Bom
nổ Tiên Lãng, Hải Phòng chưa dứt, thì gạch đá, khói lửa, máu đổ ở Văn Giang,
Hưng Yên đã dâng lên.
Thực
vậy, những tưởng sau kết luận của ông Thủ tướng Chính phủ về xử lý sai trái của
chính quyền trong vụ Tiên Lãng, sau việc ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản hô hào rộng
khắp phong trào chỉnh đốn Đảng, các cấp chính quyền, mà lãnh đạo tuyệt đối là Đảng
viên, phải chú ý sửa mình, thì đêm 23 rạng ngày 24/4/2012, lại xảy ra một vụ
đàn áp, cưỡng chế dân khốc liệt, khiến người dân vô cùng phẫn nộ.
Sự
cưỡng chế lần này có quy mô lớn gấp cả chục lần về số lượng và càng có phần
không kém phần thù địch chống dân của chính quyền, với những người chủ trương
ra tay lấy đất của dân đã có tuyên bố trước, đầy dõng dạc.
Sự
“thù địch” này đã tạo nên tiếng kêu khóc xé ruột, thấu trời của hàng trăm hộ
nông dân tại ba xã Xuân Quan, Phụng Công và Cửu Cao – huyện Văn Giang tỉnh Hưng
Yên.
Tiếng
kêu xé ruột của họ cũng bị khỏa lấp trong tiếng súng nổ, lựu đạn cay, tiếng gầm
rú của máy xúc, máy ủi cùng tiếng đấm đá, đánh hội đồng của số đông những kẻ cưỡng
bức họ và những phần tử a-dua, dấy máu ăn phần, những bàn tay sắt nối dài của
chính quyền và những nhóm lợi ích.
Bóng
những người nông dân khắc khổ, tay không vũ khí, không quyền lực, đói rách mong
manh bị chìm ngập trong lực lượng vũ trang được công luận mô tả là lên tới cả
ngàn người từ phía chính quyền và nhà đầu tư dự án Ecopark.
Nếu
thế, thì lập trường “coi dân như kẻ thù” của nhiều lãnh đạo và viên chức chính
quyền huyện Văn Giang và tỉnh Hưng Yên, đã thể hiện ở tầm cỡ còn lớn hơn, quyết
liệt hơn cả Hải Phòng ư?
Lực
lượng vũ trang hùng hậu này, đến 11h 15’ ngày 24/4/2012 đã đem “hoàn toàn thắng
lợi” về cho phía nhà đầu tư Ecopark. Họ rảnh tay, thanh thản đi ăn trưa và ăn mừng.
Trước đó, họ đã đánh đập, đã bắt bớ nhiều công dân, san bằng ruộng đất của dân,
đã ném những chiếc bánh mì và cơm nắm của người dân nghèo bám đất đang đói xuống
ao làng!
Trong
khi, theo quy định của CP, với những dự án kinh doanh (như Ecopark), thì nhà nước
không đứng ra thu hồi đất, mà chỉ làm trọng tài để nhà đầu tư thỏa thuận với
dân theo nguyên tắc công bằng và dân tự nguyện. Cũng như tại Thông báo số
168/TTCP ngày 26/11/2007, Thủ tướng CP đã chỉ đạo UBND tỉnh Hưng Yên phải “giải
quyết kịp thời kiến nghị chính đáng của nhân dân, tạo sự đồng thuận của nhân
dân trong quá trình đầu tư xây dựng khu đô thị”.
Điều
đáng ngạc nhiên là sự kiện này xẩy ra ngay trong “thời điểm nóng”, khi mà Ban
Bí thư TƯ Đảng đang chỉ đạo triển khai thực hiện “chỉnh đốn Đảng” theo Nghị quyết
Hội nghị TƯ 4 khóa 11(NQ4) mang tên “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện
nay” với một trong những giải pháp mấu chốt là thực hiện 19 điều Đảng viên không
được làm!
Mìn
hẹn giờ
Theo
Nghị quyết TƯ 4, để đem lại hiệu quả, một trong những biện pháp mấu chốt là thực
hiện “19 điều Đảng viên không được làm”(19 Đ.).
Điều
đặc biệt đáng ngại là mặc dù có nhiều cố gắng, nhưng theo các chuyên gia pháp
luật, thay vì đem lại đòn bẩy, cung cấp vũ khí sắc bén hạng nặng cho công cuộc
chỉnh đốn đảng, thì trong 19 điều trên lại có sẵn những “quả mìn hẹn giờ” vô hiệu
hóa mục đích chỉnh đốn.
Các
quy định về ĐV không được “nói, làm trái hoặc không thực hiện cương lĩnh chính
trị, điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị, quy định, quyết định, kết luận của Đảng”(đ.1);
“cấm viết bài, cho đăng tải tin bài quy kết về tội danh, mức án trước khi xét xử…;
“Cấm sáng tác, sản xuất tàng trữ, tán phát các tác phẩm, công trình văn học,
nghệ thuật không lành mạnh, mang tính kích động gây ảnh hưởng xấu trong xã hội,
tán phát bài viết, hồi ký không đúng sự thật” (đ.3); cấm “ tham gia các hoạt động
bè phái, chia rẽ, cục bộ gây mất đoàn kết nội bộ, lợi dụng việc phát ngôn nhân
danh việc phản ảnh, góp ý kiến đối với Đảng để đả kích, vu cáo, xúc phạm, nhận
xét, đánh giá tùy tiện đối với người khác” (đ.4)… là những quy định đã và sẽ
còn bị lạm dụng dẫn đến vô hiệu hóa sự đấu tranh phê bình trong nội bộ Đảng và
xâm phạm quyền tự do ngôn luận của Đảng viên. Các quy định này cũng là vũ khí để
những người làm sai, bị phê bình góp ý lợi dụng “phản pháo” trả thù người thực
tâm làm theo lời kêu gọi của Ban Bí thư.
Đặc
biệt, điều 5 và điều 6 vi phạm nghiêm trọng quyền công dân, vi hiến khi cấm việc
Đảng viên cùng người khác tham gia viết, ký tên trong một đơn tố cáo; cấm “tổ
chức, tham gia các hội trái quy định của pháp luật, biểu tình, tập trung đông
người gây mất an ninh, trật tự”…
Và
một câu hỏi không thể không đặt ra : Ai sẽ được xưng danh là Đảng đây? Cấp nào
của Đảng thì được ban hành nghị quyết, chỉ thị, quy định, quyết định, kết luận
để Đảng viên không được nói, làm trái? Cấp Bộ chính trị hay cấp chi bộ thôn xã?
Rất nhiều vị lãnh đạo, thủ trưởng tham lam đã ra những quy định, chỉ thị, nghị
quyết, kết luận sai trái, gây hại lớn nhưng luôn nhân danh Đảng để khủng bố,
triệt hạ những người dám phê bình hoặc không ủng hộ.
Làm
sao xác tín?
Thế
nhưng, người dân chỉ căn cứ vào hành động của nhà cầm quyền để xác tín việc họ
có thực sự hành động hay chỉ là những lời nói.
Trước
hết, người dân sẽ tin là Đảng thực tâm chỉnh đốn, nếu Đảng nhận diện đúng thủ
phạm.
Thực
tế chứng minh rằng chẳng phải do “thế lực thù địch diễn biến hòa bình”, lực lượng
gây suy thoái, hãm hại nhân dân, đẩy sự tồn tại của Đảng đứng bên bờ vực thẳm,
chính bởi nhiều “đồng chí đang là “ong tay áo” mặc sức bòn rút xương tủy của đất
nước và nô lệ hóa người dân bằng việc bắt họ phải tuân theo tư tưởng lạc hậu cả
mấy trăm năm và đã bị hầu hết loài người ghê sợ xa lánh.
Những
kẻ đó không thể chỉ bị phê bình hoặc tự phê bình, “xử lý nội bộ”, kỷ luật xuê
xoa, thuyên chuyển công tác, hoặc về hưu, xin “nghỉ mất sức” theo kiểu “hạ cánh
an toàn”, thậm chí nhiều trường hợp còn lên chức cao hơn.
Một
thông điệp ngầm mà cách quản lý xã hội hiện nay đang gửi tương lai là : hãy tiếp
tục trộm cướp, và đã trộm cướp thì hãy làm những vụ thật lớn. Nếu trước đây trộm
cướp năm trăm triệu, thì nay, hãy làm những vụ hàng chục, hàng trăm ngàn tỉ cho
bõ công.
Người
VN chỉ tin, khi nào thấy thể chế, cảnh sát, tòa án và nhà tù VN thay đổi.
Người
dân phải được thấy trong thời gian sớm nhất những người bất đồng chính kiến,
người bị oan sai đang trong vòng lao lý được trả tự do và được bồi thường danh
dự. Ngay cả đến chính quyền khét tiếng quân phiệt Myanma cuối cùng cũng vừa tỏ
ra phục thiện với nhân dân của họ bằng cử chỉ tối thiểu này.
Và
nhà tù VN phải được dành chỗ để tống giam vô số “đại trộm cướp” tích tụ thành một
“giai cấp” từ mấy chục năm đến nay. Trong đó, có kẻ đang tại vị và tiếp tục gây
hại lớn, có kẻ đã “hạ cánh an toàn”. Đám trộm cướp kếch xù đó – dù có mỹ từ hóa
hành vi của chúng là “tham nhũng”, là “sâu mọt”, là “cố ý làm trái”, hay “chưa
ý thức đầy đủ”, “chưa triển khai đồng bộ”, “chưa đi sâu đi sát quần chúng”… gây
hậu quả…hay gì đó nữa, dù là “trách nhiệm gián tiếp” hay “trách nhiệm trực tiếp”,
thì vẫn phải trả về đích danh hành vi của chúng đã được định nghĩa rõ trong từ
điển tiếng Việt tự ngàn xưa: phường đại trộm cướp.
Cần
phải chỉ đích danh đám đại trộm cướp này là kẻ thù của nhân dân, đang phản lại công
bằng và tiến bộ xã hội. Người dân căm phẫn và khinh miệt lũ chúng. Đám này đánh
cắp cả quá khứ, hiện tại và tương lai của đất nước.
Và
con đường tất yếu, là đám đại trộm cướp này sẽ cấu kết với nhóm lợi ích và đám
côn đồ để trở thành lực lượng khủng bố vô địch trong xã hội.
Quyền
lực của đám này là không giới hạn, vật lực là vô song vì chúng tha hồ lấy từ
công quỹ. Lũ chúng quyền thế tới mức có thể thường xuyên điều khiển việc sửa Luật,
ngay cả Hiến pháp để đem lại lợi ích nhóm trong khi tước đoạt ngày càng thô bạo
những quyền cơ bản của công dân. Đặc biệt, chúng luôn coi báo chí và tự do ngôn
luận là kẻ thù không đội trời chung để triệt hạ.
Phê
bình và tự phê bình không thôi thì chỉ là biện pháp cải lương. Hãy thiết lập cơ
chế để tống vào tù tất cả những đại trộm cướp cao cấp, trước hết là các quan chức
nhà nước có tài sản kếch sù từ nguồn gốc mờ ám và những kẻ dốt nát vô trách nhiệm
đang tại vị như những đập bê tông ngăn chặn dòng chảy. Đó mới là việc cấp bách
cần làm ngay.
Đó
mới là dấu hiệu đáng tin cậy của công lý bắt đầu trên mảnh đất này.
Yêu
cầu công lý ấy chẳng lạ lẫm gì. Chúng được thực thi ngày ngày giờ giờ phút phút
ở vô số quốc gia có một thể chế bình thường, không phản tự nhiên.
Đồng
thời với việc phải vào tù, những kẻ đó phải trả lại tài sản chúng đã trộm cướp
và phải đền tội cho những sai trái và thiệt hại chúng đã gây ra. Tài sản, và
đương nhiên cả số tiền gửi nhà băng nước ngoài của gia đình chúng cũng bị phong
tỏa để trả lại cho đất nước và nhân dân.
Tiến
trình thi hành án này phải được giám sát chặt chẽ tiến độ, theo đuổi ráo riết,
đến cùng, kịp thời và công bố thường nhật trên các phương tiện thông tin đại
chúng.
Và,
trên cơ sở sự sòng phẳng ấy, mới có thể có nền tảng tối thiểu để thực thi những
hành động thiết yếu nhất đưa đất nước VN thoát khỏi tình trạng nguy ngập hiện
nay.
Nguyên
Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu đã nói: “Thực trạng suy thoái trong Đảng đã nặng lắm rồi,
như căn bệnh ung thư vậy”.
Khi
còn đổ tội cho các “thế lực thù địch” thì không chỉnh đốn được. Phải nhìn thấy
kẻ thù của đất nước, nhân dân, chính thể này là trong nội bộ, từ gan ruột. Đó
là nhận xét đúng bệnh. Đã là ung thư, chỉ còn cách xạ trị, cắt bỏ, phải đốn,
không thể “chỉnh” mà được.
Sống
lại từ thể chế
Chưa
thấy Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tới thăm người dân ở Tiên Lãng và Văn Giang
Muốn
xác tín việc thực tâm chỉnh đốn Đảng và cứu VN ra khỏi nguy ngập, người dân VN
phải được thấy sự thay đổi ngay từ thể chế.
Trách
nhiệm của Quốc hội VN là không thể để bất kỳ một tổ chức, cá nhân, đảng phái
nào cao hơn nhân dân, nhà nước và pháp luật, nhân tính và quyền tự nhiên của
con người.
Nếu
không đề phòng và không cài đặt những cơ chế bảo hiến vĩnh viễn, bất khả xâm phạm,
sẽ dẫn tới thảm họa. Những tổ chức cầm quyền thoái hóa sẽ như một con qủy len lỏi
xâm thực vào từng thớ thịt, mạch máu của xã hội và ép buộc, khủng bố lại những
nguồn sống đó để tồn tại dài lâu.
Quốc
hội và người dân VN, hãy hết sức theo dõi và giám sát việc sửa Hiến pháp sắp tới
để đề phòng những lực lượng xấu nhân cơ hội này tước đoạt quyền công dân và hãm
hại đất nước!
Quốc
hội cần thiết lập cơ chế bảo hiến ngay từ khâu sửa HP và ngăn chặn việc một
nhóm lợi ích nào đó coi HP thiêng liêng như một chiếc quần để tùy tiện xỏ vào,
tùy tiện vấy bẩn, cắt xẻo hoặc chắp vá vô hạn định!
Một
Hiến pháp và thể chế công bằng thừa nhận sự tồn tại của Đảng CS trong cơ chế cạnh
tranh lành mạnh cùng các đảng phái khác và sẽ ngăn chặn mọi thế lực độc quyền.
Bởi
vì độc quyền của bất kỳ lực lượng chính trị nào cũng dẫn tới sự lạm quyền. Và lạm
quyền sẽ đi tới khủng bố và tội ác.
“Sống
lại ” về mặt thể chế sẽ ngăn chặn được khuynh hướng hợp thức hóa sự khủng bố của
bộ máy đàn áp phục vụ cho chủ nghĩa thân hữu và man rợ đội lốt chủ nghĩa xã hội
và tư tưởng Hồ Chí Minh. Bộ máy này vận hành bằng cách nghiến nát mọi sự can
gián hoặc trở lực không phù hợp quyền lợi nhóm và đẩy sự tồn tại của đảng vào
nguy ngập.
Cơ
chế bảo hiến và một thể chế lành mạnh sẽ tháo ngòi nổ những “quả mìn” được cài
đặt sẵn nhằm triệt hạ những hành động bảo vệ nhân tính, công bằng xã hội, công
lý, lợi ích cộng đồng, và các quyền đương nhiên của con người.
Võ
Thi Hảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét