ơn người đã cưu mang chúng tôi khi hoạn nạn.
Vậy
mà chúng tôi đã bị Công An Việt Nam dùng những quyền uy của mình để xuyên tạc,
ngăn cấm không cho chúng tôi đến với nhau cụ thể như sau:
Trước ngày Noel năm 2009, Công An của các tỉnh
các địa phương đã đến từng nhà anh chị em vận động, ngăn cấm. Đặc biệt có một
số người bị CA bắt viết "giấy cam kết” không cho tham gia buổi gặp mặt, không được
giao lưu liên lạc với tôi và Cha Hùng với lý do họ nói tôi là “ Đầu lão của tổ
chức khủng bố, phá hoại an ninh quốc gia”. Có người còn bị CA đe doạ nếu vẫn cố
tình đi và liên lạc sau này có chuyện gì sẩy ra với bản thân và gia đình thì đừng
trách họ. Một số anh, chị em bị gia đình ngăn cấm không cho đi thì giao lưu với
nhau qua điện thoại. Còn mấy chục anh chị em chúng tôi hẹn gặp nhau tại nhà Thờ
ở Phạm Trấn, Gia Lộc, Hải Dương khi về hầu
hết đều bị CA đến thăm hỏi quấy nhiễu nhiều ngày. Bản thân tôi đã bị CA lừa bắt
tra tấn tinh thần và đe doạ sẽ hãm hại các con tôi nếu tôi không chấm rứt việc
liên hệ và giúp đỡ người lao động.
Trước
ngày Noel năm 2010 CA xã, huyện, tỉnh Hải Dương đã nhiều lần đến nhà Thờ ngăn cấm
vị Linh Mục không được cho chúng tôi đến đó đón Lễ Giáng Sinh như năm 2009.
Không khuất phục trước sự vô lối của nhà cầm quyền chúng tôi đã cùng nhau đến
nhà thờ Thái Hà tại Hà Nội để cùng vui đón mừng Chúa Giáng Sinh. Toàn bộ anh chị
em chúng tôi đều ở nơi xa đến, khi ăn uống
ở nhà hàng Đồng Đội chúng tôi đã bị bao vây bởi rất nhiều kẻ lạ mặt, chúng quay
phim chụp ảnh chúng tôi. Đêm 24/12/2010 sau khi tham dự thánh lễ về nhà nghỉ
Thu Hà tại đường Trung Liệt, Đống Đa, Hà Nội chúng tôi đã bị một lực lượng CA gần
100 người cả sắc phục lẫn thường phục bao vây săn bắt như săn bắt một bầy thú rữ
làm náo loạn cả khu phố.
Sau sự phản kháng của chúng tôi lực lượng CA đòi kiểm
tra giấy tờ tuỳ thân. Tại phòng 201 là phòng của mấy anh bạn cụt chân khi đi ra
ngoài đã bị CA lẻn vào cài đặt máy quay phim và ghi âm, trong khi kiểm tra CA
đã thản nhiên đứng lên ghế để tháo gỡ trang thiết bị mà họ đã cài đặt. Sau khi
kiểm tra có 03 người trong số chúng tôi không mang theo giấy tờ lên bị CA bắt về
đồn.
Trong 03 người bị bắt có anh Dũng quê Hà Tĩnh, chị Thanh quê Thái Bình và
chị Biếc quê Hải Dương, lúc ở Đài Loan chị Biếc đã bị cưỡng hiếp dẫn đến điên
loạn phải điều trị nhiều năm giờ mới tạm
ổn. Mấy anh chị em chúng tôi đi cùng 03 người bạn đó đến đồn CA, tôi nói với những
người Công An về tình trạng sức khoẻ và bệnh trạng của chị và đề nghị các anh
làm việc với chị hãy để chúng tôi ngồi gần đó để chị yên tâm, và các anh không
được quát tháo chị trong khi làm việc vì tình trạng tâm lý của chị hiện nay nếu
căng thẳng quá chị sẽ bị tái phát bệnh cũ. Nhưng CA không nghe họ vẫn dẫn giải
chị vào phòng giêng làm việc và quát mắng như thường. Hai người kia cũng vậy, họ
bị CA quát mắng thẩm vấn bắt họ khai ai là người cầm đầu? và quay đi quay lại
việc có biết tôi là thành viên của tổ chức khủng bố không? Tại sao lại quen
tôi? Quen tôi như thế nào? Biết gì về tôi?. Họ bị CA thẩm vấn từ 12h đêm 24 đến
04h sáng ngày 25/12/2010.
1.Chị
Thanh có chồng là anh Định mới bị chết cháy tại ĐL đã khai sự thật là chị chỉ
biết tôi qua việc anh Định chồng chị bị chết tôi đã hướng dẫn gia đình chị làm
giấy tờ để em chồng chị sang ĐL lo thủ tục hậu sự và đòi hỏi những quyền lợi của
anh, “số tiền mà gia đình chị nhận được là hơn 700 triệu” đây là lần đầu tiên
chị gặp tôi, chị cũng không biết gì về tôi nhưng các anh CA không tin đã đập
bàn quát mắng chị.
2.
anh Dũng quê Hà Tĩnh mới về VN một tuần, khi bị hỏi về tôi anh cũng khai sự thật
là chỉ biết tôi qua bạn bè kể là tôi đã từng bị nạn, từng ở Vp của Cha Hùng giờ
về VN tôi vẫn tiếp tục giúp người lao động và đây là lần đầu anh gặp Tôi. “Năm
2011 tôi đã giúp anh đòi lại được 1.000USD tiền đặt cọc của anh từ công ty môi
giới VN”.
3.
Chị Biếc đã khai nhận chị quen tôi khi chị đang chữa bệnh, tôi là một trong số
những người đã chăm sóc chị lúc đó, còn việc tôi làm gì thì hãy hỏi tôi chứ chị
không biết. (Từ hôm đó đến nay chị bị CA đến nhà thẩm vấn rất nhiều lần gây
căng thẳng giờ đây căn bệnh trầm cảm của chị lại tái phát, có lần chị đã nói “Nếu Cha Hùng là khủng bố thì các anh cứ bắt Cha đi, còn tôi chưa thấy Cha đánh
mắng ai cả, Cha là người Cha thứ hai của tôi, Cha không sinh ra tôi nhưng Cha
đã cưu mang khi tôi hoạn nạn vì thế các anh các chị không có quyền ngăn cấm tôi
liên hệ với Cha”) lần gần đây nhất chị đã bảo với CA rằng “ tôi không có tội mà
các anh các chị còn đến quấy nhiễu tôi thế này nữa tôi sẽ chửi cho mà nghe”
Cả
3 người họ sau khi bị CA thẩm vấn xong thì CA yêu cầu họ đóng tiền phạt vì
không mang tiền lên cả 03 người đều trả lời là họ không có tiền, nếu muốn lấy
tiền phạt thì hỏi tôi xem tôi có tiền không? Nếu có thì xin tôi nộp cho họ. CA nghe vậy liền nói thôi lần
này chúng tôi tha cho, lần sau đi đâu phải
mang theo giấy tờ, mà ở quê yên ổn thế không ở mà lại ra Hà Nội làm gì cho khổ?
Còn chúng tôi những người bị kiểm tra giấy tờ
đêm hôm đó đều bị CA ghi lại địa chỉ, tên tuổi sau khi về địa phương chúng tôi
lần lượt bị CA xã, huyện, tỉnh đến nhà làm việc hoặc gọi đến đồn CA để thẩm vấn
nội dung cũng chỉ quay qua quay lại việc có biết chị Nga là thành viên của tổ
chức Khủng bố không? Từ nay không được liên hệ với chị Nga và Linh mục Nguyễn
Văn Hùng nữa, nếu còn liên hệ thì đừng trách chúng tôi…..
Chuẩn
bị đến ngày Noel năm 2011 lực lượng CA đã bao vây chặt chẽ hơn khi cắm chốt
canh gác tôi, còn những người bạn thì
chiền miên bị CA làm việc, người được CA mời uống Cafe, người có giấy mời lên xã, người lại được CA đến nhà
thăm hỏi….. với những chủ đề liên quan đến buổi gặp mặt Noel. Vì sự cậy quyền
quấy nhiễu ngăn chặn quyền tự do của CA mà chúng tôi đã phải huỷ bỏ buổi gặp mặt
vô tư đó.
Những
hành vi không thể cấp nhận được của CA hành sử với chúng tôi là họ luôn luôn
tìm đến để quấy nhiễu đe doạ những anh chị em là nạn nhân đã từng bị hãm hiếp,
đánh đập, giam giữ…. Đấy là những người đã và đang mắc các bệnh Thần Kinh, trầm
cảm, rối loạn tiền đình..v..v gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý của người bệnh.
Trong
anh chị em có người ốm, chết, cưới vợ, cưới chồng hay lâu lâu nhớ nhau mời nhau
đến nhà chơi cũng bị CA ngăn cấm, cụ thể:
1. Anh Cương quê Thanh Miện, Hải Dương đã từng
bị Cty môi giới VN và ĐL lừa gạt. Anh đã được Văn Phòng của Cha Hùng và Bộ Lao
Động Đài Loan giúp đổi chủ và đòi Cty môi giới phải bồi thường thiệt hại, hiện anh đang làm việc tại ĐL về VN
ăn tết năm 2011, anh mời chúng tôi mồng 06 tết âm lịch đến nhà anh chơi để mồng
08 tết anh sang lại Đài Loan làm việc. Ngày 29 tết CA tỉnh, CA huyện, xã đến
nhà yêu cầu anh không được cho chúng tôi đến nhà, nếu cố tình không nghe mà vẫn
để chúng tôi đến nhà chơi CA sẽ không cho anh đi sang ĐL nữa. Đêm hôm đó anh đã
gọi điện nói với chúng tôi rằng anh rất quý mến và mong muốn được gặp chúng tôi
trước khi quay lại ĐL để ôn lại những kỷ niệm vui buồn thời hoạn nạn, nhưng bây
giờ CA đe doạ như thế vì miếng cơm manh áo anh xin khất chúng tôi khi nào hết hạn
hợp đồng về nước hẳn anh sẽ lại mời chúng tôi về nhà anh chơi.
2. Chị Liễu quê Thái Bình bị ung thư đã được
Văn Phòng của Cha Hùng và anh chị em chăm sóc giúp đỡ khi chữa bệnh tại Đài
Loan. Khi sức khoẻ ổn định chị về VN, đầu năm 2011 bệnh của chị tái phát chuyển
sang giai đoạn cuối, chúng tôi đã lần lượt đến thăm và chia sẻ với chị. Trong
nhóm có chị Q quê Thái Nguyên có nghề bấm huyệt đã ở lại vài ngày để bấm huyệt
cho chị “với bệnh trạng của chị Liễu bấm huyệt chỉ để chị đỡ đi cảm giác đau đớn và lạc quan hơn bởi sự vui vẻ
thân tình của chúng tôi”. Vậy mà CA xã, huyện đã đến yêu cầu gia đình chị Liễu
không được đón tiếp chúng tôi, bản thân chị Q đã bị CA gọi lên xã thẩm vấn 04
tiếng đồng hồ quay đi quay lại “Tổ chức nào cử chị đến đây bấm huyệt cho chị Liễu,
kinh phí ở đâu để chị đến đây làm việc không công như thế? Chị Q đã trả lời
“chính tôi đã cử tôi đến vì tình cảm bạn bè, tôi đến thăm bấm huyệt cho nó, thấy
nó đỡ cảm giác đau đớn thì tôi ở lại với nó vài ngày, chuyện ăn uống thì tôi ăn
ngủ cùng với nhà nó rồi”. Vì sự áp bức của CA mà chồng Liễu đã rưng rưng nước mắt
nói với chúng tôi “em cảm ơn các anh các chị đã về chơi với nhà em, lâu rồi vợ
em mới được vui khoẻ như mấy ngày hôm nay, vợ em vẫn kể về những ngày chữa bệnh
ở bên Đl đã đựơc các anh các chị giúp đỡ chăm sóc tận tình, còn bây giờ ………..
anh không nói thành câu nhưng chúng tôi biết anh không giám đón tiếp chúng tôi
nữa. Vài ngày sau chị Liễu qua đời mà gia đình không giám báo tin cho chúng tôi
biết .
3. Đầu năm 2010 anh Quyết quê Hà Tây lấy vợ,
sau khi chúng tôi đến tham dự chúc mừng ngày hạnh phúc của anh về thì CA đã quấy
nhiễu thẩm vấn gia đình anh gần 1 tháng việc liên quan đến chúng tôi.
4. chị Hiền quê Thanh Hà, Hải Dương có chồng
bị chết ở ĐL đã được tôi hướng dẫn làm thủ tục và đòi quyền lợi cho anh, kể từ
đó thỉnh thoảng chị em có thăm hỏi nhau qua điện thoại, chị mời chúng tôi 06 tết
âm lịch năm 2012 đến nhà chị chơi. 14h ngày 05 tết chị bị triệu tập lên CA huyện,
ở đó chị bị 10 người CA thẩm vấn và yêu cầu chị viết bản cam kết không giao lưu
và không mời chúng tôi về nhà chị chơi, và phải khai báo toàn bộ những gì chị
biết về chúng tôi. 21h đêm CA mới cho chị về. Đêm 05 và ngày 06 tết nhà chị bị
CA mặc thường phục canh gác từ trong nhà ra tới đường .
5. Ngày 25/03/2012 chúng tôi đã được người bạn
ở Đông Anh mời tham dự đám cưới, nhưng gia đình anh đã bị CA địa phương đến yêu
cầu không được tiếp đón chúng tôi và phải gọi điện yêu cầu chúng tôi không được
đến.
Có
mội điều mà chúng tôi không hiểu nổi là tại sao trong xã hội VN hiện nay có rất
nhiều hội đoàn như hội Cựu chiến binh, Hội phụ nữ, hội đồng ngũ, đồng niên…. Họ
được quyền thăm hỏi giúp đỡ nhau. Còn chúng tôi những người bạn trong cơn hoạn
nạn lại bị CA ngăn cấm không được giao lưu giúp đỡ nhau trong cuộc sống?
Phải
chăng đây là mệnh lệnh của Bộ Trưởng Bộ Công An hay là chỉ thị của bộ Chính Trị
khi xuyên tạc, áp bức, ngăn cấm chúng tôi.
Trần Thị Nga
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét