Phan Văn Song
15-06-2013
“L’imagination au pouvoir” (“Hãy để sáng tạo cầm quyền”
Phong trào sanh viên Pháp 5/1968 )
Năm 2013 nầy ngày 16/5 vừa qua, tòa án Long An khép án mười sáu năm tù và sáu năm quản chế cho hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha. Trước phiên tòa, hai em bạn trẻ với những lập luận vững chắc đã phản đối các tội bị khép: phổ biến cờ vàng, chống đảng Cộng sản và thả truyền đơn chống Trung Quốc.
Năm 2009, blogger Quỳnh Như, một người trẻ quê quán ở Nha Trang, chủ nhơn của blog Mẹ Nấm, bị câu lưu và tra vấn là vì lực lượng an ninh cho là mặc áo có “khẩu hiệu” sẽ làm hại đến nền an ninh quốc gia. Cũng năm ấy, một số áo thung mầu xanh lá mạ với khẩu hiệu “SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho Việt Nam” đã được nhóm “Người Việt Yêu Nước” ở VN in ra và phân phát miễn phí tới những thành phố lớn như Hà Nội, Sài Gòn, Nha Trang và Đà Nẵng.
Vậy thì trên điều luật nào, Toà án Cộng sản buộc tội hai em ? Việc nầy này xác nhận tình trạng nhân quyền tại Việt Nam và tình trạng thiếu Công lý tại Việt Nam :
Và năm nay, hai em Phương Uyên và Đinh Khang ở tù chỉ vì dán cờ vàng ba sọc đỏ và chống Trung Quốc.
Năm 2009, « Em bị bắt là vì em mặc cái áo xanh mầu đọt chuối ở giữa phía trước nó có chữ “NO Bauxite, Hoàng Sa Trường Sa là của VN” còn sau lưng thì nó có dòng chữ “Người Việt Yêu Nước SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho Việt Nam » Quỳnh Như trả lời Phóng Viên Hà Giang như trên, ngày 23/7/2009.
Quả thật tuổi trẻ can trường, dũng cảm và đầy sáng tạo. Một làn không khí mới đang thổi tới Việt Nam. Không hận thù, không chưởi rủa, ôn hòa, trong an ninh, trong bình tĩnh chỉ đòi Chủ quyền, chỉ đòi Độc lập, chỉ đòi Tự Do Dân chủ, và ngày nay với Phương Uyên và Đinh Khang đòi trở về với lá cờ vàng biểu tượng của Việt Nam với mầu vàng muôn thuở, mầu vàng cổ truyền của Dân tộc Việt, với ba sọc đỏ của Quẻ Càn của lá cờ của nước Đại Nam ta, có từ Vua Thành Thái được Vua Bảo Đại dựng lại, Quẻ Can Ba sọc nay là biểu tượng cho ba Kỳ nhập một, thống nhứt sơn hà của Quốc gia Việt Nam vừa lấy lại Độc lập từ tay người Pháp .
Từ năm 2005, để bước vào WTO, để thoát khỏi danh sách CPC (các quốc gia không tôn trọng nhơn quyền) Nhà Nước Việt Cộng tung ra một số biện pháp thoạt nhìn tương đối cởi mở, đầy hứa hẹn với quốc tế, nhưng thực sự chưa trọn vẹn, vì đó đây vẫn còn nhiều vi phạm, còn nhiều độc tài, còn nhiều chậm tiến :
Năm 2005 bắt đầu bằng một cuộc mở cửa các trại giam để trả về gia đình hàng loạt tù lương tâm với chủ đích là để lường gạt thế giới và Huê kỳ để vào WTO và ra khỏi danh sách CPC.
Tưởng rằng trả về là trả lại tự do. Nhưng không! Vì Việt Nam vốn không có Tự do nên không có trả lại Tự do. Vậy thì trả về nhà những người tù, nhưng vẫn không trả lại tự do cho họ. Vẫn rình vẫn rập, vẫn kiểm soát, vẫn kìm kẹp. Có người gan lì tiếp tục tố cáo, tiếp tục đấu tranh như Thượng tọa Thích Thiện Minh, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Văn Đài ... nhưng cũng có người bị hăm dọa hay mua chuộc nín thinh luôn và tuyên bố chờ. Ở tù, chờ đã đành; ra tù cũng lại chờ nữa.
May thay, trong không khí chưa trọn vẹn ấy, nổi lên những nét dân chủ hóa, tuy sơ sài tuy chấm phá đó đây, nhưng lại được tô đậm: nhóm 8406, đảng Thăng Tiến, đảng Dân chủ.....nhưng đáng chú ý hơn cả, là sự dấn thân của tuổi trẻ của thanh niên, của trí thức trẻ, của sanh viên, học sanh.
Nếu chúng ta không quên những ngày hôm qua với những Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Cố Tướng Trần Độ, Cố Giáo sư Hoàng Minh Chính, Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, nhà văn Hà Sĩ Phu .... của thế hệ trước, của những người đã một thời gian, từng có trách nhiệm trong chế độ, nay đã tỉnh ngộ nhìn rõ vai trò của mình, nhận rõ đâu là trách nhiệm thiệt thọ, nói tiếng nói của lương tâm, nói tiếng nói của Công bằng xã hội, nói tiếng nói của Dân chủ ... chúng ta phải không quên những tiếng nói trẻ của những Phạm Hồng Sơn, của những Đỗ Nam Hải .... của những thế hệ nối tiếp, tuy đang phục vụ chế độ nhưng vì nhận thấy bất công nên nay đã thức tỉnh, đòi Dân chủ và Bình đẳng.
Và tiếp theo chúng ta lại có những Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định, Trần Luật, hay Cù Huy Hà Vũ ... họ là những Luật sư trẻ tuổi, đang hành nghề, không thuộc thành phần công viên chức hay cán bộ, không thuộc thành phần phục vụ chế độ, không được đãi ngộ, có thể lãnh nguy hiểm hơn, nhưng vẫn dám bỏ cả văn phòng nghề nghiệp để dấn thân phục vụ Công bằng xã hội, Dân chủ, Nhơn quyền và Dân quyền.
Và nếu có một Nguyễn Tiến Trung, cựu du học thành tài tại hải ngoại, lẽ ra có thể ở lại lập nghiệp ở xứ người, vinh thân phì da, lại dám trở về, chấp nhận khó khăn, xa người yêu, trở về để bị đì, đi lính và nay ở tù. ... vì chỉ vì dám mơ, dám đòi Việt Nam phải được Dân chủ hóa, thì nay chúngb ta có Nguyễn Phương Uyên và các bạn của em... đã dám hy sanh tương lai của mình để nói đến Tự do, Độc lập, Công bằng …
Và ngày mai, và ngày mai ....
Tuổi trẻ dấn thân. .. Tuổi trẻ sẽ dấn thân :
...“Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt
Xếp bút nghiên theo việc đao cung” ... (Chinh Phụ Ngâm - Đặng Trần Côn & Đoàn Thị Điểm)
Ôi những anh hùng vô danh ! Dám vẽ cờ Vàng, dám mặc áo với những khẩu hiệu chống Tàu...Dám tham gia với các dân oan khiếu kiện, dám làm luật sư bảo vệ dân oan, dám hợp đoàn cầu nguyện trước Tòa Khâm sứ, dám ngồi cầu nguyền dưới dùi cui cho giáo xứ Thái hà, sẳn sàng làm thánh tử đạo chết cho Đạo, chết cho Đức tin, .... Chúng ta không quên bà Nguyễn Thị Thu tự thiêu làm ngọn đuốc soi sáng để Phật Giáo Hòa hảo được sống mãi... Chúng ta không quên những thiếu niến Thiên chúa Giáo của giáo xứ Vinh can đảm, dũng mãnh sắp hàng ngang, bảo vệ nhà thờ Tam tòa trước sự đàn áp của Công An và nhóm côn đồ của chế độ Hán Ngụy !
Lạ nhỉ, sao các chế độ ngụy quyền thích xử dụng côn đồ để giải quyết vấn đề bất chánh kiến !
Chế độ Mahmouh Ahmadinejah, Iran, đã từng dẹp dân chúng đang biểu tình (ôn hòa) bằng dùng dùi cui (tự nhiên) và bọn côn đồ Pasdarans, thản nhiên dùng súng bắn chết cô sanh viên Neda Agha Soltan, bắt cóc cậu sanh viên Sohah, giết và trả xác lại cho mẹ hai ngày sau. Chế độ Syrie, ngày nay, thản nhiên bỏ bom chống đồng bào mình, và Pol Pot ? và Việt Cộng ở Huế ?
Tại sao các chế độ độc tài lại ghét các bloggers trên mạng như vậy: ở Việt Nam, Phạm Hồng Sơn, Điếu Cày bị tù vì xài Blog, vì xử dụng mạng Internet .. Ở Iran, blogger Omh Reza Mir Sayafi chẳng những bị tù mà còn bị bắn chết trả xác lại gia đình để làm gương. Ở Tây tạng, ở Tân Cương, quân đội Trung Cộng ngoài mặt giữ trật tự, nhưng xử dụng du đảng (công an giả dạng - mặc thường phục nhưng có súng lục) đập phá các chùa chiền sư sãi (Phật giáo Tây tạng) hay các nhà thờ và các nhà tu Hồi giáo ở Tân cương. Ở Việt nam, chống giáo dân Thiên chúa giáo ở Thái hà, ở Tam tòa... chống tín đồ Phật giáo ở Chùa Bát nhả ở Dalat, chống những tín đồ Hòa Hảo ở Miền Tây, những giáo hữu Tin Lành ở Miền Thượng, Công an Việt cộng đều dùng du côn, dùng gậy gộc, dùi cui, ma trắc và cả phân người để đánh dẹp (Phân người là nét độc đáo dân tộc made in Vietnam, có lẽ do truyền thống Văn hóa phân của làng Cổ Nhuế ? vi liệng phân ném phân chỉ có độc quyền và thấy ở Việtnam, chừng nào Việtnam xuất cảng trò ném phân người đây ?).
Một cái độc quyền thứ hai của Việt nam nữa là dùng cơ sở Tòa Đại sứ, nơi có nhiệm vụ ngoại giao (nghĩa là giao tế quốc tế, ôn hòa và tế nhị ) làm cơ quan đàn áp công nhơn việt nam lao động xứ người.
Điển hình là vào năm 2009, đi tìm và dọa giết cô Vũ Phương Anh, 24 tuổi được Hà Nội và các tổ chức môi giới đưa sang Jordan làm việc tại hãng W & D Apparel. Số là theo những bản hợp đồng mà cô ta và những đồng nghiệp đã ký tên, nhưng không được phép có bản sao, mỗi ngày làm việc 8 tiếng với lương bỗng $220 trở lên. Cho đến khi qua Jordan làm việc, họ bị đưa vào những chỗ ở rất tồi tệ, ăn uống thiếu thốn, làm việc 16 đến 18 tiếng mỗi ngày. Thế là trên 200 công nhân đã cùng nhau đứng dậy đình công vào ngày 19/02/2008,. Đây cũng là một đêm kinh hoàng của các chị em phụ nữ Việt Nam làm việc tại Jordan. Vì cảnh sát Jordan đã được điều động tới, có luôn sự tham dự của một số người làm việc trong sứ quán Hà Nội. Tất cả tám tên này chẳng khác như những con chó săn hùa theo bọn cảnh sát Jordan, họ dùng hơi cay, dùi cui đánh đập các chị em đang đình công.
Tin tức này lọt đến tai tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, giám đốc của BPSOS (Boat People SOS, Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển). TS Thắng gọi ngay cho Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ và được giới thiệu với tổ chức International Organization for Migration. IOM là một tổ chức liên quốc gia, lo về di dân, có trang nhà tại http://www.iom. int/jahia/ jsp/index. jsp, đã lên tiếng với chính quyền Jordan, và chính quyền Jordan cử người của Bộ Lao Động đến giám sát và giải quyết sự việc.
Nhờ sự lên tiếng này, một số chị em đang bị thương tích vì cảnh sát đánh đập, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Trong số chị em công nhân bị đánh đập và nằm nhà thương có cô Vũ Phương Anh, và cũng là người đã giao toàn bộ cuộn băng video đàn áp biểu tình thô bạo của cảnh sát Jordan và của nhơn viên sứ quán Việt nam tại Amman, thủ đô Jordany cho TS Nguyễn Đình Thắng. Thế là TS Thắng đưa lên mạng Youtube.com với 2 cuộn, diễn tả sự đàn áp kinh hoàng như trên. Cho nên trong suốt một thời gian dài của năm 2009, bọn tình báo gián điệp của Tòa Đại sứ Việt Cộng ở Jordan, vẫn quyết truy tầm cho bằng được chỗ ở của cô Vũ Phương Anh.
Sanh viên, học sanh, công nhơn lao động trẻ trong nước, ngoài nước dấn thân, biểu tình đình công : tin ấy mang đến với chúng tôi những vui mừng. Sanh viên, học sanh Việt nam nay đã nhập cuộc, và đặc biệt sanh viên học sanh miền Nam, thế hệ nối tiếp của Trần Văn Ơn ngày nào chống Pháp. Miền Nam nơi đã bị sàng lọc, lựa chọn, kềm kẹp nhứt của chế độ Cộng sản Hà-nội? Trong chế dộ Apartheid của nhà nước Cộng sản Hà-nội, được lựa chọn cho đi học Đại học là cả một cuôc hành trình trong giai cấp xã hội : phải là con ông cháu cha gốc Cộng sản, gốc miền Bắc, con nhà cán bộ thứ gộc, có tiền, cha mẹ có địa vị trong xã-hội đã đành, trong guồng máy cai trị tất nhiên, nhưng phải cả trong thứ bậc của Đảng nữa.
(Chúng tôi dùng chữ Apartheid để so sánh chế độ kỳ thị chủng tộc Da trắng /da màu của chế độ Nam Phi nay đã được dẹp bỏ, và chế độ kỳ thị giai cấp của những người cầm quyền, đảng viên Đảng Cộng sản và thuộc hạ, gốc Bắc Việt / dân chúng gốc Nam. Nói tóm lại dân chúng miền Nam Việt nam gốc Nam, cựu Việt Nam Cộng-hòa nay chỉ là những người “Việt da màu” phục vụ cho những người Việt “da trắng cộng sản gốc Bắc” đang cầm quyền mà thôi.)
Chế độ apartheid Việt Nam là một chế độ tinh vi, được tổ chức khôn khéo, lèo lái bởi những tên phù thủy đại tài do Đảng Cộng sản chỉ đạo: một chế độ quota phân chia rõ ràng, trong những thành phần con em được đi thực tập du học, số tuyển sanh bao giờ cũng được chia đều cho sanh viên gốc Nam và gốc Bắc. Nam hay Bắc là định nghĩa theo sự phân chia trước 75, hai miền Nam/Bắc chứ không phải theo địa lý Trung Nam Bắc kiểu thuộc địa. Nhưng khi đến các nước ngoại quốc, dân hải ngoại vẫn tiếp xúc với các em cháu phát âm giọng miền Bắc đặc sệt. Tại sao ? vì những sanh viên gốc miền Nam được lựa chọn thuộc con cháu thành phần người miền Bắc vào làm việc và cư ngụ tại các tỉnh miền Nam. Thế là con em được lựa đúng quota hai miền nhưng tất cả đều là con cháu cán bộ gốc Bắc. Chế độ apartheid giai cấp được áp dụng trên toàn đất nước. Con em gia đình thân nhơn cán bộ có đảng tịch ở giai cấp cầm quyền được hưởng mọi dễ dãi cho đời sống, là công dân thứ thiệt. Giai cấp thứ dân chỉ hưởng phần thứ, làm phó công dân, hay thường dân hạng hai. Bổn phận nhiều hơn có quyền hưởng thụ. Thật là “ Cho nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu” !
Vì thế việc sanh viên trong nước, thanh niên du học sanh, giới trí thức, Luật sư, Giáo sư không bằng lòng chánh sách Nhà nước Cộng sản Việt Nam được những nhà dân chủ trong nước và ngoài nước đánh giá rất cao. Đặc biệt hơn nữa là những ý kiến ấy chỉ đặt hai vấn đề: tự do tôn giáo và việc bán đất dâng biển cho Trung Cộng.
Những ý kiến do thanh niên trí thức sanh viên đặt hai vấn đề quản lý đất nước. Khác với hải ngoại chúng ta đòi hỏi thay đổi thể chế, thay đổi mầu sắc : cộng sản, không cộng sản. Khác với những người đấu tranh đòi dân chủ trong nước, đòi nhơn quyền : tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, đòi đa nguyên, đa đảng để họ có cơ may có tiếng nói tham gia vào guồng máy cầm quyền, đòi bỏ phiếu, đi bầu để nhóm họ có thể thay thế nhóm cầm quyền ngày nay .. Thanh niên, trí thức, sanh viên Việt nam không đặt lại sự chánh thống của nhà nước Cộng sản, họ không đặt lại vấn đề là người dân có thực sự đã lựa chọn người cầm quyền nước mình là Đảng Cộng sản chưa ? Thanh niên, trí thức, sanh viên cũng không đặt lại vấn đề là nhơn dân Việt nam có thực sự làm chủ đất nước của mình chưa ? Làm chủ gì khi người dân nào muốn có một dự án cá nhơn của đời mình phải xin phép nhà cầm quyền, muốn vào Đại học phải được sanh trong một gia đình có lý lịch tốt. Vậy thì lý lịch tốt là gì ?, những tiêu chuẩn tốt là gì ? .. dân chúng được sắp theo một bảng sắp hạng có những yếu tố lý lịch để làm chuẩn, như những món hàng : a, b, c... Tiếng ngoại quốc gọi là discrimination, luật pháp Anh Mỹ Pháp phạt rất nặng những ai có những hành vi kỳ thị kia. Ở Âu Mỹ ta thường gặp những mẫu người da trắng kỳ thị chủng tôc trong việc lựa chọn công ăn việc làm, sanh sống thường nhựt. Người Á đông và đặc biệt người Việt nam ta cũng có kỳ thị chủng tộc trong những việc hôn nhơn. Thà cho con cưới vợ con Cộng sản còn hơn cưới Tây cưới Mỹ. Vì vậy mới có những vụ cưởng hôn, nhiều gia đình các cháu đổ vỡ vì cô vợ bên Việt nam qua, hay anh chàng hay cô nàng bên Việt nam qua hội nhập không kịp với cậu con hay cô gái nay đã “tây hóa” hoàn toàn.
Tuổi trẻ Việt Nam: thanh niên, trí thức, sanh viên, hoc sanh chỉ đặt có một vấn đề : nhà nước Việt Nam quản lý kém:
- Ở trong nước thì độc tài muốn kiểm soát mọi chuyện kể cả chuyện cúng kiến, thờ phượng, mặc dù chuyện ấy hoàn toàn thuộc phạm vi tâm linh, là chuyện riêng tư của mỗi cá nhơn chúng ta.
- Ở ngoài nước thì bị Tàu ăn hiếp, mất đất mất biển. Nước Tàu là gì đối với dân Việt nam mà cấm ngư dân Việt nam đánh cá trên lãnh hải chủ quyền Việt Nam ? Nước Tàu là gì mà có quyền đem nhơn công Tàu vào đào xới khai thác bô – xít trên mãnh đất Việt Nam tàn phá đất đai môi sanh môi trường Việt Nam? Người Tàu là ai mà công nhơn người Tàu ngự trị trên những công trường trên đất Việt Nam, say rượu đánh dân phá làng phá xóm vô tội vô vạ như thời tây “san – đá” thời lính “lê -dương”, say rượu ngày “cách -tót zuy -dê” thuở thuộc địa Tây ? . Đất đai do tổ tiên, do cha ông đánh nhau mấy đời, lãnh hải đấu tranh mấy thế kỷ mới có được một giãi giang sơn gấm vóc như ngày nay, kể cả lúc đốn mạc nhứt là thời thuộc địa Tây, thế mà thằng Tây còn biết giữ đất giữ đai cho Việt Nam. Thế nhưng ngày nay, chỉ trong một thoáng, chỉ vì xin cái ghế chủ tịch, chỉ vì xin cái ghế tổng bí thư, chỉ vì giữ cái Đảng xôi thịt, mà đem cho cả cho Tàu, dám đổi cả ngàn cây số vuông đất nhuộm máu đào của cha ông để lại, dám đổi cả ngàn cây số vuông lãnh hải, buộc cả ngàn ngư dân bó tay, không còn hành nghề nữa, buộc toàn thể dân Việt Nam ngày nay chỉ còn biết ăn cá nhập cảng (đau đón thay nhập cảng của Tàu), hay cá sông cá hồ !, dám dâng cho Tàu cả chục hòn đảo: quần đảo Hoàng sa, quần đảo Trường sa hôm qua, và ngày hôm nay, có thể ... đảo Côn sơn ?, và ngày mai biết đâu, ai dám cấm ? đảo Phú quốc ?... . Viễn ảnh tương lai ấy ngày mai là sự thật ! ! Đúng là khôn nhà dại chợ !
Mà quản lý kém, mà nhu nhược thì đi chỗ khác chơi, cho người khác làm.
Những năm tháng qua, hai giai cấp rường cột đã xuống đường đấu tranh . Công nhơn đình công bãi khóa, sanh viên học sanh xuống đường, chống Trung Cộng đang xâm chiếm đất nước. Hai hiện tượng do hai giai cấp rường cột của đất nước, của chế độ đang đánh tiếng chuông thức tỉnh những người đang ngủ mê trong Cung Đình Hà-nội. Trong không khí cạnh tranh, đấm đá giành chức, giành ghế, chia ghế, những vụ đình công của các công nhơn ở Sài gòn, Bình Dương trong những năm qua và những vụ như Tam Tòa là những cái tát tai để thức tỉnh các lão cầm quyền : nay đến lúc các người phải nghĩ đến dân, và nếu các người cứ bo bo làm những việc phi dân chủ, bất nhơn bất nghĩa thì có ngày dân sẽ mời các ngài xuống .
Bức tường Bá linh kiên cố thế kia còn sụp đổ. Khối Liên Xô mạnh thế kia còn tan rã. Xá gì Cung đình Cộng sản Việt Nam.
Chừng nào những vị bị bắt oan được trả về ? Và chừng nào bồi thường những năm tháng tù tội oan ức của họ ? Chừng nào đảng Cộng sản biết là mình sai để xin lỗi quần chúng? Chừng nào không còn những đêm giữa ban ngày ?. Và chừng nào quý vị già nua với một não trạng bệnh hoạn nhường chỗ cho những người có tài đức quản trị đất nước.
Trong không khí các nước thế giới chậm tiến đang từ từ bước vào dân chủ : bầu cử ở Afghanistan, bầu cử ở Irak, bầu cử ở Palestine, ... ở Nam Mỹ dân chủ đến với Michelle Bachelet, một người đàn bà, với Evo Moreno, người gốc bản xứ. Tại sao Việt nam vẫn còn tụt hậu không cho những người khác ra tranh chấp với mình. Đảng Cộng sản sợ sự thực sao ? Sợ mình làm việc sai sao ? Sau trên sáu mươi năm cầm quyền xây dựng đất nước, giáo dục dân, sợ dân không tin tưởng mình hay sao ?
Dám chấp nhận bầu cử, đa đảng, đa nguyên là
Đo lường được sự tiến bộ của Việt Nam.
“Chúng ta hoặc phải chấp nhận, hoặc phải đấu tranh,
chấp nhận chỉ để sống
Nhưng chúng ta đấu tranh để tiếp tục tồn tại”
(Faut-il se soumettre ou lutter ?
On se soumet pour survivre
Mais on lutte pour continuer d’être )
Antoine de Saint Exupéry
Giữa tháng 6 / 2013
Phan Văn Song
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét