19-12-2012
Bạn hãy viết nữa đi, hãy trút hết cơn giận dữ lên trang giấy, lên bàn phím ... để giải tỏa những uất ức đang chế ngự tràn đầy tâm tưởng bạn.
Bạn không cần viết hoa chữ Việt Nam nếu bạn không muốn, nếu bạn không hay chưa tự hào về chính dòng máu đang luân lưu trong huyết quản của bạn.
Tôi hiểu những nung nấu nơi bạn, những chua chát khi đối diện với một xã hội lụn bại, giáo dục suy đồi, đạo lý tả tơi. Thằng tham nhũng nhất nước thì nhâng nhâng diễn thuyết nói chuyện trong sạch công bằng.
Bạn ơi, những điều bạn viết ra tất cả điều đúng, đúng trăm phần trăm,... Vâng đất nước chúng ta là như thế đó, con người Việt Nam chúng ta bây giờ là như thế đó - ôi, những người việt nam hư hỏng hèn hạ. Cái thời của ma quỷ lên ngôi. Ngay chính tập đoàn cai trị chúng ta cũng lại là những con quỷ đội lốt người.
Tuy nhiên cũng có những người đang trong bóng tối: trong bóng tối ngục tù hoặc trong bóng tối của khiêm nhường tự trọng, mà bạn hoặc bỏ quên hay chưa kịp viết đến. Những người như Điếu Cày, như Nguyễn Phương Uyên, như Đỗ thị Minh Hạnh, như Việt Khang, như ... và như ... không kể hết.
Bạn không cảm phục tinh thần bất khuất của những người này ư ? Bạn không hãnh diện vì có những người Việt Nam như thế này ư ?
Không thể chỉ sờ tai voi mà quả quyết rằng con voi giống cái quạt, cũng không thể chỉ đụng chân voi mà đinh ninh rằng con voi giống cột nhà.
Bạn ạ, tôi cảm động khi đọc bài viết của bạn. Qua từng câu từng chữ, bạn thấu hiểu những đau thương, những vấn nạn đất nước, bạn đồng cảm được cái cơ cực của người dân nghèo khổ ... như vậy ... bạn nào phải người Việt Nam hèn hạ ???
Đất nước Việt nam bây giờ ra như thế này - không phải đổ lỗi cho Cộng sản - mà chính Cộng sản, vâng chính chủ nghĩa Cộng sản đã tạo ra những đau thương hiểm họa này.
Bạn tự hỏi: "cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?", cái chính sách ngu dân bạn ạ.
Tư tưởng yếu hèn, nương dựa ngoại bang: "Mỹ bật đèn xanh, Mỹ bật đèn đỏ" ... cũng là kết quả của chính sách ngu dân...
Để làm sống lại tinh thần dân tộc, để làm chúng ta hãnh diện là người Việt Nam không hèn hạ, chúng ta phải đồng lòng giã từ cái chủ nghĩa CS. Đừng vì cái quá khứ thổi phồng "chống Tây, đuổi Mỹ" mà cứ cam tâm làm ngu trung bám víu vào một cái đảng đã chết.
Hãy thôi hô hào chia đảng làm hai làm ba, hãy vứt nó đi.
Chúng ta không thể nào để "cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử".
Hèn lắm. Nhục lắm.
Vì vậy, chính chúng ta, chính bạn, chính tôi - những người "nhận biết", phải góp phần, phải nhận lãnh trách nhiệm thúc đẩy vào sự chuyển mình của đất nước cho dù đoạn đường sẽ rất chông gai, rất dài ... và rất dài.
Hãy cùng tôi là người Việt Nam không hèn hạ
Bạn đồng ý với tôi ?
Trí Nhân Media
======================
NGƯỜI VIỆT NAM HÈN HẠ
Hanwonders
31-07-2012
Bài viết này sẽ không có một chữ
việt nam nào được viết hoa.
Bởi chúng ta có xứng đáng được
trân trọng như vậy không? Không hề.
Cách đây đã lâu, tôi đọc “người
trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Đài Loan), chưa bàn tới hay/ dở/ đúng/ sai
của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật
mình của tôi khi đó.
Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm
cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn
“Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương.
Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như
thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt
nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương
yêu nhau,…” & nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có
những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả
chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?
Một đất nước mà hơn phân nửa các
cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn
không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những
hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp
giỏi hơn chăng?). Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi
thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không
thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội – những
nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận được với Su-Ju
danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung hô! Chính là những
đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế… trước thần tượng. Một dân tộc gì
đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?
Con nít nó học cha anh mà ra,
chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Đừng ai đổ thừa cho ai. Vì
trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ & nhà
trường. Tóm lại, đừng đổ nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người
lớn, chúng ta đều có lỗi.
Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội
mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể
lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để
duy trì sự thống trị trước nhân dân.
Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì
thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường & trong túi ai cũng có một cái
điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có,
tương lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong
quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm
no, áo ấm”.
Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm
giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình”. Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu
sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường.
Một
cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà
cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc
chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt
bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con
cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm
của mình vì họ đang giữ đất.
Trong khi họ giữ đất cho ai?
Những đứa thanh niên
đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình?
Đơn giản thôi. Nó tin rằng
nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công
việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi
nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân & gia đình nó – nếu nó có nghĩ
tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Đừng
nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa
mặc áo xanh cán bộ Đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt
cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là
“phản động”.
Cuộc chiến này được khoác lên chiếc
áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền
lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào
xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những
người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm
ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn,
không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng,
không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột
ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết,..
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất
an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái
thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự
yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của
công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn
đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với
người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người
khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên
trên, tránh né bên cạnh & ức hiếp bên dưới.
Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!
Bọn đó tập trung vào các cơ quan
công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân
dân!
Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy
những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày
đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.
Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con
người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở
giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng
ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ
dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có
ai thèm đoái tới?
Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh
điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì
không còn sức để chịu đựng chúng…
Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng
đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước
mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để
tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá
và danh lợi. Đáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội –
thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu
thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn
cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu
chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi
ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà
chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác.
Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.
Kẻ không lương thiện có những phản
ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như một sự kết
tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc
tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm
hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ
làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã thanh niên có
học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít
tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ & lơ xe vứt
xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với
thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi đường bị cướp,
may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ
xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng
nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!
… còn rất nhiều tin.
Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ
thế?
Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết
đau đớn vì những điều đó.
Chúng ta có cả một thứ to tát mà
tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc”.
Trong những tác phẩm thi ca xuất
bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều,
nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó
xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu,
thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng
nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn chương hay cả
âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Đó không phải là văn chương, nó là
thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết & chết. Không
hơn không kém.
Các bạn có tìm kiếm giống tôi
không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3
loại:
- Loại
mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
- Loại
có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả
biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
- Loại
mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng
đàn, rồi thôi!
Tinh thần chúng ta đang được nuôi
dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.
Còn những thứ hổ lốn lai căng
phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi
kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy
nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.
Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi?
Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm
là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực đoan, nói ra
cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản.
Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai
trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Nghe nói cụ Tản Đà có
câu:
Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!
Cho nên quân ấy mới làm quan.
Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng
sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại.
Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì
đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền lực – quyền
lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc
việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự
mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm
gì nữa?
Ai từng học luật đều biết, khi
quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh
bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét,
xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật
cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức
tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra
những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng
con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ,… Vì những người này họ không sợ, hoặc họ
tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị
được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa
ngục,… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?
Còn những kẻ yếu không có niềm
tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự
trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống?
Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho
mỗi chúng ta?
Tôi có cảm giác như mình đang sống
giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu
về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?
Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy,
cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta
- những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện
nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm
mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách – nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng
phải là nghệ thuật đích thực – một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ
không phải ru ta ngủ trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai,
không hiểu nên làm gì cho đúng.
Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu
đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Đời chúng mày chỉ cần độc lập – tự do – hạnh
phúc.
Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm!
Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta
đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và
đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?
Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả
chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm
cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành
động.
Bạn có đang tự hào vì mình là người
việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá
là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên
cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn
không thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một
dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp
nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn
con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?
Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo
mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Đông”, “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn”,.. để
mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán
bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam.
“Đĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt
nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá
trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?
Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm
súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng
để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm
lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.
* * *
Bổ sung:
Sau khi bài này được upload, tôi
nhận được khá nhiều comments và cả message. Không biết phải đánh giá như thế
nào về những comments hỏi ngược lại tôi với một thái độ khinh khỉnh, qua nhiều
câu chữ khác nhau, nhưng đại khái cùng 1 ý: "Vậy bạn có hèn không?".
He he...
Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại 1 điều,
suốt cả bài viết, tôi không gọi những người hèn là "các bạn", tôi gọi
là "chúng ta". Như vậy có dễ hiểu hơn chưa nhỉ?
Tôi không thích tự nhận hay gán
ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của mình, còn đánh giá tôi hay đánh giá
chính mình, các bạn cứ tự làm lấy. Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận chuyện
ai hèn, ai không hèn ở đây! Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà cái sự khổ
sở để đi từ cái "không biết/ chưa biết" đến cái "biết"
nó sẽ là một quá trình gian nan mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai
giúp ai được đâu. Và tôi hiểu, cái "biết" của tôi nó cũng chỉ giới hạn
trong tầm nhân sinh quan nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục
giữ lấy niềm lạc quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được
gặm cỏ non, uống nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Đúng
không? Hạnh phúc vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết "tự sướng",
không biết "thủ dâm tinh thần" thì quả thực là ngu còn hơn... cừu! He
he...
* * *
Bổ sung tiếp:
"... Ông bảo xã hội nào cũng
có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất ông
có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó phạm
pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương lại
coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự đắc:
ta là số đông. Chính là xã hội này đây..." (trích comment@khongnoibiet).
Trí Nhân Media
Dân đen ngu, thiếu học, bị tuyên truyền...ta không nên trách.
Trả lờiXóaHÈN là những người tạm gọi là có học, a dua theo bọn trộm cướp,tới giờ phút này vẫn ra rả biện minh MácLê CS Mao,Ho,Kim
Tôi cũng là thằng hèn trong đám dân hèn. Phục bác Bình Minh quá. Rất muốn biết quý danh và nơi ở của bác để chúng tôi đến chiêm ngưỡng bác mong lấy lại chút khí thế.
Trả lờiXóaCám ơn Binh Minh , viết bài rất hay, làm lọ lem xúc động
Trả lờiXóacam on cac ban , bai viet that tham thuy , hy Vong Chung ta se bot Hen khi doc duoc bai viet nay. su Thuc Sao ma. Tran trui va dau don den the.....
Trả lờiXóaNguoi dan Viet Nam ma hieu, y thuc duoc su hen ha, thi luc do VN moi thay doi duoc. Hay nhin nguoi Nhat sau De Nhi the chien bi tan pha nhu the nao, nhung vi long tu trong va tinh than yeu nuoc, quat cuong cua ho da lam ho tro thanh mot dat nuoc dang duoc kham phuc tren the gioi nhu ngay nay.
Trả lờiXóaTai sao chung ta ko lam duoc? hay thuc tinh va khan dinh minh ngu dot, thut lui... thi moi co y thuc phat trien duoc va hoc hoi duoc. Con luc nao cung tu hao "dan Toc Viet Nam anh hung, dat nuoc VN giau va dep..." giau dep sau tre con di xin an, moc boc rac day duong...
Chu Nghia CS da lam nguoi dan ngu dot va ko nhin xa duoc, chi suot ngay lo mieng com de an du no, vay la du... chinh dieu nay lam cho dan toc VN 40 nam "giai phong" roi ma van con ngheo. Hay nhung Singapore, Malaysia, ThaiLand 40 nam truoc va ngay nay nhu the nao... chi co VN la di thut tui....
Mot dat nuoc ma nhung dua ngu dot len lam lanh dao, thi hoi nguoi dan VN ko ngu dot sau 40 nam thi moi lay lam la! ...
Trả lờiXóaHay thuc tinh di ban oi! dung tu ru ngu minh bang nhung loi noi sao rong ma bay lau nay Chu Nghia CS van tuyen truyen " doi doi noi guong hoc tap theo bac Ho vi dai", hay "dat nuoc VN rung vang bien bac" hoac "can bo la day to cua nhan dan"... nghe sao ma muon oi qua!...
Minh nghi day la thoi ky den toi nhat cua dan toc VN minh, neu ko y thuc.. dan toc VN se bi bon ngu dot lanh dao ban dung dat nuoc cho Trung Quoc, dan VN se bi lai can hoa, va bi thon tin...roi doi con chau chung ta se lam trau cho cho tui Trung Quoc, trong khi bon ngu dot lanh dao thi da goi con chau ho ra nuoc nguoi o, an sung mac suong, dau co lo gi cho nhan dan VN dau?
Rất đúng, rất hay và cũng rất buồn . Cám ơn người viết đã bắt đúng bệnh cho con bệnh Vietnam, bây giờ chỉ cần cho thuốc . Trong một xã hội bị bưng bít tuyệt đối, con người bị tẩy nảo từ lúc mới ra đời, mọi lúc và mọi nơi, nhưng vẫn có những tuổi trẻ hào kiệt đứng lên làm người, viết ra được những lời như thế này thì tương lai Vietnam vẫn còn bền vững và ngày bạo quyền cộng sản Vietnam bị xóa sổ cũng không xa.
Trả lờiXóaMay phước từ lâu tôi chưa xem mình là người việt nam. Người vn chẳng khác chi con chó ghẻ.
Trả lờiXóa