Năm
nay, tháng tư một lần nữa lại về trên đất nước VN với ngổn ngang bao điều ray rức
trong những tâm hồn còn tha thiết với quê hương, với tư cách của một người từng
trải qua thời niên thiếu trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa, tôi xin được mượn lời
của một nhà văn Tây Ban Nha đã từng nói với chế độ độc tài Franco vào năm 1936:
“Các ông thắng nhờ nắm được sức mạnh thô bạo cần thiết, nhưng các ông không
thuyết phục được vì muốn thuyết phục cần phải có lý”.
*
Cứ
mỗi lần tháng tư về là tiết trời bắt đầu oi bức, những cơn gió Nồm từ biển thổi
vào cũng không làm sao xóa tan được cái cảm giác khô nóng của mùa hè. Tôi đi dọc
theo bờ sông Bàn Thạch nhìn dòng nước đục ngầu uể oải xuôi về Đông, mang theo
nó là những rác rến, xác chết súc vật và rất nhiều những thứ bẩn thỉu khác.
Trên
bờ sông này trước đây là xóm làng trù phú, yên tĩnh và trong lành với rừng cây
sưa tỏa bóng. Mỗi lần tháng tư về hoa sưa vàng rực một khoảng trời, mùi thơm dịu
dàng quyến rũ, làm cho tôi ngày ấy - một cậu bé nhiều mơ mộng choáng ngợp trước
vẻ đẹp rực rỡ của thiên nhiên mùa hè thường hay đứng ngẩn ngơ nhìn và suy nghĩ
vu vơ… tháng tư về sân trường rộn ràng tiếng ve, khúc nhạc cất lên cùng giai điệu
từ thuở ban sơ cho đến mãi mãi vô cùng, trong lòng các cô cậu lúc này chùng xuống
một nỗi buồn nhè nhẹ, khi những cánh phượng hồng chớm nở trên sân trường, trên
đường đi học.
Thiên
nhiên hào phóng ban cho mùa hè thật nhiều vẻ đẹp: dòng sông nước ngập đôi bờ
lai láng trong veo tha hồ vùng vẫy, màu đỏ của hoa phượng, màu vàng của hoa
sưa-- mùi hoa sưa thơm dịu dàng -- và tiếng ve buồn man mác và biển mênh mông
hiền hòa với bờ cát vàng óng mượt dưới chân… và còn nữa mùa hè là mùa của hoa
trái trĩu cành đong đưa trong vườn, trước ngõ, mùa của hoa Ngọc lan thơm ngát…
nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì tôi và những cô cậu bé cùng tuổi hạnh phúc biết
bao nhiêu. Nếu trong ký ức của chúng tôi không có ngày 30 tháng 4 năm 1975, cái
ngày mà chúng tôi tan tác như đàn chim non gặp cơn bão dữ, để rồi sau cơn bão
đó, rất nhiều những khuôn mặt, những đôi mắt, những mãi tóc thiên thần bé nhỏ,
vĩnh viễn ra đi không trở về … chỉ còn lại trong tâm thức tuổi thơ nỗi đớn đau
trở lại mỗi lần tháng tư về.
Mỗi
lần tháng tư về, tôi hay lẩm cẩm nhớ lại quá khứ với sự tiếc nuối và ước ao. Ước
gì mọi việc xảy ra theo một cách khác, có rất nhiều chữ “Nếu như” được đặt ra để
rồi hụt hẩng, thương tiếc.
-
Nếu như không có ngày 30 tháng 4/1975 thì đất nước chúng ta sẽ không phải như
ngày hôm nay mà là một “Minh châu Trời đông”.
-
Nếu như không có cuộc chiến tranh phi lý và vô nghĩa đó thì đất nước chúng ta
đâu có bị tàn phá, đâu có quá nhiều người phải ngã xuống, đâu có vết thương hằn
sâu trong lòng dân tộc này mà mãi đến nay vẫn không lành.
-
Nếu như những người CS không có tham vọng thống trị người khác bằng mọi giá thì
đất nước chúng ta đâu có chia hai miền Nam Bắc, đâu có mâu thuẫn hận thù tàn
phá đến thế lương.
-
Nếu như không có những người Cộng sản với chủ nghĩa Quốc tế Vô sản và chủ nghĩa
đại đồng thì dân tộc ta đâu có bị lôi kéo vào cuộc chiến tranh ý thức hệ tương
tàn, làm quân cờ trong tay các thế lực siêu cường mà họ sẵn sàng hy sinh Dân tộc
chúng ta để bảo vệ quyền lợi của họ và biến chúng ta thành một lũ ngốc.
-
Nếu không có ngày 30 tháng tư-1975 thì đâu có thảm nạn thuyền nhân – với hàng
triệu người vượt biên tỵ nạn-với hàng trăm ngàn người vĩnh viễn nằm lại dưới
lòng đại dương hay trên rừng sâu núi thẳm, trong số đó có rất nhiều thiếu nữ,
phụ nữ bị hãm hiếp để lại vết đau ngàn năm không nguôi ngoai được, và ngày nay
những tinh hoa của dân tộc chúng ta đâu phải đem tài năng để phục vụ cho sự phồn
vinh của xứ người.
-
Nếu như không có ngày 30 tháng Tư năm 1975 thì ngày hôm nay đâu có những tên Tư
bản đỏ ngông nghênh kệch cởm tham tàn và nền kinh tế thị trường định hướng rừng
rú tàn phá đất nước này với sự cai trị ngu ngốc, phiêu lưu làm kiệt quệ tài
nguyên quốc gia, khánh tận tinh thần và đạo đức dân tộc.
-
Nếu không có ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì đất nước chúng ta đã là một quốc gia
Tự do--Dân chủ hùng mạnh, một đất nước văn minh, nhân bản lãnh đạo khối Đông
Nam Á chứ đâu có là một con vịt đẹt bị khu vực và quốc tế coi thường, người dân
chúng ta đâu có bị khinh miệt.
-
Nếu như không có ngày 30 tháng 4 và nguyên nhân của nó thì đất nước của chúng
ta đâu có bị xâm thực, Hoàng Sa và một phần Trường Sa đâu có mất. Tài nguyên
trong vùng biển này đâu có bị Tàu cộng cưỡng chiếm, đủ giúp đất nước chúng ta tự
cường, tự lập về an ninh năng lượng và sự phong phú về Hải sản đủ để nuôi sống
dân tộc này… và một điều quan trọng hơn rất nhiều là con đường để dân tộc chúng
ta vươn ra biển lớn đâu có bị phong tỏa.
-
Nếu như không có ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì ngày nay ngư dân chúng ta đâu có
bị bắn giết bị đánh đập và sỉ nhục, bị cướp tài sản, bị giam giữ trái phép và bị
đòi tiền chuộc khi hành nghề trên ngư trường truyền thống của cha ông mình và
trong tương lai gần chúng ta sẽ mất biển Đông, lúc đó ngư dân chúng ta sẽ phải
“cày đường nhựa” để sống.
-
Nếu không có ngày 30 tháng tư 1975 thanh niên VN sẽ có mặt tại rất nhiều trường
đại học danh giá trên thế giới để trở thành những tài năng lớn phục vụ đất nước,
phục vụ dân tộc và nhân loại, làm vẽ vang cho nòi giống Tiên rồng chứ đâu có
bán thân để kiếm sống hoặc làm lao nô trên xứ Mã Lai, Đài Loan, Hàn Quốc để chịu
đựng sự hành hạ và tủi nhục.
-
Nếu như không có ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì dân tộc này đâu có chỗ cho bọn độc
tài ngu dốt, cho bất công và tha hóa, dân tộc ta đâu có bị hàng hóa của Tàu đầu
độc hằng ngày, đâu phải sống trong một môi trường ô nhiễm, tai nạn giao thông
làm chết người còn hơn cả một cuộc chiến tranh.
-
Nếu như không có ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì dân tộc chúng ta đã là một ngọn Hải
đăng trong khu vực Đông Á, một cường quốc chứ đâu có bế tắc về tương lai, khốn
cùng trong hiện tại và đang đứng trước nguy cơ mất nước và bị Bắc thuộc như bây
giờ.
Tháng
Tư về ngồi ưu tư, lẩm cẩm viết lại những dòng này khi cả nhà tôi đang bị ba cái
lệnh cưỡng chế vì “vi phạm hành chính trong lĩnh vực công nghệ thông tin” treo
lơ lửng trên đầu với những cáo buộc nghiêm trọng, đầy tính ngụy biện, chụp mũ
và hồ đồ…. Nhưng mặc kệ họ, tôi xin được mượn lời của Iouri Chevtchouk, thủ
lĩnh nhóm nhạc Rock DDT huyền thoại, đã nói với Putin trong những cuộc xuống đường
chống bầu cử gian lận tại nước Nga để nói với những người cộng sản VN rằng: “Vì
con cháu chúng ta, nước VN không nên trở thành một quốc gia độc ác, tham nhũng,
toàn trị, chỉ có một đảng với một lời ca ngợi, một tư tưởng”.
Năm
nay, tháng tư một lần nữa lại về trên đất nước VN với ngổn ngang bao điều ray rức
trong những tâm hồn còn tha thiết với quê hương, với tư cách của một người từng
trải qua thời niên thiếu trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa, tôi xin được mượn lời
của một nhà văn Tây Ban Nha đã từng nói với chế độ độc tài Franco vào năm 1936:
“Các ông thắng nhờ nắm được sức mạnh thô bạo cần thiết, nhưng các ông không
thuyết phục được vì muốn thuyết phục cần phải có lý”.
Huỳnh
Ngọc Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét