Còn mấy ngày nữa là Tầu Cộng chính thức kiểm soát một phần vùng
biển thuộc hải phận Việt Nam. Ngư dân ta
sẽ bị bắt, đánh, cầm tù, cướp hết của cải và ngay cả mạng sống nếu léo hánh đến
vùng biển mà xưa nay dân ta vẫn thường đánh cá, bắt tôm.
Đảng CSVN từ Tổng Bí thư cho đến tập đoàn đảng viên cao cấp
không hề ẳng hay gâu một tiếng phản đối. Đã vậy chúng còn tổ chức các buổi nói chuyện khuyến khích thái độ khoanh tay ngồi nhìn. Nhìn qua hàng loạt cái đầu luồn, cái lưng
cúi, gối cong quì lạy trước kẻ thù cướp nước, những ai còn là con người không
khỏi giận dữ, nhíu mày khinh miệt.
Ông Nguyễn Tấn Dũng, tuyên bố, ông đã làm đúng theo những gì
Đảng giao phó. Bởi thế dưới sự chỉ đạo của Đảng CSVN, ông Thủ Tướng và đồng bọn
quyết tâm tiêu diệt những tiếng nói phản đối ngoại xâm Trung quốc chiếm đoạt
đất đai biển cả VN. Biết bao nhiêu người yêu nước, bao nhiêu nhân tài đất nước - già trẻ gái trai - đang bị đối xử rất tàn ác, đang chết lần mòn trong lao tù: Lệnh Đảng.
Hôm nay 27-12-2012, trang Bauxit VN đăng tải bài "Từ
Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay" (đính kèm bên dưới) của Thiếu tướng Nguyễn
Trọng Vĩnh, trong đó tác giả đã không ngớt lời ca ngợi ĐCSVN từ thuở ban đầu
thành lập cho đến năm 1975. Với nhận định của tác giả, ĐCSVN chỉ thay đổi xấu
đi từ những năm sau ngày “thống nhất”.
Theo tác giả: “Nếu không có sự lãnh đạo của Đảng Lao động
Việt Nam và Bác Hồ được dân tin thì sao có thể đánh thắng đế quốc Mỹ hiện đại,
giàu mạnh hơn ta gấp nhiều lần, thực hiện được hoàn toàn độc lập thống nhất. Uy
tín của Việt Nam rất cao, được thế giới khâm phục”.
Là một người đáng tuổi con cháu cụ Vĩnh, tôi không dám thất
lễ với cụ nhưng tôi không thể im lặng, không thể không lên tiếng về những gì cụ Vĩnh viết
ra trong bài để nhắn nhủ thế hệ con cháu.
ĐCSVN từ khởi đầu đã không có những mục tiêu cứu nước sáng
ngời như thế hệ cha ông đã từng tin tưởng hy sinh và bước theo. Biết bao người đã đánh đổi cả của cải tài sản gia đình hạnh phúc để lên đường cứu nước, và đã nhận được gì ngoài cái phần thưởng "long trời lở đất" quá hãi hùng bi đát: cái phần thưởng trong CCRĐ và hiện tại làm kiếp dân oan mất đất mất nhà, không nơi tạm trú.
Lịch sử đã và đang được truy lục, kỹ thuật tin học đã xoi thủng bức màn sắt bưng bít của xã hội chủ nghĩa và chúng tôi đang mở mắt, mở trí óc, mở tư duy để nhận biết và quả thật rất kinh hoàng bởi tội ác do ĐCSVN gây ra.
Ai bán đứng cụ Phan Bội Châu để lấy 10 vạn đồng (5 đồng một
con trâu thời ấy) của Pháp?
Ai chỉ điểm cho Pháp bắt bỏ tù các thanh niên Quang Phục Hội
khi họ quyết giữ lập trường quốc gia và từ chối gia nhập Đảng CS ? Ai chủ mưu
buôn bán cách mạng ?
Và kết quả là “những thanh niên này bị bắt và đưa dần vào
tù, khiến phong trào quốc gia ở Việt Nam mất liên lạc với trụ sở ở Quảng Châu.
Những người trong nước phái ra liên lạc với bên ngoài cũng hoặc bị cộng sản thu
hút, hoặc bị Pháp bắt vào tù. Tình trạng cứ tiếp diễn đến nỗi những sinh viên
tốt nghiệp Hoàng Phố mà không chịu theo cộng sản thường không dám về nước và
chỉ còn cách là gia nhập quân đội Quốc dân Đảng Tàu. Dần dà phong trào
quốc gia mỗi ngày mỗi suy sụp và phong trào cộng sản mỗi ngày một bành trướng.” (
Đào Trinh Nhất, “Một bí mật chưa ai nói ra”. Cải Tạo (Hà Nội), 30 tháng 10 năm
1948; P. J. Honey, North Vietnam)
Có phải giờ đây lịch sử đang tái diễn ? Hậu duệ đang bước theo con đường của tiền bối ?
Cũng bắt bớ, cũng tận diệt những người yêu nước để ngày hôm nay dưới sự dẫn dắt chỉ đạo ĐCSVN - máu lệ ngập tràn, nỗi lo sợ nô lệ ám ảnh từng giờ đang trở thành hiện thực. Do đâu ?
Trong quyển "No More Vietnams", Nixon nhận xét "Hồ Chí Minh liên kết với những nhóm quốc gia nhưng bao giờ ông cũng
đặt quyền lợi riêng của ông lên hết. Ông liên minh với những người quốc gia chân
thực để thực hiện tham vọng của ông. Nếu quyền lợi bên kia va chạm với ông, ông
tiêu diệt họ. Năm 1925, ông đã phản bội Phan Bội Châu là một nhà cách mạng danh
tiếng của Việt Nam để lấy 100.000 đồng. Các sử gia cộng sản nói rằng Phan Bội
Châu bước vào bẫy mà không nói rõ rằng chính Hồ Chí Minh đặt cái bẫy đó để lấy
100.000 đồng. Lúc đó, Hồ Chí Minh biện minh sự phản bội đó với đồng bọn rằng
Phan Bội Châu là người quốc gia, không phải là người cộng sản cho nên đó là mối
hiểm họa trong tương lai."
Trong “Ai Bán Đứng Phan Bội Châu ?” tác giả Nguyễn Thiên Thụ
dẫn chứng, David Halberstam và J. P.
Honey là hai tác giả ngoại quốc, những người rất có thiện cảm với Hồ chí Minh
cũng xác nhận việc ‘’bán người’’ trên:
"Việc Hồ chí Minh bán đứng nhà ái quốc nổi tiếng Phan
Bội Châu cho Pháp lúc ấy đang sống lưu vong ở Trung Hoa minh họa chân dung (cá
tính) đích thực của con người đó. Sau này ông ta đã chứng minh cho đồng chí
thấy việc làm đó là chính đáng bằng cách nêu lên 3 lý do thúc đẩy ông ta làm:
-Một, Phan Bội Châu không phải cộng sản mà là người ‘’quốc
gia’’ và có thể sẽ là đối địch với cộng sản trong kế hoạch kiểm soát phong trào
kháng chiến chống Pháp. Phản Phan Bội Châu là loại bỏ được một đối thủ tương
lai.
-Hai, món tiền thưởng nhận được của Pháp có thể được dùng
một cách tối ưu để phát triển phong trào cộng sản Việt Nam.
– Ba, việc Pháp xử tử Phan Bội Châu sẽ tạo nên một không khí
phẫn nộ mạnh trong nước lúc ấy đang cần có.
Với ghi nhận đó, P.J. Honey kết luận: “Biện luận kiểu
đó chứng tỏ không còn nghi ngờ rằng Hồ cực đoan, tàn nhẫn và có óc tính toán”. (Phillip B. Davidson. VIETNAM AT WAR,>1946-1975. Oxford
University Press, 1988, p.4 (Hoàng Văn Chí. From Colonialism to Communism,
New York: Frederick Praeger.1964 p.18)
Và từ truy lục của Đặng Chí Hùng:
“… In Shanghai, Chau met Ho Chi Minh, then operating under
the alias Ly Thuy. As heads of rival nationalist, revolutionary groups, they
immediately distrusted each other, but in their quarrels Ho struck the first
blow. In June 1925, for 100,000 piastres, he betrayed Chau to agents of the
Deuxieme Bureau, Surete Generale du Gouvernement General pour l’Indochine
(abbreviated as 2d Bureau)–the French police–and he was seized while passing
through Shanghai’s international settlement. Ly Thuy later rationalized that
his was a good act”.
(Tại Thượng Hải, Châu đã gặp Hồ Chí Minh, sau đó Hồ hoạt
động dưới bí danh Lý Thụy. Y là người đứng đầu của đối thủ quốc gia, của các
nhóm cách mạng, họ ngay lập tức không tin tưởng nhau, trong những cuộc cãi vã
giữa hai bên, họ Hồ đánh đòn đầu tiên. Trong tháng sáu năm 1925 vì 100.000 đồng
Đông Dương, ông Hồ đã phản bội Châu , bán Phan Bội Châu cho Phòng Nhì tức Cơ
quan An Ninh Tình Báo của Pháp ở Đông Dương (Surete Generale du Gouvernement
pour l’Indochine), và Phan Bội Châu đã bị bắt giữ trong khi đi qua khu vực quốc
tế ở Thượng Hải. Lý Thụy về sau cho rằng đó là một hành động tốt) (Đặng Chí
Hùng “Những sự thật không thể chối bỏ - Phần 8 - Dân Làm Báo)
Tôi không muốn nhắc lại,
đau lòng !!!
rất đau lòng !!!
Đất nước đang lâm nguy,
xin quí vị cách mạng lão thành
đừng vì sự ray rứt, sự dằn vặt về những bất lực của mình, mà tự
an ủi, quay về cái quá khứ huyễn hoặc nhồi nhét tuyên truyền: “Nếu không có sự
lãnh đạo của Đảng Lao động Việt Nam, của Chủ tịch Hồ Chí Minh và lòng tin của
nhân dân thì làm gì có trận thắng Điện Biên Phủ “Lừng lẫy năm châu, chấn động
địa cầu” giải phóng nửa nước?”
Có biết chăng ?
Giải phóng nửa nước, Tàu chưa chịu. Chúng muốn nuốt trọn cả
một nước Việt Nam. ĐCSVN tiếp tục làm vui lòng người láng giềng tốt bụng, hy sinh bao mạng sống để nhuộm đỏ thống nhất nửa giang san còn lại. Cuối cùng mục đích xây dựng xã hội chủ nghĩa đã đạt, CSVN dâng trọn lãnh thổ VN cho quan thầy phương Bắc.
Trời ơi,
Đất nước đang lâm nguy –
Đừng nhồi nhét thêm những tuyên truyền cũ rích với hy vọng cứu
Đảng.
Đừng mất thêm thì giờ truy tìm lại thuở “huy hoàng” cướp
chính quyền để tô son phết vàng cho cái Đảng đã rửa thối.
Vực Đảng dậy là mị dân, là đi ngược với lòng dân khao khát.
Hãy vất nó đi.
Không ai tin nữa.
Nguyễn Trọng Vĩnh
27-12-2012
Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh,
lão thành cách mạng 96 tuổi đời, cựu Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại
Trung Quốc, nguyên ủy viên Trung ương đảng vừa gửi đến BVN một bài
viết trình bày các nhận định cá nhân về sự thay đổi của Đảng Cộng sản Việt
Nam qua các thời kỳ. Chúng tôi xin trân trọng đăng nguyên bài viết của ông,
để bạn đọc xa gần tham khảo.
Bauxite Việt Nam
|
Có những phần tử chống cộng cực
đoan phủ định toàn bộ Đảng CSVN, họ nhắm mắt trước thời kỳ huy hoàng của Đảng
CS Đông Dương, Đảng Lao động VN (cũng là Đảng cộng sản).
Họ không thấy được sự hy sinh
dũng cảm và công lao to lớn của Đảng đối với dân tộc. ĐCS sinh ra vì nước
vì dân, không phải vì lợi ích riêng tư nào của Đảng. Dưới ách thống trị
của thực dân Pháp hàng nghìn, hàng nghìn đảng viên bất chấp tra tấn, tù đày,
hàng chục đồng chí lãnh đạo của Đảng bị lên máy chém, bị bắt, nếu không có Đảng
CS lãnh đạo nhân dân vùng lên làm cách mạng Tháng 8 thì sao có nước Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa ra đời, bản đồ Việt Nam lại xuất hiện trên quả địa cầu. Uy tín
của Đảng rất lớn, Đảng không có quyền gì và cũng không cần quyền (chưa
có điều 4) vẫn lãnh đạo được nhân dân, nhân dân hết lòng tin yêu Đảng, bảo
vệ Đảng.
Nếu không có sự lãnh đạo của Đảng
Lao động Việt Nam, của Chủ tịch Hồ Chí Minh và lòng tin của nhân dân thì làm gì
có trận thắng Điện Biên Phủ “Lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu” giải phóng
nửa nước? Tuy có sai lầm trong cải cách ruộng đất, Tổng bí thư Trường Chinh từ
chức, Bác Hồ xin lỗi dân, và sửa sai, dân lại tín nhiệm Đảng và theo Đảng.
Nếu không có sự lãnh đạo của Đảng
Lao động Việt Nam và Bác Hồ được dân tin thì sao có thể đánh thắng đế quốc Mỹ
hiện đại, giàu mạnh hơn ta gấp nhiều lần, thực hiện được hoàn toàn độc lập
thống nhất. Uy tín của Việt Nam rất cao, được thế giới khâm phục.
Thực tế trên đây là giai đoạn hào
hùng của dân tộc việt Nam cũng là giai đoạn quang vinh của Đảng cộng sản Việt
Nam (Đảng Lao động Việt Nam).
Tuy nhiên cũng không thể đồng nhất
Đảng Cộng sản từ giai đoạn này trở về trước với Đảng CS từ đấy cho đến hiện
nay. Mọi vật không ngừng hoạt động. Tùy theo bối cảnh, môi trường và
vai trò của người lãnh đạo từng thời gian mà Đảng cũng biến thiên, chuyển hóa.
Nhận xét Đảng phải căn cứ vào thực tiễn, vì thực tiễn là tiêu chuẩn của chân
lý.
Từ sau thắng lợi năm 1975, trong
lãnh đạo xuất hiện tư tưởng chủ quan duy ý chí, cho rằng từ nay trở đi “không
có kẻ địch nào dám xâm phạm nước ta”, rồi chủ trương nhập tỉnh, nhập huyện đi
lên “sản xuất lớn XHCN”, tuyên bố qua vài năm, nhà nhà sẽ có tivi, tủ lạnh...
Kết quả không như ý muốn. Thêm vào đó lại chậm xóa bỏ bao cấp khiến sản xuất
trì trệ, rồi cải tạo công thương nghiệp miền Nam, khiến kinh tế càng khó khăn,
ảnh hưởng đến đời sống, nhân dân thiếu tin tưởng, nội bộ lãnh đạo
cũng có vấn đề, lại bị Trung Quốc tấn công bất ngờ tháng 2/1979, uy tín
của Đảng bắt đầu giảm.
Đến cuối nhiệm kỳ Đại hội Đảng 5
sang nhiệm kỳ Đại hội 6, lãnh đạo đổi mới tư duy, xóa bỏ bao cấp, thực hiện
“Khoán 10”, cởi trói cho nông dân. Kinh tế có chiều khá lên, nhân dân có hy
vọng, uy tín của Đảng phần nào được phục hồi. Nhưng sau đó không
lâu, Liên Xô tan rã, các nước XHCN Đông Âu sụp đổ, nước ta lại gặp không ít khó
khăn.
Điều bất hạnh là cuối nhiệm kỳ Đại hội 6,
trong cuộc hội đàm với Trung Quốc ở Thành Đô nhằm lập lại quan hệ bình thường
giữa hai nước, phái đoàn ta đãchấp nhận sự áp đặt của Trung Quốc không
được nhắc cuộc xâm lăng của họ tháng 2/1979 và phải gạt bỏ Bộ trưởng ngoại giao
Nguyễn Cơ Thạch, người đã sớm nhận ra những mưu đồ xấu xa của giới cầm quyền bá
quyền bành trướng đối với nước ta, luôn cảnh giác đối với họ. Từ đó họ
tiếp tục lấn lướt ta. Trong hiệp định biên giới đất liền họ ăn của ta mất
nửa thác Bản Giốc, và nhiều đất đai trong đàm phán về vịnh Bắc Bộ, họ không
chịu chấp nhận hiệp ước Pháp - Thanh do lịch sử để lại, đòi chia lại, lại
ăn hơn của ta nhiều km2 trên vịnh.
Nhiệm kỳ của Tổng bí thư Đỗ Mười
cũng không có gì khởi sắc, đồng thời tham nhũng phát triển kể cả ở cấp cao đến
nỗi phát biểu trong một hội nghị, nguyên TBT Nguyễn Văn Linh đã nói: "dột
từ nóc dột xuống". Thêm vào đó, có vụ TBT Đỗ Mười nhận 1 triệu đô la do
chính phủ Hàn Quốc tặng trong dịp ông sang thăm nước này, không nộp ngân sách,
dư luận xầm xì, ảnh hưởng đến tín nhiệm với Đảng.
Được Trung ương giao trọng trách,
TBT Lê Khả Phiêu chủ trương kiên quyết chống tham nhũng và chỉnh đốn Đảng, nhân
dân trông chờ, nhưng chạm đến những quan chức "có vấn đề", lại chủ
trương bỏ chức cố vấn, nên bị những người mất quyền lợi phản ứng, chỉ mới nửa
nhiệm kỳ đã bị nhóm cố vấn do Lê Đức Anh chủ trì lật đổ. Ông còn bị dư luận xì
xèo vì cho là đã bán đất của Tổ Quốc trong đàm phán biên giới.
Từ đại hội Đảng IX, TBT Nông Đức
Mạnh nắm quyền lãnh đạo đến nay, Trung Quốc càng lấn át, chi phối mạnh hơn, can
thiệp vào nhân sự nội bộ ta, mua rừng, mua đất, vào khai thác bauxite Tây
Nguyên, làm nhiều việc phá hoại kinh tế ta, liên tiếp hành động ngang ngược ở
biển Đông, đưa hàng vạn người Trung Quốc rải khắp nước ta, cố tình ép ta đi vào
quỹ đạo của họ.
Thêm nữa, qua hoạt động của TBT
Nông Đức Mạnh bộc lộ trình độ yếu kém, nhân dân chế giễu gọi là ông "cây
gì, con gì", đã thế ông lại có thái độ áp đặt. Nhiều khiếu nại, tố cáo
không đưa ra Trung ương thảo luận, hoặc thảo luận nửa vời rồi "khoanh
lại", nhiều kiến nghị tâm huyết của cán bộ lão thành cách mạng, trí thức
và tướng lĩnh yêu nước bị xếp xó. Uy tín của Đảng bị giảm sút.
Đến nhiệm kỳ thứ 2 của TBT Nông
Đức Mạnh đồng thời với ông Nguyễn Tấn Dũng lên làm Thủ tướng, đất nước còn xấu
đi thậm tệ.
Tham nhũng tràn lan, kinh tế sa
sút, hàng vạn doanh nghiệp phá sản, đạo đức, văn hoá xuống thấp, tệ nạn xã hội
phát triển, lệ thuộc chưa thoát.
Về Đảng, một bộ phận không nhỏ
đảng viên, kể cả một số đảng viên cao cấp suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo
đức, lối sống, có nghĩa là Đảng cũng suy thoái, không còn như giai đoạn trước
kia.
Chưa bao giờ thấy nhiều cấm,
nhiều tăng như hiện nay.
Cấm công nhân đình công tự
phát, cấm biểu tình, cấm tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, cấm phản biện, cấm tụ
tập đông người, cấm khiếu kiện tập thể, cấm đảng viên cùng ký khiếu kiện với
dân dù quyền lợi cũng bị xâm phạm như dân, cấm đảng viên ứng cử tự do đại biểu quốc
hội, không cho người quá 60 tuổi được ứng cử đại biểu Quốc hội (vi phạm hiến
pháp), hạn chế công dân ngoài Đảng chỉ được 15% trong Quốc hội, hóa ra là Đảng
hội, không còn đúng nghĩa là cơ quan đại diện của toàn dân nữa.
Tăng viện phí, tăng học phí,
tăng giá điện, tăng giá nước, tăng giá xăng dầu, tăng đóng góp, tăng lấy đất
của nông dân đưa cho nhà đầu tư địa ốc xây chung cư cao tầng quá nhiều, thừa ế,
tăng thất nghiệp do xí nghiệp phá sản và dân cày mất đất, tăng thất thoát tiền
của nhà nước, tăng nợ xấu ngân hàng, tăng nợ nước ngoài, tăng lạm phát, tiền
mất giá thảm hại, mớ rau, con cá đắt đỏ, đời sống đa số dân chật vật.
Sau hội nghị Trung ương 6, mọi
người thất vọng, mất hết lòng tin, uy tín của Đảng xuống thấp hơn bao giờ hết.
Nếu tình hình chính trị xã hội
như trên cứ kéo dài, tham nhũng, chuyên quyền, độc đoán cứ tiếp diễn thì đến
một lúc nào đó dân bức xúc đến cực độ, tức nước vỡ bờ, khắp nơi bùng nổ thì bộ
máy đàn áp hung ác rất to cũng không ngăn nổi.
Chỉ có một con đường sáng là lãnh
đạo quay lại với dân, dựa vào, kiên quyết thật sự loại trừ tham nhũng, thực
hiện dân chủ, tin tưởng trí thức yêu nước, trọng dụng nhân tài, phát huy tinh
thần tự lực tự cường, thực hiện chính sách ngoại giao độc lập tự chủ, không chỉ
hữu hảo với Trung Quốc mà quan hệ mật thiết với các nước lớn như Ấn, Nga, Nhật,
Mỹ vì lợi ích chung, tăng cường quốc phòng, vũ trang, giáo dục phát huy truyền
thống dũng cảm kiên cường của lực lượng vũ trang. Có như thế mới giữ được độc
lập chủ quyền để đưa đất nước tiến lên, tránh được nguy cơ trở thành thuộc địa
kiểu mới của chủ nghĩa bành trướng Đại Hán.
N.T.V
Bài viết thuyết phục vì có những tham khảo những sách của đại học Anh, Mỹ danh tiếng.
Trả lờiXóaMong tác giả tiếp tục có những sáng tác loại này để độc giả hiểu thêm về CS.
Nguyễn Tường Tâm
Lòng yêu nước, tình dân tộc...bị lợi dụng và lái sang việc lập hệ thống CS phi dân tộc.
Trả lờiXóaLừa dối từ xưa đến nay là tội lớn nhất.
I-
Trả lờiXóaChúng ta đã thấy không ít loại nghị luận dở hơi khoai không ra khoai, ngô không ra ngô này của nhiều kẻ thuộc giới gọi là “trí thức XHCN” trong nước.
Tiếng là thuộc lớp “trí thức” nhưng xem ra họ chỉ có kiến THỨC mà thiếu hẳn TRÍ tuệ. Mà ngay cả cái kiến thức của họ cũng chỉ là cái thứ “lá dâu nhai nát” chưa được tiêu hóa để biến thành “tơ” dệt lụa. Sính trích cú tầm chương từ những kinh nọ điển kia để khoe kiến thức nhưng cái sĩ khí cần thiết cho hành động thiết thực thì lại rất ư “rụt rè gà phải cáo”.
Và bởi thiếu hẳn cái TRÍ nên họ thường ngôn luận mâu thuẫn với chính mình, đó là nói văn vẻ nhẹ nhàng. Còn nói toạc móng heo theo lối bình dân thì phải gọi là lý sự dở dở ương ương, lẩn quẩn chẳng ra ngô ra khoai.
Bài viết của ông tướng gìa VC Nguyễn Trọng Vĩnh đây là một điển hình cho cái lối lý sự dở hơi đó.
Có cần phải dài dòng trình bày thì mọi người mới hiểu ra cái lẽ tập đoàn đương quyền Việt cộng buôn dân bán nước hèn với giặc ác với dân hiện nay chỉ là cái NGỌN của cái GỐC do Hồ Chí Minh với cộng đảng của y trồng lên?
Hồ Chí Minh với đảng csVN do Liên Xô khai sinh nhưng được Hán cộng nuôi dưỡng.
[... II]
II-... Hồ Chí Minh với đồng đảng chủ trương giành chiếm lấy đất nước VN để sát nhập VN vào "thế giới đại đồng cộng sản" do Nga Tàu lãnh đạo nên từ ngay sau khi thành lập vào đầu năm 1930 họ đã tiệt diệt tất cả mọi đoàn thể hay nhân sĩ yêu nước nào chủ trương giữ gìn đất nước Việt Nam cho người VN. Ta thấy hai tôn giáo thuần dân tộc là Cao Đài Giáo và Phật Giáo Hòa Hảo cùng tất thảy các đoàn thể đảng phái quốc gia với các nhà ái quốc chân chính đã bị HCM với đảng csVN triệt diệt trước khi y với đồng đảng "chống" thực dân Pháp là những minh chứng hùng hồn.
Trả lờiXóaKhi Mao Trạch Đông với cộng đảng Tàu chiếm trọn được Hoa lục mùng Một tháng Mười năm 1949 thì chỉ già 3 tháng sau HCM đã dẫn lâu la sang tình nguyện làm tay sai, làm tôi tớ cho Hán cộng. Việt cộng là tôi tớ, là tay sai của Hán cộng thì cái gì của VC cũng là chủ quyền của Hán cộng. Chính bởi vậy nên năm 1954 Hán cộng đã đưa quân, khí giới, lương thực sang đánh dẹp căn cứ của Pháp đóng tại Điện Biên Phủ, sau đó vào tháng 9-1958 Mao ra tuyên bố về lãnh thổ lãnh hải của Hán cộng bao gồm cả Tây sa là quần đảo Hoàng Sa của VN và Nam sa là quần đảo Trường Sa của VN, kế đến Mao đài thọ cho Việt cộng tấn chiếm VNCH, và cuối cùng là cái "hội nghị Thành Đô năm 1990" thỏa thuận tiến trình Hán hóa VN hoàn tất năm 2020.
Hán cộng thực sự là quan thày của Việt cộng nên Mao Trạch Đông mới tuyên bố trắng trợn “TQ sẽ đánh Mỹ đến người VN cuối cùng”, và Việt cộng thực sự là tay sai của Hán cộng nên sau khi tấn chiếm VNCH Lê Duẩn đã công khai thừa nhận “Ta đánh đây là đánh cho Liên xô, đánh cho Trung quốc”.
Hành động xâm lấn xâm chiếm của Hán cộng hiện nay chỉ là sự thực hiện chủ quyền trên đất và biển mà Hồ Chí Minh với đảng csVN đã dâng cho Hán cộng từ đầu năm 1950 mà thôi. Ý đồ đó của Hán cộng đang được tay sai VC công khai và tích cực thực thi, qua tuyên bố đồng lõa của tập đoàn VC từ viên tổng bí thư đến thủ tướng, từ cái gọi là bộ ngoại giao đến bộ quốc phòng, từ bộ trưởng đến thứ trưởng... và qua chủ trương tiêu diệt tinh thần dân Việt bất khuất chống Tàu xâm lược đang tỏ rõ điều đó.
Dân tộc Việt Nam đang gian truân trong cuộc chống lại Tàu cộng là bởi Việt cộng đã chủ trương bần cùng hóa làm hèn nhược cả dân tộc, và Việt cộng trói chân tói tay toàn dân.
Thế thì, một nhận thức đúng, có TRÍ TUỆ, và hành động đúng trong cuộc giải cứu chính mình của dân Việt Nam hiện nay là gì???
Xin thưa, đó là nhận rõ VIỆT CỘNG LÀ GIẶC NỘI XÂM TÀN PHÁ DÂN TỘC VIỆT TỪ NĂM 1930 TỚI NAY; còn Tàu cộng chỉ là giặc ngoại xâm.
Và hành động đúng chưa phải là diệt giặc Tàu ngoại xâm, mà trước hết là phải triệt diệt giặc nội xâm Việt cộng./.